Edit: Xiao Yi.
“Là Nguỵ Đình cưỡng ép nàng đúng không?” Phản ứng bản năng của Trình Hi đã tuôn ra câu này.
Y không tin rằng Kiều Dư vẫn luôn tình sâu nghĩa nặng với mình lại cam tâm tình nguyện sinh con đẻ cái cho nam nhân khác.
“Đúng là mặt người dạ thú, hai người còn chưa đại hôn, sao hắn lại có thể làm chuyện vô sỉ đó với nàng được chứ?” Trình Hi bước qua bước lại, lửa giận trong lòng khiến y không thể nào bình tĩnh nổi.
Nếu bây giờ Nguỵ Đình đang ở trước mặt, không chừng y còn có thể gϊếŧ hắn!
Thấy dáng vẻ hối tiếc này của Trình Hi, sắc mặt Kiều Dư không khỏi lạnh nhạt.
“Quận chúa.” Bất chợt, ngoài cửa truyền tới giọng nói của Xuân Lan.
Trình Hi lập tức im lặng.
“Thấy trong phòng của người vẫn còn sáng đèn nên nô tỳ tới xem một chút, không biết Quận chúa có cần gì không ạ?”
Kiều Dư đáp: “Ban nãy ta vừa nôn thêm một cử nên miệng hơi đắng, ngươi lấy vài quả mơ tới đây đi.”
Sau khi Xuân Lan rời khỏi, Kiều Dư chán ghét liếc Trình Hi một cái, mở miệng mắng: “Cút đi!”
Trình Hi: “…”
Y ngây người ra tại chỗ, vô cùng bi thương.
Kiều Dư nói tiếp: “Đêm hôm khuya khoắt mà Trình lục công tử lại đột nhập vào phòng riêng của bổn Quận chúa đã là thất lễ cực kỳ rồi. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không phải sẽ khiến người người bôi nhọ hay sao? Công tử không cần sỉ diện nhưng bổn Quận chúa vẫn cần thanh danh đấy!”
“Nguỵ Đình thì sao?” Trình Hi hỏi ngược.
Tại sao y chưa từng thấy Kiều Dư gay gắt việc Nguỵ Đình đêm đêm ngủ lại phòng nàng kia chứ?
Kiều Dư chế nhạo: “So với chàng? Công tử xứng sao?”
Đêm nay gặp lại Trình Hi, nàng đã xác định bản thân đã không còn một chút tình cảm nào với gã này nữa. Không hiểu sao trước đây đầu óc của nàng lại bị úng nước mà đi nặng tình với một kẻ như y.
Bây giờ nàng chỉ ước rằng một đao cắt đứt quan hệ với Trình Hi mà thôi!
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân của Xuân Lan, Kiều Dư đuổi người lần thứ hai, “Cút! Đừng bén mảng tới trước mặt bổn Quận chúa nữa!”
Xuân Lan đi vào, tay bưng dĩa mơ đưa tới trước mặt Kiều Dư.
Lúc nâng mắt nhìn, Xuân Lan phát hiện cửa sổ không khoá, “Nô tỳ nhớ rõ là ban nãy mình đã đóng cửa sổ rồi mà nhỉ?”
Kiều Dư đáp: “Ta cảm thấy hơi nóng nên đã mở ra cho thoáng khí một chút.”
“Hay là nô tỳ lấy cho Quận chúa một cái quạt nhé? Bên ngoài muỗi nhiều lắm ạ, Quận chúa mở cửa sổ e là chúng sẽ bay vào phòng, khiến người ngủ không ngon mất.” Xuân Lan cười nói.
Kiều Dư: “Không cần phiền phức vậy, bây giờ ta thấy dễ chịu hơn rồi, ngươi đóng cửa sổ lại rồi đi ngủ đi.”
Hẳn là Trình Hi sẽ không tới nữa đâu.
Nếu chuyện của Nguỵ lão phu nhân là do Trình Hi gây ra, nói không chừng đêm nay Nguỵ Đình khó mà trở về rồi…
Kiều Dư vỗ về cái bụng của mình, bây giờ xem ra, lễ thành hôn sẽ bị hoãn lại. Vừa nghĩ tới chuyện này, nàng liền muốn rủa Trình Hi!!!
…
Đêm khuya, Trình Hi về phủ.
Y lập tức chạy tới thư phòng của mình, vừa mới vào cửa đã nghe thấy một giọng nữ lạnh nhạt, “Phu quân về rồi à?”
Sau đó, ánh đèn mờ nhạt được châm lên, Kiều Uyển đứng đấy, ánh mắt lộ ra mấy phần u oán.
Trái tim đã vốn thả lỏng của Trình Hi lập tức bị treo lên, “Đã khuya vậy rồi, sao nàng còn chưa về phòng ngủ?”
“Thϊếp đang đợi phu quân ạ,” Kiều Uyển cố gắng nặn ra một nụ cười, “Phu quân đã ngủ ở thư phòng rất lâu rồi…”
Không hiểu vì sao gần đây Trình Hi vô cùng khác thường, ngày nào cũng để nàng ta phòng đơn gối chiếc. Tình cảnh bây giờ có khác gì với kiếp trước đâu?
Kiếp trước, Kiều Uyển gả nhầm cho kẻ xấu số, phu quân mất sớm trên chiến trường, nàng ta bất đắc dĩ trở thành quả phụ. Nhưng kiếp này thì sao?
Tuy Trình Hi còn sống sờ sờ nhưng tại sao ngày ngày nàng ta vẫn phải thủ tiết kia chứ?
Nghe ra sự u oán trong lời nói của Kiều Uyển, tuy trong lòng bực bội nhưng Trình Hi vẫn ôn tồn an ủi nàng ta, “Gần đây ta ngủ lại thư phòng đều vì bận rộn việc công, vì thế nên mới sợ về phòng trễ sẽ ảnh hưởng tới nàng nghỉ ngơi mà thôi.”
“Phu quân không cần lo lắng chuyện này, dù chàng về phòng muộn thế nào thì A Uyển vẫn dành chỗ cho chàng.”
Trình Hi miễn cưỡng nói: “Phu nhân có lòng như thế, vi phu vô cùng cảm động. Không còn sớm nữa, chúng ta về phòng nghỉ thôi.”
Lập tức, y dẫn Kiều Uyển về phòng rồi trèo lên giường.
Trình Hi nằm ngửa.
Nghĩ tới chuyện Kiều Dư có thai, trong lòng y liền vô cùng bực bội. Bất chợt, một đôi tay mềm mại không xương chậm rãi cởi thắt lưng của Trình Hi, lưỡng lự men vào.
Trình Hi vội nắm cái tay đang làm loạn ấy lại.
“Phu quân~” Ngữ điệu của Kiều Uyển mềm như nước, ám chỉ rõ ràng.
Trình Hi kéo tay nàng ta ra ngoài, nhạt đáp: “Hôm nay ta mệt, ngủ thôi.”
Kiều Uyển có hơi bất mãn, nhưng nàng ta không dám nói ra miệng.
Cố gắng nén lại lửa giận trong lòng, Kiều Uyển nói: “Thϊếp muốn thương lượng với chàng một chuyện. Nếu đã không còn khả năng đoạt lấy Thanh Châu nữa, mà chúng ta cũng ở Tây Kinh đủ lâu rồi, có phải nên khởi hành trở về Vân Châu hay không?”
Trình Hi không đáp.
Trong lòng y lập tức lạnh đi. Lần này tới Tây Kinh, y không những tay không trở về mà còn để mất A Dư. Bây giờ trở về Vân Châu, làm sao Trình Hi cam tâm cho nổi?
Kiều Uyển biết y không vội trở về, liền nhỏ giọng nói: “Tết Trung thu sắp tới rồi, nếu bây giờ chúng ta không khởi hành, e là không kịp về phủ ăn Tết mất.”
“Vậy thì ở lại Tây Kinh ăn Tết.” Trình Hi nói: “Đúng rồi, dân chúng Tây Kinh bây giờ đã biết được thân phận của A Dư. Tháng sau muội ấy lại thành hôn, Kiều gia ở Cẩm Châu cũng nên có người lớn tới giúp đỡ chuẩn bị. Mấy ngày trước ta dặn nàng báo tin về đó, nàng đã báo chưa?”
Có người của Kiều gia tới đó, nếu hôn lễ bị hoãn lại thì y cũng dễ bề nói họ dẫn A Dư về Cẩm Châu, không phải để nàng ở lại phủ An Bình Quận chúa để tên Nguỵ Đình kia được hời nữa.
Kiều Dư cắn môi, “Thϊếp báo tin rồi. Phu quân… có phải chàng đã quá quan tâm chuyện của A Dư rồi không?”
Rõ ràng trước đây Trình Hi không như thế này, thoạt nhìn sự quan tâm của y dành cho Kiều Dư cứ như y chỉ hận rằng mình không thể trốn đi với nàng vậy!
Trình Hi đáp: “A Dư tốt xấu gì cũng là đường muội của nàng, chuyện thành hôn của muội ấy là chuyện lớn, cái gì nên quan tâm thì phải quan tâm.”
“Chớ nghĩ nhiều, nàng ngủ đi.”
…
Cả đêm, Nguỵ Đình vẫn chưa quay lại.
Sau khi tỉnh dậy, thấy bên giường trống rỗng, Kiều Dư hơi xuất thần, vội kêu lên: “Xuân Lan!”
Xuân Lan lập tức đi tới, nàng bảo: “Ngươi sai người tới phủ Nhϊếp chính vương hỏi thăm tin tức xem Nguỵ lão phu nhân thế nào rồi?”
“Vâng, thưa Quận chúa.” Xuân Lan nhận lệnh.
Không bao lâu sau khi Xuân Lan sai người đi hỏi thì Nguỵ Đình đã trở về.
Hắn vẫn chưa thay y phục, trên người vẫn mặc bộ khi rời đi vào tối hôm qua. Đáy mắt của hắn hằn lên tơ máu, không khó để đoán được hắn đã trắng đêm không ngủ.
Nguỵ Đình xoa xoa đầu của mình, sau đó đi tới ôm Kiều Dư vào lòng. Hắn tựa đầu trên vai Kiều Dư, ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ trên người nàng, hắn không khỏi hít sâu vài hơi.
“Sao rồi? Tình trạng của lão phu nhân không tốt hả chàng?”
Nguỵ Đình đáp: “Tối qua Trương Tế đã khám cho bà ta rồi. Không phải nhiễm bệnh mà là trúng độc.”
Kiều Dư đã cân nhắc tới khả năng này.
Tối hôm qua lúc Trình Hi xuất hiện, nàng đã cảm thấy bệnh tình của Nguỵ lão phu nhân hẳn là do độc gây nên. Nếu không một người đang khoẻ mạnh, ngoại trừ trúng độc thì sao có thể bất ngờ hấp hối được chứ?
“Tiên sinh có biết được nguồn gốc độc tố không?”
Nguỵ Đình: “Là độc mà bổn vương đã trúng khi dự tiệc cưới của Trình gia. Trương tiên sinh đã cố gắng hết sức chạy chữa, nhưng bà ta có thể sống nổi hay không thì chưa chắc được. A Dư, mấy ngày tới chắc là Trương tiên sinh sẽ phải ở lại phủ Nhϊếp chính vương rồi.”
“Chàng không cần giải thích với ta đâu, ta hiểu mà.” Kiều Dư cười đáp: “Trước mắt vẫn nên cứu người đã, ta bên này cũng không cần Trương tiên sinh ngày đêm túc trực. Chàng nữa, nếu tình huống bên kia vội hơn thì chàng cứ ở lại Vương phủ đi, không cần tới chỗ ta đâu.”
Tuy Nguỵ Đình và vị tổ mẫu kia không có quan hệ huyết thống hay tình cảm gì sâu nặng, nhưng trong mắt mọi người, họ vẫn là bà cháu. Tính mạng của bà ta đang bị đe doạ, đứa cháu nội như Nguỵ Đình dù không muốn cũng phải bỏ tâm bỏ sức.
Có điều, khi nhớ lại tối qua gặp phải Trình Hi, Kiều Dư liền hỏi: “Vương gia, hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu đâu rồi? Sao mấy ngày nay ta không thấy họ?”
“Chuyện hôm đó ở Thanh Phong Quan, họ bảo vệ nàng không chu đáo nên bổn vương đã phạt họ một chút.” Nguỵ Đình đáp.
Ngữ điệu của hắn nhẹ như không, lại khiến Kiều Dư không tin rằng hắn chỉ ‘phạt một chút’…
“Thật ra chuyện hôm đó cũng không thể trách họ mà,” Kiều Dư cầu tình giúp Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu, “Nếu Vương gia nói đã phạt rồi thì cho họ quay lại phủ Quận chúa đi. Dù sao ta cũng đang ở trong phủ, vẫn cần người bảo vệ.”
“Sao vậy? Trong phủ có chuyện gì à?” Nguỵ Đình hỏi.
“Không có,” Kiều Dư vội đáp: “Chỉ là ta muốn yên tâm hơn thôi, Vương gia không cần chuyện bé xé ra to.”
Nguỵ Đình không tin khi không nàng lại nói như vậy.
Nhất định là nàng có chuyện giấu hắn.
“Lát nữa bổn vương nói họ tới đây.”
…
Cùng với Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu tới phủ An Bình Quận chúa còn có vài gương mặt mà Kiều Dư không hề quen biết.
Tướng đi của Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu không còn nhanh nhẹn như trước. Hai người khập khiễng đi tới trước mặt Kiều Dư, sau đó liền quỳ xuống nhận tội, “Quận chúa, huynh đệ thuộc hạ bảo vệ người không chu toàn, mong Quận chúa trách phạt.”
Kiều Dư đáp: “Nếu Vương gia đã phạt rồi, vậy xem như ta cũng đã phạt đi. Hai người mau đứng lên.”
Nhưng Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu kiên quyết không cử động.
Nguỵ Cửu áy náy nói: “Quận chúa, thuộc hạ suy nghĩ kỹ rồi. Thuộc hạ không cần lời hứa dạo trước của người nữa, thuộc hạ cam tâm tình nguyện làm hộ vệ bên người suốt đời.”
Cứ hễ nhớ lại chuyện hôm đó, Nguỵ Cửu vẫn còn hoảng sợ.
Trước đây, cậu còn trẻ nên kiêu, một lòng muốn tòng quân để kiến lập tiền đồ, muốn làm tướng quân. Nhưng ngày đó ở Thanh Phong Quan, suýt chút nữa cậu đã không thể bảo vệ An Bình Quận chúa…
Cậu vốn đã thất trách trong việc bảo vệ Kiều Dư, sau đó lại biết được trong bụng nàng có cốt nhục của Vương gia, vậy thì… Nếu nàng thật sự có tổn hại gì, dù cậu có chết cũng không thể tạ tội với ngài được.
Nguỵ Thất cũng nói: “Quận chúa, thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện ở lại bảo vệ người.”
“Chuyện hôm đó, ta thật sự không trách hai người, hai người đừng vì chuyện đó mà suy nghĩ nông nổi.” Kiều Dư vội nói.
Hai người vốn nên bay cao bay xa để kiến lập tiền đồ cho bản thân hơn là bị xiềng xích ở nơi nhỏ bé như phủ Quận chúa của nàng.
“Thuộc hạ không hề nông nổi.” Nguỵ Cửu đáp: “Nếu Quận chúa không nhận lời, thuộc hạ sẽ không đứng lên.”
Kiều Dư thở dài, “Đâu có nghiêm trọng như lời ngươi nói, không phải ta vẫn còn sống hay sao? Thôi được rồi, tạm thời hai người ở lại bên cạnh ta đi, chuyện sau này để sau này rồi tính.”
“Hai người mau đứng lên đi.” Kiều Dư lại nói.
Lúc này, Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu mới đứng dậy.
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã sang tháng Tám.
Nhờ Trương Tế cứu chữa, Nguỵ lão phu nhân có thể xem như đã nhặt được cái mạng về, có điều cơ thể lại hay bị đau nhức.
Trải qua chuyện này, bà ta đã biết sợ, cả người an phận ở yên trong Tùng Đào viện như sợ mình chướng mắt Nguỵ Đình, tới Trương Tế cũng không dám mời tới bắt mạch nữa.
Không có bà ta gây chuyện, Nguỵ Đình bớt lo rất nhiều.
Mà hôn lễ cũng dần được chuẩn bị đâu vào đấy.