Chương 53: Quản bọn họ làm gì

Nam Hi ở tại Nhϊếp Chính Vương phủ dùng bữa tối, vốn nàng phải về phủ Thừa tướng, nhưng mà Dung Dục chỉ dùng một đôi mắt sâu thẳm khóa chặt nàng, nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu: "Không phải bổn vương đem nàng nhốt ở Nhϊếp Chính Vương phủ sao?"

Nam Hi trong nháy mắt không còn lời gì để nói.

Cũng tốt, lời này do chính nàng nói ra, tuy là vì ứng phó Hoàng hậu, nhưng vì nàng đã nói, thế nên chỉ còn cách ở lại, nàng cũng cho Ngân Nguyệt đến phủ Thừa tướng thông báo cho nương nàng một tiếng, buổi tối nàng ở lại Nhϊếp Chính Vương phủ ngủ qua một đêm.

Cho nên Nam Hi cũng không biết buổi tối Cố Thanh Thư cũng đến phủ Thừa tướng, nhưng Nam Hành Tri bị Hoàng thượng triệu vào cung, Cố Thanh Thư đợi một hồi lâu, không thể gặp thừa tướng cũng chưa gặp được Nam Hi, chỉ phải tạm thời rời đi.

Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Dung Dục sai người chuẩn bị cho Nam Hi một bộ váy nguyệt sa quang, lệnh cho thị nữ khéo tay trang điểm chải chuốt cho nàng cẩn thận một chút. Một bộ váy dài nguyệt sa quang vừa với thân hình nàng dài chạm đất, đi mỗi một bước làn váy đổ xuống thứ ánh sáng lấp lánh sinh động, xinh đẹp quý khí đến không ngờ.

"Nguyệt sa quang này chỉ Thục Quốc mới có, ba năm mới làm ra một cuộn, rất hiếm, không phải ngẫu nhiên mà có được, có tiền cũng chưa chắc mua được."

Nam Hi đứng trước bàn trang điểm, nhìn dung nhan nam tử xuất hiện trong gương, "Sao Vương gia lại có được?"

"Thục Quốc tiến cống."

Nam Hi hơi kinh ngạc: "Trong cung Hoàng hậu cùng phi tần cũng không có..."

"Bọn họ không xứng."

Nam Hi quỷ dị mà lặng im một lát, chớp chớp mắt: "Ta xứng sao?"

Dung Dục trầm mặc nhìn nàng, hình như đáy mắt lưu chuyển ánh sáng nhu hòa, thật lâu sau, thấp giọng ừ một tiếng: "Xứng."

Nam Hi: "..."

Thị nữ rũ mi rũ mắt chải tóc vẽ mày cho nàng, một đầu đen nhánh cong như liễu rũ, Nam Hi cảm động rất nhiều lại có chút buồn cười: "Vương gia như vậy sẽ không sợ Hoàng thượng có ý kiến sao? Không lo lắng Hoàng hậu cùng phi tần trong cung tức giận sao?"

Quản bọn họ làm gì?

Dung Dục duỗi tay nhận lấy cây lược mồi trong tay thị nữ, tỉ mỉ chải tóc cho Nam Hi, tiếng nói tự phụ lãnh đạm: "Thục Quốc là bổn vương đánh đuổi, ai có ý kiến thì cứ việc nói."

Thật khí phách...

Nam Hi đứng lên, quay đầu nhìn về phía nam tử rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn so với đương kim Hoàng thượng nhưng lại bị Hoàng thượng gọi một tiếng hoàng thúc này trước mắt, khoé môi hơi cong: "Có phải ta muốn cái gì, Vương gia đều sẽ cho ta hay không?"

Dung Dục ừ một tiếng.

"Nếu ta muốn làm Hoàng hậu thì sao?" Nam Hi hỏi hắn, "Vương gia sẽ vì ta mà đoạt giang sơn sao?"

Không khí trong điện ngưng đọng lại.

Thị nữ trong nháy mắt sắc mặt thay đổi lớn, đồng thời sợ hãi mà quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

"Nếu nàng muốn." Tiếng nói Dung Dục điềm đạm tới mức không nghe ra cảm xúc dao động gì, "Bổn vương có thể..."

"Không." Nam Hi vươn ngón tay đặt trên môi hắn, đôi mắt đen nhánh hiện lên một mảnh trầm tĩnh nhu hòa, "Ta nói giỡn với Vương gia thôi."

Tuy rằng nói vui đùa như vậy cũng không thể tùy tiện mà nói được.

Nhưng Nam Hi không sợ gì cả.

Dung Dục nắm lấy bàn tay mảnh khảnh như ngọc của nàng, nói: "Về sau Ngân Nguyệt và Ngân Sương sẽ đi theo nàng, bọn họ sẽ bảo hộ nàng an toàn."

Nam Hi trầm mặc một lát, nói: "Chờ sau này có cơ hội, Vương gia có thể nói cho ta biết vì sao lại thích ta không?"

Dung Dục không trả lời, mặt mày thanh lãnh tinh xảo nổi lên vài phần gợn sóng, lại rất mau khôi phục lại bình tĩnh.

"Ta đi trước." Nam Hi cúi người, hôn hôn khoé môi hắn, "Vương gia không cần lo lắng, cái gì ta đều có thể ứng phó được."

Dung Dục ừ một tiếng, nhân lúc nàng quay người đi, đáy mắt nhiễm một chút ánh sáng sâu thẳm mờ mịt.

Nam Hi ra khỏi tẩm điện, dẫn theo Ngân Nguyệt và Ngân Sương, ngồi xe ngựa mà Dung Dục đã sai người chuẩn bị cho nàng, một đường hướng đến phủ trưởng công chúa mà đi.

Mênh mông cuồn cuộn phía sau là mười mấy cao thủ hộ vệ đứng đầu Nhϊếp Chính Vương phủ đi theo.