Chương 63: Bổn quận chúa là người ghi thù

Nàng tuy là quận chúa, lại không phải họ Dung.

Nàng là con nối dõi của Lâm gia, mà Tân đế vừa đăng cơ đã gϊếŧ hết tất cả những người ở Lâm gia, hầu như không còn một người, chỉ còn lại có phụ thân nàng là kẻ may mắn còn tồn tại.

Dù chuyện đã qua hơn một năm nhưng hiện tại phụ thân và mẫu thân nàng rõ ràng là phu thê, thế mà đã trở thành kẻ thù như nước với lửa.

Những quận chúa tông thân hoàng tộc cùng với mấy thiên kim tiểu thư mặt ngoài đối với Lâm Gia thân thiện, nhưng mà đã ngầm ghen ghét nàng ở trước mặt Tân đế được sủng ái, lại khinh thường nàng là nữ nhi tội thần, bọn họ khẩu thị tâm phi, dối trá đến cực điểm.

Ai mà biết được Lâm Gia căn bản không hiếm lạ gì sủng ái của Hoàng thượng?

Hoàng quyền quỷ quyệt, tâm đế khó dò, Lâm Gia ở thế khó xử, bị kẹp giữa phụ thân và mẫu thân, chỉ có thể làm một tiểu quận chúa không gan không phổi, hưởng thụ vinh hoa hoàng tộc ban cho, rồi lại đau lòng cho tình cảnh của phụ thân, càng thêm tưởng niệm sự sủng ái mà tổ mẫu và cô cô đã dành cho nàng.

Hôm nay nếu không phải Nam Hi cùng Ngân Nguyệt trước mặt mọi người đánh vào mặt đám quý nữ này, bọn họ đều mau đã quên căn bản cảm xúc vui sướиɠ đầm đìa vốn là loại cảm giác này.

Nghĩ đến đây, khoé miệng Lâm Gia hiện lên một tia cười, mặc dù trước mặt những người này nàng đang hòa giải trấn an, kỳ thật nàng chính là muốn cười vào mặt họ: "Nam cô nương đại nhân đại lượng, cũng đừng cùng nàng ta chấp nhặt, yến hội ở đình trước đã mở, chúng ta mau đi..."

"Quận chúa là có ý gì?" Ôn Lan nhíu mày, ngữ khí nhàn nhạt, "Nam cô nương đại nhân đại lượng? Đây là đang nói ta hẹp hòi nhỏ mọn sao?"

Lâm Gia hạ thấp giọng, ngay sau đó điềm đạm cười: "Ôn cô nương hiểu lầm rồi, ý ta là bất quá Thu Nguyệt chỉ là một thị nữ, Nam cô nương tốt xấu gì cũng là nhất phẩm đích nữ phủ Thừa tướng, không đáng cùng một thị nữ không hiểu chuyện so đo."

Lời vừa nói ra, thần sắc mọi người ở đây trong nháy mắt khẽ biến.

Tuy rằng trong ấn tượng các nàng coi Nam Hi là nữ nhi thương hộ, nhưng phụ thân nàng là thừa tướng, nàng là đích nữ phủ thừa tướng lại là sự thật ai cũng công nhận.

Đơn giản nương nàng xuất thân thương hộ, Nam phu nhân giàu có hào sảng, trước đây khi cùng các phu nhân tham gia yến hội, luôn ra tay rộng rãi, đè ép mấy phu nhân khác mà nổi bật, cho nên mới làm người ghi hận bất mãn.

Thời gian đã qua lâu, cách nói phu nhân thương hộ cùng nữ nhi thương hộ bị các quý nữ gọi thành thói quen, mỗi khi đề cập đến đôi mẹ con Nam gia này, quý phu nhân cùng các quý nữ đều như đem đôi mắt đặt trên đỉnh đầu nhìn xuống, tựa hồ như vậy mới có thể thể hiện ra bản thân nhất đẳng cao quý, mà khinh thường đôi mẹ con đua đòi này.

Kỳ thật bọn họ căn bản là đua đòi theo không được.

Sự thật như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng, lại không ai thừa nhận, lúc này lại bị Lâm Gia làm rõ thân phận của Nam Hi, mọi người mới sinh ra một loại cảm giác lừa mình dối người.

Nữ nhi thương hộ thì làm sao?

Nam Hi là đích nữ duy nhất của Nam thừa tướng, mà Nam thừa tướng lại là sủng thần tâm phúc trước mặt Hoàng thượng, có nhiều công lao, nếu nói cách khác, Ôn Lan so với Nam Hi cũng không cao quý bằng.

Rốt cuộc Ôn thái phó tuy được Hoàng thượng kính trọng, nhưng quyền lực thực sự sao có thể vượt qua tướng gia?

Một câu "Thị nữ không hiểu chuyện" của Lâm Gia, trực tiếp đem thể diện của Ôn Lan dẫm xuống đất cọ xát.

Vị cô nương của Ôn gia này sắc mặt khó coi đến mức mắt thường có thể thấy được, đứng lên, ngữ khí lãnh đạm mở miệng: "Thị nữ của ta xác thực không hiểu chuyện, cho nên sẽ không ở lại đây khiến người khác chán ghét, Bảo Linh quận chúa cứ chiêu đãi Nam cô nương thật tốt, ta còn có việc, đi trước một bước."

Dứt lời, xoay người đi thẳng ra ngoài.

"Ôn cô nương." Dung Nhạc đứng dậy, "Ta đi cùng với cô."

Dung Diệu Diệu cũng nói theo: "Ta cũng có việc..."

"Ai có việc đều có thể đi, ta sẽ không miễn cưỡng giữ lại." Lâm Gia không nhanh không chậm, lạnh nhạt cười, "Bất quá sau hôm nay rời khỏi chỗ này, về sau đừng mơ giả bộ là bằng hữu của ta nữa, bổn quận chúa là người ghi thù."