Chương 39: Dựa vào cái gì mà đãi ngộ bất đồng như thế?

Sau khi được chưởng quầy nhiệt tình vui vẻ tiễn ra ngoài, mặt khác Nam phu nhân cùng Nam Hi lại đi đến một cửa tiệm khác, mua thêm hoa tai, thoa cài đầu (còn gọi là trâm cài đầu), lại còn mua thêm cho nàng chút son phấn tốt nhất.

Tới gần buổi trưa, hai người mới hồi phủ.

Nam Hi vừa tiến đến Thính Vũ Lâu, liền thấy Nam Kiều đang nôn nóng đi tới đi lui trong sân, bộ dáng cực kỳ không kiên nhẫn.

Nha hoàn bên người nàng trước một bước nhìn thấy Nam phu nhân và Nam Hi trở về, vội vàng thấp giọng nhắc nhở nàng.

Nam Kiều quay đầu, trên mặt không kiên nhẫn, trong nháy mắt thay thế bằng nụ cười tươi: "Đại nương, tỷ tỷ, các người đã về rồi."

Nam Hi cười như không cười: "Xem ra Lý di nương không có đem lời của ta nói cho ngươi."

Nam Kiều bách bức hỏi: "Nói cái gì?"

"Nương ta chính là chủ mẫu đương gia của phủ Thừa tướng." Nam Hi điềm đạm nói, "Dựa theo quy củ, hẳn là ngươi phải xưng hô như thế nào?"

Nam Kiều nghe vậy, theo bản năng mà nhíu mày, làm như cảm thấy không vui, bất quá trước mắt nàng có việc cần cầu, trong lòng buồn bực cũng không dám phát tiết ra, chỉ rũ mi rũ mắt, cung cung kính kính mà mở miệng nói: "Mẫu thân, trước kia là Kiều Kiều không hiểu lễ nghĩa, làm phiền mẫu thân dạy dỗ."

Hừ, tạm thời nhẫn nhịn nhất thời, chờ nàng cùng Bảo Linh quận chúa xây dựng mối quan hệ tốt, sẽ từ từ mà tính sổ đôi mẹ con này.

Nam Hi lạnh nhạt nói: "Một tiếng "mẫu thân" này nghe có vẻ như là không cam tâm tình nguyện, bất quá nương ta xưa nay không để bụng chuyện này, nếu không sớm đã hạ quyết tâm chỉnh đốn nội trạch."

Chỉnh đốn nội trạch?

Nam Kiều cười lạnh, Nguyên thị thật sự muốn chỉnh đốn, nhưng thật ra nàng có cái quyền lực này sao?

Cha nàng căn bản không thích Nguyên thị, ghét bỏ xuất thân thương hộ của nàng, thân phận thật sự ti tiện, có tư cách gì mà làm thừa tướng phu nhân?

Không phải ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn trong tay mình sao?

Còn vọng tưởng muốn giống như đương gia chủ mẫu nhà cao cửa rộng, muốn thϊếp thất thứ nữ phải tất cung tất kính với nàng?

Cũng chỉ là nằm mơ.

"Nếu đã thỉnh an rồi, nơi này không có chuyện gì của ngươi nữa, trở về đi." Nam phu nhân nhàn nhạt mở miệng, không phải là không nhìn thấy ý trào phúng trên mặt Nam Kiều, nhưng nàng không để ý đến, "Ta cùng Hi Nhi đi dạo cũng mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một chút."

Nam Kiều sắc mặt khẽ biến: "Đại... Mẫu thân, ta..."

"Còn có việc gì?" Nam phu nhân mặt mày không một biểu tình mà nhìn nàng, "Có việc gì để ngày mai nói, ta hiện tại rất mệt, cái gì cũng không muốn nghe."

"Chính là chờ không được đến ngày mai." Nam Kiều cắn chặt răng, sắc mặt đỏ ửng, "Ngày mai ta muốn tham gia sinh nhật của Bảo Linh quận chúa, lễ vật còn chưa chuẩn bị..."

"Lễ vật?" Nam phu nhân nhíu mày, "Nếu đến bây giờ lễ vật còn chưa chuẩn bị, còn không mau đi chuẩn bị đi? Đến viện của Hi Nhi làm gì?"

Lão bà này rốt cuộc là giả bộ hồ đồ hay là khờ thật đây?

Nam Kiều cơ hồ mau chóng khắc chế tính khí trong người, nắm chặt tay, cứng rắn áp lửa giận trong lòng xuống, cung cung kính kính mà nói: "Ta muốn đến chỗ mẫu thân lấy ít bạc."

"Các ngươi mỗi tháng không phải đều có tiền tiêu hàng tháng sao?"

Nói về tiền tiêu hàng tháng thì sao cho đủ? Đặt mua hai bộ xiêm y là đã tiêu hết tiền.

Nam Kiều ghen ghét mà nhìn chiếc váy dài màu xanh như nước trên người Nam Hi, so với một kiện y phục đó thì đồ trên người nàng chẳng sánh bằng, đều là nữ nhi tướng phủ, dựa vào cái gì mà đãi ngộ bất đồng như thế?

Còn có mấy thứ được mua ngày hôm nay này.

Nam Kiều đỏ mắt mà nhìn Ngân Nguyệt cùng mấy thị nữ khác trong tay ôm từng cái hộp gấm, tất cả đều là son phấn xuất xứ từ mấy cửa hàng xa hoa lâu đời, nàng đỏ mắt đến cơ hồ nhịn không được muốn động thủ đoạt lấy, dựa vào cái gì Nam Hi có thể mua nhiều đến vậy?

Dựa vào cái gì mà Nam Hi muốn cái gì là có thể mua được cái đó?

"Bởi vì ta là nữ nhi thân sinh của nương ta, cho nên nương ta tiêu tiền cho ta là đương nhiên."

Nam Hi đi đến trước mặt nàng, thanh âm nhàn nhạt, như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, "Ngươi cũng không cần ghen ghét, Lý di nương là mẹ ruột ngươi, bạc của nàng hẳn là cũng sẽ cam tâm tình nguyện cho ngươi tiêu."