Chương 12: Thương Long vẫn luỵ tình

Từ lần đầu tiên Nam Nguyệt bắt đầu bước chân vào Nhϊếp Chính Vương phủ, Nam Hi đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Nam Nguyệt và Cố Thanh Thư, bọn họ đi một bước trấn an lợi dụng nàng, làm thời gian nàng ở lại Nhϊếp Chính Vương kéo dài hơn một năm, lợi dụng các loại trấn an, lời nói khách sáo, dùng thủ đoạn lừa gạt mà moi được rất nhiều tin mật của Nhϊếp Chính Vương phủ, sau đó đi một bước, liền làm suy yếu thế lực của Nhϊếp Chính Vương.

Nam Hi hiện tại nghĩ đến, lại cảm thấy chính mình lúc trước rốt cuộc là ngu xuẩn đến độ nào, đối với Cố Thanh Thư một lòng một dạ, thích hắn tới mức không màng tất cả, cho nên mới bị hắn tính kế như vậy.

Đương nhiên, sau lưng hết thảy tất cả những âm mưu tính kế, hung thủ chân chính căn bản chính là đương kim hoàng đế bệ hạ.

Nhϊếp Chính Vương nắm quyền, tân đế vừa đăng cơ liền coi hắn như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Đặc biệt trong quá trình các hoàng tử tranh vị, hắn liên tiếp xu nịnh Dung Dục, nhưng vị tiểu hoàng thúc này trước nay thờ ơ, Dung Sở Vân trong lòng ghi hận, kiêng kỵ với quyền nắm giữ binh quyền trong tay Dung Dục. Cho nên liền lợi dụng việc Nam Hi thích Cố Thanh Thư, cùng với nàng ở Nhϊếp Chính Vương phủ bày mưu đặt kế, thuận thế triển khai một đòn tính kế âm mưu.

Nam Hi vĩnh viễn không thể quên được cảnh Nhϊếp Chính Vương phủ bị vây quanh, màn lửa bao trùm, Nam Nguyệt mang nụ cười vô tội đắc ý nói: "Tỷ tỷ, Thanh Thư ca ca là đại thần trong triều, ngươi sớm đã là hoa tàn liễu rũ mất đi trong sạch, ngươi cảm thấy bản thân còn xứng với huynh ấy sao?"

"Nếu Thanh Thư ca ca thật sự cưới ngươi, huynh ấy sẽ trở thành trò cười toàn bộ thiên hạ, về sau huynh ấy làm thế nào còn có thể được trọng dụng trên triều đình?"

"Cho nên tỷ tỷ à, ngươi vẫn là nên đi chết đi!"

Khoảnh khắc cuối cùng dao găm đâm vào ngực nàng, một nam tử thân đầy máu phi tới, như là thần từ trên trời giáng xuống chỉ một chân đá bay Nam Nguyệt, chặt chẽ đem Nam Hi bảo hộ trong lòng ngực.

Nam Hi rõ ràng là nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết của Nam Nguyệt phát ra từ trong đám lửa lớn, nhưng nàng không rảnh để ý tới, chỉ ngẩn ngơ mà nhìn hắn, gương mặt hắn xưa nay tự phụ thoát tục này đã bị nhiễm máu hồng, con ngươi hắn lạnh như lệ quỷ đến từ vực sâu địa ngục, thủ đoạn tàn nhẫn khi hắn gϊếŧ người, một chiêu đã đoạt đi mạng người.

Hoàng đế phái người đến treo cổ hắn, hơn phân nửa người đã chết sạch trong tay hắn.

Tuy rằng hắn đã sức cùng lực kiệt, vẫn như cũ mà ôm chặt nàng vào lòng bảo vệ.

Trong một khắc Nam Hi chợt ý thức được, kết cục của Nhϊếp Chính Vương Dung Dục hoàn toàn do một tay nàng tạo thành, hắn là người cao ngạo tự phụ, cũng không biết cúi đầu là gì, mặc kệ là tiên đế hay tân đế, hắn cũng chưa từng uốn gối quỳ lạy qua.

Hắn cao quý như bạch hạc trên trời xanh, như Thanh Long ngao du tứ hải, không chịu bất kỳ quy củ nào vây trói, tuy xuất thân hoàng tộc, lại chưa từng từng có ý tưởng trung quân, xưa nay là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta... Dù là hoàng đế, hắn tuyệt đối cũng không nương tay.

Nếu không phải tại nàng, Dung Dục tay cầm binh quyền sao có thể rơi xuống hoàn cảnh như vậy được?

"Dung Dục..." Hai mắt nàng đau kịch liệt nhìn hắn, hốc mắt nóng lên, "Ta là người đê tiện vô sỉ như vậy, có tài đức gì để chàng làm thế?"

Hắn biểu tình trước sau điềm đạm, thậm chí lộ ra ý kiên trì nào đó: "Nàng không phải."

Không phải cái gì?

Nam Hi tự giễu, không phải người đê tiện vô sỉ sao?

Nhưng nàng rõ ràng chính là người ti tiện ngu xuẩn, khiến chiến thần Vương gia lợi hại nhất Đại Chu bị hại tới hoàn cảnh như vậy.

Mũi tên rậm rạp phảng phất bay tới đầy trời, bọn họ đều vây quanh kín kẽ không một khẽ hở, trốn không thể trốn, chỉ có thể đối mặt với cái chết.

Bước vào Nhϊếp Chính Vương phủ đã hơn một năm, nàng đối với Dung Dục oán hận sâu xa, chưa bao giờ cùng hắn ở gần như thế, không nghĩ tới một khắc cuối cùng của sinh mệnh, ngược lại có thể thanh thản ổn định trong ngực hắn, được hắn che chở.