Chương 4: Bạch liên hoa lòng dạ hiểm độc

"Ta đương nhiên tin tưởng Cố Thanh Thư." Nam Hi hơi mỉm cười, "Thanh Thư muốn ngươi đến nói với ta chuyện gì?"

Nam Nguyệt rốt cuộc cũng nghe nàng hỏi đến vấn đề chính, trong lòng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, trên mặt thay đổi thành một bộ dạng nhu nhược: "Chuyện là như vầy, Thanh Thư ca ca nói, tỷ tỷ hiện tại ở Nhϊếp Chính Vương phủ không ra ngoài được, Nhϊếp Chính Vương là hung thần thích chém gϊếŧ, không thể ương ngạnh với hắn..."

"Nói trọng điểm." Nam Hi cắt ngang lời nàng nói.

Nam Nguyệt có chút nghẹn, hồ nghi nhìn thoáng qua Nam Hi, cảm giác nàng hôm nay thoạt nhìn có chút không giống mọi ngày, bởi vì trong lòng còn đang vướng bận sự tình quan trọng, nên nàng mau chóng vứt bỏ mối nghi ngờ này, nhẹ giọng nói:

"Ý của Thanh Thư ca ca là, muốn ta cùng nương ta nhận tổ quy tông sớm một chút, sau này có thể... Có thể giúp đỡ tỷ tỷ càng tốt, an bài con đường làm quan cho Thanh Thư ca ca..."

Nam Hi hiểu rõ.

Nàng trọng sinh khi Nhϊếp Chính Vương cưỡng bắt vào phủ, một tháng sau thì Nam Nguyệt cùng nương nàng ta đã tiến vào phủ Thừa tướng nhận tổ quy tông.

Nữ tử này trước mắt là muội muội trên danh nghĩa của nàng, kỳ thực là nữ nhi mà phụ thân phong lưu háo sắc của nàng cùng nữ nhân bên ngoài sinh ra, cũng đều không tính là thứ nữ, nhưng kiếp trước bởi vì quan hệ của Cố Thanh Thư, Nam Hi đối với muội muội này chiếu cố có thừa, cũng từng trình diễn tỷ muội thâm tình suốt mấy năm.

Đồng ý để mẹ con Nam Nguyệt vào phủ, đồng ý để nàng danh chính ngôn thuận thành nữ nhi tướng phủ, tuy rằng là thứ nữ, lại dễ dàng bước vào giới quyền quý ở Đế Đô, thậm chí khi Nam Hi "thân bất do kỷ" ở Nhϊếp Chính Vương phủ, đều là thứ nữ Nam Nguyệt này ở Đế Đô thay thế Nam Hi giao lưu cùng các phu nhân quyền quý và thiên kim tiểu thư khuê các một cách chu toàn, cùng những người đó xây dựng mối quan hệ tốt, trợ giúp Cố Thanh Thư ở Đế Đô mở rộng quan hệ nhân mạch, thậm chí còn lấy danh nghĩa của Nam Hi để moi ngân lượng của mẹ nàng, lợi dụng thế lực tướng phủ hiệp trợ Cố Thanh Thư một bước lên mây.

Nếu nói Nam Hi nhắm mắt đếm kỹ, chỉ sợ là mấy ngày mấy đêm cũng không đếm được, Nam Nguyệt cùng Cố Thanh Thư đã lợi dụng thân phận nàng mà kiếm lời được không ít chỗ tốt.

Nhưng mà, thật sự là đáng buồn cười.

Một lòng thâm tình của nàng cuối cùng lại đổi lấy lòng lang dạ sói, tỷ muội tình thâm rốt cuộc cũng chỉ là lấy oán trả ơn.

Nam Hi cơ hồ muốn trực tiếp thọc vào lòng dạ hiểm độc của đóa bạch liên hoa này.

"Muốn nhận tổ quy tông, muốn lót đường cho Cố Thanh Thư làm quan?"

Nam Hi áp xúc động xuống, khoé môi khơi mào một tia ý cười: "Cho nên muội muội là đang cầu xin ta?"

Nam Nguyệt sửng sốt, có chút không hiểu được ý tứ của nàng.

Cái gì mà cầu xin?

Lúc trước không phải chỉ cần nói một tiếng, Nam Hi sẽ đáp ứng toàn bộ những gì nàng yêu cầu sao?

Nếu không phải cố kỵ cái xuất thân từ thương hộ khiến người người chán ghét kia của mẹ Nam Hi, thì sao nàng cố ý đến đây trưng cầu ý kiến cần trợ giúp? Phụ thân còn ước có thể đem mẹ con nàng sớm được nhập phủ.

"Muội muội sao lại không nói gì?" Nam Hi nhướng mày.

Nam Nguyệt hoàn hồn, nhíu mày đánh giá thái độ của Nam Hi: "Tỷ tỷ làm sao vậy? Hôm nay sao lại có chỗ không giống ngày thường?"

"Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta."

Trong lòng Nam Nguyệt tức giận, mím môi, thu lại thần sắc trên mặt: "Phải, đúng là ta cầu xin tỷ, nhưng đây đều là vì Thanh Thư ca ca. Huynh ấy lo lắng an nguy của tỷ tỷ, cho nên đang suy nghĩ biện pháp đối phó Nhϊếp Chính Vương, nhưng tỷ tỷ cũng biết, Nhϊếp Chính Vương quyền thế ngập trời, gϊếŧ người không chớp mắt, huynh ấy cần phải cẩn thận suy tính..."

Quyền thế ngập trời? Gϊếŧ người không chớp mắt?

Nam Hi cười lạnh, quả nhiên là không từ bỏ bất kỳ cơ hội gì để chửi bới Nhϊếp Chính Vương ngay trước mặt nàng, trước kia nàng cũng thật ngu xuẩn, bị cái gọi là tình yêu che mờ tâm trí, cho rằng lời Nam Nguyệt là sự thật. Dần dà, Dung Dục trong lòng nàng tồn tại như một ác ma.