Chương 30: Nam nữ thụ thụ bất thân

"Ngươi nói cái gì?" Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, giơ tay muốn đem mặt Ngân Nguyệt tát xuống, "Ngươi là thứ gì, lại dám giáo huấn bổn quận chúa? Xem ta xé rách miệng ngươi...

A!"

Ngân Nguyệt bỗng dưng bắt lấy cổ tay của nàng, giơ tay giáng xuống một cái bạt tay.

Bang!

Âm thanh vang dội.

Toàn bộ người ở Mặc Bảo Trai đều sợ ngây người.

Bọn thị nữ ngây ra như dại, Bảo Lan quận chúa che mặt chính mình không dám tin, "Ngươi, ngươi lại dám đánh ta? Ngươi lại dám..."

"Để ta trịnh trọng giới thiệu cho ngươi biết một chút." Ngân Nguyệt thả tay nàng ra, thong thả ung dung mà nói: "Ta là Ngân Nguyệt, là hộ vệ kim bài của Nhϊếp Chính Vương phủ, phụng lệnh chủ tử nhà ta bảo vệ Nam Hi cô nương, đừng nói là đánh ngươi, cho dù gϊếŧ ngươi ngoài đường, ta bảo đảm cha mẹ ngươi cũng không dám tìm chủ tử nhà ta hỏi tội."

Từ lúc câu "Ta là Ngân Nguyệt, là hộ vệ kim bài của Nhϊếp Chính Vương phủ" được bắt đầu, thì mắt thường liền nhìn thấy được tốc độ nhanh chóng của sắc mặt Bảo Lan quận chúa chuyển thành xanh trắng, một phen lời nói của Ngân Nguyệt dứt lời, tâm nàng gần như đã chết.

"Mặt khác, Nam Hi cô nương." Ngân Nguyệt lui về phía sau một bước, mặt mày hơi thấp, "Nữ chủ tử của Nhϊếp Chính Vương phủ, Nhϊếp Chính Vương phi tương lai, Nam Hi cô nương là người Vương gia nhà ta sủng ái, Vương gia còn cố ý nói, bất luận kẻ nào dám vô lễ với Nam Hi cô nương, đánh chết hoặc đánh tàn phế đều tính lên đầu Vương gia, ai dám không phục, cứ tới tìm Vương gia nhà ta lý luận!"

Nam phu nhân nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, không khỏi quay đầu nhìn nữ nhi của mình, Nhϊếp Chính Vương thật sự đã nói như vậy sao?

Nam Hi cũng là có chút kinh ngạc, nàng tạm thời còn không biết lời nói này của Ngân Nguyệt là thật hay giả, là vô căn cứ dọa người, hay thật sự là Nhϊếp Chính Vương đã nói qua như vậy.

Nhưng không thể nghi ngờ, Ngân Nguyệt lúc này khí thế khϊếp người, hùng hổ áp đảo, Bảo Lan quận chúa căn bản một chữ cũng không dám phản bác, khuôn mặt hồng chuyển nhanh, xanh chuyển thành trắng, nước mắt đều ngậm ở hốc mắt, chỉ vì bị doạ.

"Ta... Ta..."

"Ngươi ngươi cái gì?" Ngân Nguyệt trừng mắt lạnh, "Về sau còn dám khıêυ khí©h vô lễ với cô nương nhà ta thử xem?"

"Ta... Ta không dám, không dám còn không được sao?"

Bảo Lan "oa" một tiếng khóc, bụm mặt, xoay người vừa lăn vừa bò trốn lên xe ngựa.

Bọn thị nữ cũng không dám ở lại, hoang mang rối loạn đi theo sau xe ngựa rời khỏi Mặc Ngọc Trai, rốt cuộc không ai dám nhiều lời một chữ.

Một hồi trò khôi hài khıêυ khí©h không có bắt đầu liền kết thúc, giải quyết đến lưu loát dứt khoát, không hề có ướŧ áŧ bẩn thỉu.

Nam phu nhân mang ánh mắt sùng bái nhìn Ngân Nguyệt: "Thật sự có khí thế."

Ngân Nguyệt mặt mày hớn hở, hành lễ: "Đa tạ phu nhân khích lệ, bảo hộ cô nương thuộc về chức trách bổn phận của nô tì."

Ánh mắt Nam Hi có chút vi diệu mà nhìn nàng: "Ngân Nguyệt..."

"Hi muội?"

Lời còn chưa dứt, bên tai lại vang lên âm thanh quen thuộc, Nam Hi quay đầu lại nhìn, hơi hơi nheo mắt lại: "Cố công tử."

Cố công tử?

Cố Thanh Thư sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó mặt mày nặng trịch, ngữ khí ảm đạm: "Hi muội, ta có vài lời muốn nói với muội, có thể tìm một chỗ đơn độc nói chuyện hay không?"

Nghe giọng điệu giống như là một người bị người bội tình bạc nghĩa.

"Nam nữ thụ thụ bất thân." Nam Hi chú ý tới chưởng quầy cùng vị công tử mua nghiên mực kia đang dựng lỗ tai nghe, bên ngoài Mặc Bảo Trai cũng có nhiều người đứng xem náo nhiệt, nàng ngữ khí bình tĩnh mà mở miệng, "Chúng ta đã giải trừ hôn ước, từ đây không hề có bất kỳ quan hệ gì, chuyện Nam Nguyệt đâm ta bị thương, ta cũng không muốn truy cứu lại, mong rằng Cố công tử đừng bức ép ta."

Một phen lời nói đã chứng thực sự thật hôn ước đã giải trừ, hơn nữa một câu "không truy cứu" càng giống thật hơn giả, làm những người xem náo nhiệt không khỏi suy nghĩ ít nhiều...

Chẳng lẽ chuyện Nam Nguyệt ám sát Nam Hi, thật ra là xuất phát từ Cố Thanh Thư bày mưu đặt kế?