Chương 27: Uy danh của Nhϊếp chính vương

"Ngươi nói cái gì?" Lý thị không dám tin mà trừng to mắt, còn tưởng chính mình nghe lầm, "Ngươi chán sống rồi, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ta là..."

"Hô to gọi nhỏ cái gì?" Cửa phòng bên trong bị kéo ra, lộ ra dung nhan thiếu nữ thanh lãnh tinh xảo, "Trong nhà này còn có một chút quy củ hay không?"

"Ây da, đại tiểu thư đây là đang nói ai?" Lý thị không âm không dương mà cười cười, "Đang nói ta sao?"

Làm trò trước mặt lão gia, ta xem ngươi có dám vô lễ với trượng bối hay không?

Lý thị khıêυ khí©h mà nhìn Nam Hi.

"Lý di nương cũng có vài phần tự mình hiểu lấy." Nam Hi mặt mày thờ ơ, tiếng nói càng không thể che giấu hơi lạnh lẽo, "Cho nên lập tức liền đoán được người ta nói chính là ngươi."

Lý thị sắc mặt cứng đờ, nháy mắt nhìn ánh mắt thanh lạnh của Nam Hi: "Đại tiểu thư nói chuyện như vậy với trưởng bối, không cảm thấy quá vô lễ sao?"

"Không nghĩ Lý di nương còn biết ta là đại tiểu thư nhà này?"

Nam Hi nhếch khóe miệng, giọng điệu không mặn không nhạt, "Trong vòng một ngày, hai mẹ con các người lần lượt tới chỗ mẫu thân ta hô to gọi nhỏ, Lý di nương có lẽ đã quên ai là đương gia phu nhân tướng phủ, càng quên chính thê cùng thϊếp thất tôn ti khác biệt, có cần ta nhắc nhở ngươi hay không, là một tiểu thϊếp nên duy trì cung kính như thế nào cho đúng mực lễ nghi?"

"Ngươi..." Lý thị sắc mặt trắng bệch, trong giây lát, hốc mắt đỏ lên, quay đầu nhìn về phía Nam Hành Tri, "Lão gia..."

"Đủ rồi!" Nam Hành Tri nhíu mày, nhìn về phía Nam Hi chỉ trích: "Hi Nhi, con tốt xấu gì cũng là đích trưởng nữ tướng phủ, cùng trưởng bối nói chuyện sao lại có những lời lẽ như vậy?"

"Phụ thân cảm thấy cách con nói chuyện có gì không ổn?"

Nam Hi nhướng mày, "Con là đích trưởng nữ, là chủ tử chính thức của tướng phủ, Lý di nương chỉ là thϊếp thất, con cao hứng thì gọi nàng ta một tiếng di nương, khi không cao hứng, nàng ta ở trước mặt con cùng nương đều là "nô tì", trước đây khi nàng ta vô lễ, phụ thân không phạt lại còn tới đây chỉ trích con?"

Nam Hành Tri tái xanh cả mặt, "Làm càn! Ngươi lại dám dùng thái độ đó nói chuyện với vi phụ? Mau gọi mẫu thân ngươi ra đây!"

Quả nhiên là nữ nhi do nữ thương hộ dạy ra, không có một chút phong thái của đích nữ.

"Nói đến mẫu thân, con còn nhớ đến một chuyện." Nam Hi không nhanh không chậm mà lạnh nhạt cười, "Chính thê của phủ Thừa tướng công này chỉ có một người là nương con, dựa theo quy củ, mọi thứ tử thứ nữ đều phải tôn xưng nương con một tiếng "mẫu thân" chứ không phải "đại nương", Lý di nương là thϊếp thất, dù là nhi nữ do nàng ta thân sinh thì cũng chỉ có thể gọi nàng ta là "di nương", đây là sự khác nhau giữa chính thê và tiểu thϊếp."

Nam Hi lười biếng mà nhướng mày nói: "Phụ thân thân là chi tướng một quốc gia, hẳn sẽ không muốn mang tai tiếng vì quy củ nội trạch, làm trò cười cho thiên hạ?"

"Làm càn!" Nam Hành Tri phát nộ, quát: "Nam Hi, trong mắt ngươi còn có phụ thân là ta hay không? Nương ngươi dạy ngươi như vậy sao? Để ngươi không tôn trọng trưởng bối, kiêu căng ương ngạnh? Ngươi lập tức đến từ đường quỳ cho ta!"

"Không thể được." Ngân Nguyệt lạnh như băng mà mở miệng: "Vương gia nhà ta phân phó ta phải bảo vệ cô nương thật tốt, tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào khi dễ cô nương, nếu ai không có mắt dám chọc giận cô nương, đến khi Vương gia nhà ta nổi giận, ta cùng Ngân Sương đều không giấu diếm mà đem sự thật nói đến một năm một mười."

Lời nói vừa dứt, không khí trong nháy mắt ngưng đọng.

Đường đường là chi tướng một quốc gia, bị một thị nữ hùng hổ dọa đến sắc mặt hồng bạch, xanh đậm đan xen, cuối cùng trắng bệch, không nói một câu nên lời.

Mà Lý di nương sợ đến trắng nhợt cả mặt, nửa hơi thở cũng không dám thở.

"Hùng hổ như thế tìm ta làm gì?" Nam phu nhân Nguyên thị từ trong phòng đi ra, ánh mắt nhìn Nam Hành Tri như người xa lạ, "Lại muốn đòi bạc?"