Chương 33: Mẫu thân tài đại khí thô

Nam Hi trên tay cầm nghiên mực vừa mới mua, cùng Nam phu nhân xoay người đi ra ngoài: "Nương còn muốn đi nơi khác dạo sao?"

"Đương nhiên muốn đi." Nam phu nhân cười nói, "Không phải nói còn muốn mua thêm cho con mấy món đồ trang sức sao?"

Nam Hi điềm đạm cười: "Trang sức gì đó kỳ thật con không thiếu, mua nhiều lãng phí."

"Kiếm tiền không phải để tiêu thì để đó làm gì." Nam phu nhân nói, "Tiền mấy năm nay nương kiếm được cũng xài không hết, dù mỗi ngày tiêu cho con mấy ngàn lượng, cũng đủ cho con tiêu rất nhiều năm."

Nam Hi trầm mặc một lát: "Bạc không sợ nhiều, về sau luôn có chỗ cần dùng đến."

Nam phu nhân nghe được từ trong lời nàng nói ra cất giấu một ít thâm ý khác thường, lại cũng không hỏi nhiều, chỉ là cưng chiều mà vỗ vỗ vai nàng: "Muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nương đã nói rồi, sản nghiệp sở hữu trong tay ta về sau đều là của con. Mặt khác, bất kỳ kẻ nào... Trong đó bao gồm cả phụ thân con, đều đừng nghĩ sẽ đánh chủ ý lên sản nghiệp của ta."

Dừng một chút lại nói: "Thật ra nếu bọn họ còn thật lòng xem ta là Nam phu nhân thì chi tiêu trong phủ ta nguyện ý chi ra, dù sao đối với ta mà nói số tiền đó chính là Cửu ngưu nhất mao (*). Bất quá nếu con không vui, về sau nương sẽ không cho bọn họ tiền nữa, đỡ phải cho bọn họ không biết trời cao đất dày."

(*) Cửu ngưu nhất mao: 九牛一毛, có nghĩa là "Chín con trâu chỉ mất một sợi lông", được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể.

Cửu ngưu nhất mao?

Nam Hi nghĩ đến nương nàng chỉ cần ba ngàn lượng bạc đều đã tống cổ được một hành khất như Nam Kiều ra khỏi viện, nhịn không được khoé miệng cong cong, quả nhiên nương nàng là tài đại khí thô (*), khẩu khí nói chuyện cũng không giống nhau."

(*) Tài đại khí thô: giàu có hào sảng nhưng khí chất thô thiển.

Mẹ con hai người ngồi trên xe ngựa cười nói, đi đến phố Trường Nhai.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nam Hi, Cố Thanh Thư trở về phủ liền vội vàng sai người đi mời đại phu, trong một ít người ở bên ngoài Mặc Ngọc Trai xem náo nhiệt đã có người hiểu chuyện âm thầm theo dõi Cố phủ, lúc sau biết được Cố Thanh Thư mời đại phu đến bắt mạch cho Nam Nguyệt, nhịn không được cười lạnh:

"Quả nhiên hắn là cái đồ ngụy quân tử, ngoài miệng một lời, sau lưng một lời."

Xem hắn bị đám học sinh trẻ tuổi ở Đế Đô vạch bộ mặt ngụy quân tử của hắn như thế nào.

...

Xe ngựa đi dọc theo đường Trường Nhai.

Tới đầu phố chuyên bán trang sức son phấn phồn hoa, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Nam Hi đang muốn xuống xe ngựa, khoảnh khắc vừa xốc màn xe lên thì bỗng nhiên nhìn thấy một người quen mắt.

Một thân ảnh y phục xanh từ trong tầm mắt chợt lóe rồi biến mất, thực sự biến mất không thấy, nhưng mà Nam Hi lại thình lình nhớ một sự kiện... Trong phủ Nhϊếp Chính Vương có nội gian.

Dung Dục tuổi còn trẻ vì mệnh lệnh của tiên đế mà lên làm Nhϊếp Chính Vương, tất nhiên bởi vì hắn có năng lực không gì sánh kịp, thủ đoạn mạnh mẽ hung tợn, nhưng mà kỳ thật nguyên nhân lớn nhất là công cao át chủ.

Tiên đế bệnh tình nguy kịch, việc cần nhất là lập trữ truyền ngôi, mà không trực tiếp trao quyền cho chư vị hoàng tử đã thành niên, mà đem quyền nhϊếp chính giao cho hoàng đệ... Này rõ ràng là cố ý "phủng sát(*)".

(*) Phủng sát: 捧杀, theo nghĩa tiếng Hán thì từ này mang nghĩa là bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.

Tiên đế chính là muốn thừa dịp Dung Dục còn trẻ, cho hắn quyền to, cố ý làm hắn quyền khuynh triều dã.

Kể từ đó, Tân đế sau khi ngồi lên ngôi vị, chắc chắn coi vị tiểu hoàng thúc này là một tai họa lớn, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.

Tân đế kế vị vốn là muốn lập uy, dĩ nhiên trước mắt nhìn thấy một Vương gia quyền khuynh triều dã thị uy lại càng căm hận.

Như thế mới là nhất tiễn song điêu (*), làm cho triều thần kinh sợ, lập ra uy lực một đế vương, lại có thể diệt trừ hoạ lớn trong lòng... Đây mới chính là rắp tâm chân chính của tiên đế.

(*) Nhất tiễn song điêu: một mũi tên bắn trúng hai con chim, nghĩa bóng là làm một việc mà đạt được hai mục đích.

Mặt Nam Hi bừng đầy sát khí.

"Hi Nhi, con làm sao vậy?" Nam phu nhân thấy nàng buông màn xe, thật lâu không có chút động tĩnh, không khỏi khó hiểu mở miệng hỏi: "Vừa thấy người quen à?"

Nam Hi hoàn hồn, cười cười: "Có lẽ là con hoa mắt, bất quá vừa rồi con nghĩ tới một chút sự tình, chờ một chút con muốn đến Nhϊếp Chính Vương phủ một chuyến."