Chương 53: Trận chiến trêи núi Quỷ Khốc

Y Thánh bấm ngón tay tính toán, khuya hôm nay sẽ mưa, không chắc chắn có sét. Nếu ông trời giúp chúng ta, ngày hôm nay chúng ta sẽ thắt nút ngũ Vương gia, nếu ông trời không giúp, chúng ta liền kéo dài tới lúc ông trời giúp mới thôi.

Y Thánh dự đoán quả thực có mưa, nhưng sét vẫn không đánh, cho nên tam Hoàng tử "bại lộ hành tung", đã nhiều ngày nay trong thôn nhỏ đều có binh lính điều tra cả ngày. Mà điều tra là luôn phải lục tung một phen. Dân thôn ai ai cũng để mấy bức tượng Phật, cái gì mà hình như vẫn không đủ? Cái gì mà bị mấy tượng Phật rất giống đội binh ông nội Dạ Xoa dọa đến mặt trắng bệch? cCái đó không liên quan đến chúng ta. Bị độc rắn cắn, lại càng không lan quyên đến chúng ta.

Buổi tối hai ngày sau, bầu trời mây đen dày đặc, mơ hồ có tiếng sấm truyền đến.

Thời cơ tới.

Vương Cảnh Hủ mang tam Hoàng tử chạy phía trước, ngũ Vương gia mang đám người đuổi phía sau, đuổi mãi đã vào núi Quỷ Khốc.

Mấy sát thủ đổi nghề làm mật thám báo tin báo cáo với Mộ Dung Hi Nhiên:

- Nửa nén hương nữa người ngựa của ngũ Vương gia sẽ đến cửa Địa Ngục.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, kịch dài quân Kim Long gϊếŧ chóc còn chưa trình diễn, hi vọng Vương Cảnh Hủ chịu được, chịu không được... được rồi, ta vung tay lên, đội viên dự bị lên đi.

Lúc đại đội của ngũ Vương gia đuổi gϊếŧ, một đống người của chúng ta đang trốn ở đường dốc ở bình nguyên phía sau núi Quỷ Khốc, vì đường dốc quá mức dốc nên người đứng trên không nhìn thấy tình huống dưới đất.

Tiếng sấm lớn lên, cùng với tiếng sấm này là tiếng cười cuồng vọng của ngũ Vương gia:

- Hoàng điệt nhi, ngươi còn muốn chạy trốn tới đâu, chẳng lẽ muốn chạy để cho một người chết bảo vệ ngươi sao.

Tam Hoàng tử khoanh tay đứng, trên mặt không một chút bối rối:

- Ngũ Hoàng thúc, hôm nay giờ chết của ngươi đã đến!

Ngũ Vương gia cười lạnh:

- Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nhìn xem là giờ chết của ai đã đến! Lên cho ta, bắt sống nó!

Ngũ vương gia ra lệnh một tiếng, binh lính phía sau liền khẩn cấp tiến lên muốn lập công, hoặc có thể nói là sớm bắt xong người toàn vẹn thì sẽ sớm được rời khỏi nơi quỷ quái này.

Không đợi binh lính tới gần tam Hoàng tử, tiếng kêu thảm thiết thê lương đã vang lên.

Thừa dịp binh lính còn chưa phục hồi tinh, một đội viên dự bị đưa cung và một mũi tên cho tam Hoàng tử. Tam hoàng tử kéo cung, thần sắc ác liệt, nhắm ngay vào ngũ Vương gia.

Ngũ Vương gia vì bên người đột nhiên xuất hiện tiếng kêu thảm thiết mà hơi hạ môi, nhưng nhìn thấy bộ dạng của tam Hoàng tử thì vẫn nhịn không được mà cười to:

- Hoàng điệt nhi, chẳng lẽ ngươi sợ đến choáng váng? Ngươi cảm thấy cứ như vậy mà gϊếŧ được bổn vương?

Ngay tại lúc binh mã của ngũ Vương gia đều cười to theo thì tam Hoàng tử quyết đoán bắn tên.

Tên kia sắp bay đến trước mắt, ngũ Vương gia giơ kiếm chặn, thân kiếm còn chưa đυ.ng tới tên thì đầu mũi tên lại tách mở ra, từ bên trong bắn ra rất nhiều châm nhỏ như lông trâu, trong nháy mắt chôn vào trong thân thể của ngũ Vương gia.

Sau đó, ngũ Vương gia xui xẻo bi thảm lập tức ngã xuống.

Y Thánh dùng nội lực truyền âm thanh ra ngoài:

- Người loạn Hoàng tộc Ân thị ta, tất phải gϊếŧ! - Y Thánh vừa dứt lời, liền thấy quân Kim Long đi ra chém gϊếŧ.

- Lên nhanh lên nhanh! - Ta phất tay với người bên cạnh. Mười mấy người đóng giả mang đầy đủ mũ giáp nhảy ra theo, cơ hồ giống hệt quân Kim Long ảo ảnh.

Một người hình như là phó tướng đang ngồi trên ngựa, thấy ngũ Vương gia ngã cũng không tới dò xét, thẳng đến khi thủ hạ báo cáo ngũ Vương gia chết do trúng độc thì mới giơ cao bảo kiếm hô:

- Báo thù cho ngũ Vương gia!

Báo thù mợ ngươi ấy! Nhìn cái dạng này là biết ngươi muốn cướp ngôi rồi.

Ta còn chưa oán thầm xong thì một quân Kim Long (giả) bước nhanh chạy tới, nhảy lên một cái, chém xuống một đao với phó tướng kia. Tia máu tươi phun ra cao đến một thước.

Ta rụt đầu về, nhìn chằm chằm mặt đất.

Không sao không sao, coi như xem phim.

Bên cạnh có người nhẹ nhàng cầm tay ta, là Mộ Dung Hi Nhiên. Ta biết nàng lo lắng cho ta, miễn cưỡng cười nói:

- Ta không sao.

- Tá Quân, huynh nhất định không sao - Mộ Dung Hi Nhiên nắm thật chặt cổ tay ta, làm như không để ta giãy ra chạy - Ta biết nơi này không giống quê nhà của huynh, nhưng nếu huynh đã tới chỗ này thì huynh không thể không chịu được. Thân ở thời loạn, nếu không thể nhìn quen cảnh máu me thì làm thế nào có thể sinh tồn?

- Chỉ là... cũng không nhất định phải gϊếŧ người đi?

- Vậy Tá Quân có thể có cách hay gì để có thể thắng dễ như bỡn? - Mộ Dung Hi Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của ta, khiến ta không chỗ che thân.

- Ta... - Ngay tại thời điểm ta tận lực suy tư về câu trả lời thì trên trận lại truyền đến một âm thanh.

- Loạn thần tặc tử gϊếŧ không tha!

Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết liên tục, không biết là người của mấy trăm năm trước kia lưu lại hay là vật hi sinh cho vương quyền hiện tại vọng ra. Mặc kệ đã qua hay là hiện tại thì bọn họ vẫn là những người vô tội liên lụy bởi tranh đấu trong vương quyền, chết trên tay đồng bào của mình giống như súc vật cho hổ ăn, trở thành vật tế của tham vọng.

- Tá Quân... - Ngữ điệu Mộ Dung Hi Nhiên trở nên mềm - Gϊếŧ người có lẽ cũng vì cứu người, tựa như lúc trước nếu ta không gϊếŧ Lương Hải và Lương Dương thì bọn họ liền gϊếŧ huynh và ta. Hôm nay, nếu không gϊếŧ người, thì vong hồn dưới đao sẽ là huynh, và cả ta.

- Ta sẽ không để nàng chết! - Ta giật mình tỉnh ngộ - Bọn họ có đáng thương hay không cũng không liên quan đến ta, ta chỉ muốn bảo vệ nàng. Nếu bọn chúng thật sự muốn gϊếŧ nàng, ta sẽ gϊếŧ bọn chúng trước! - Con bà nó, ta có lòng trắc ẩn như thế lúc nào, phải coi bọn họ là NPC (những nhân vật giúp người chơi làm nhiệm vụ trong game), chém một đống còn một đôi. Nếu đôi nào ta cũng thương cảm thì Hi Nhiên của ta phải làm sao! Bọn họ là vật hi sinh vô tội, chẳng lẽ ta không phải sao? Cùng là vật hi sinh, ta không đành lòng gϊếŧ bọn họ, ta chết đi thì bọn họ sẽ giải quyết chuyện của ta sao?

- Lão Cổ, ông nói với bọn họ, nếu nguyện ý quy thuận thì quỳ trên mặt đất không được nhúc nhích, nếu không muốn quy thuận... - Ta dừng một chút, cắn răng nói - Ba ngày sau sẽ phải chết.

Đợi Y Thánh nói xong những lời đó thì nhất thời nghe thấy một trận âm thanh đao kiếm rơi xuống đất và đầu gối quỳ xuống. Vốn những binh lính kia đã bị cảnh cáo nguyền rủa thường xuyên xuất hiện trên đường biến thành thần kinh, hơn nữa bị dược vật tác dụng, cùng trường hợp quỷ dị nhìn thấy ngày hôm nay thì cơ bản đều đã suy sụp.

Hơn nữa bọn họ đều hiểu chủ tử nhà mình không phải là chính thốn nên mới khiến trời cao tức giận, đưa quỷ binh tới chinh phạt, tâm lý sợ đến thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất không ngừng phục lạy.

- Sợ cái gì! Coi như bọn chúng là quỷ thì chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ sợ không gϊếŧ nổi! - Một phó tướng không biết lấy dũng khí từ đâu, bảo kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời - Gϊếŧ cho chúng quay về quỷ phủ!

Lúc này bầu trời vừa vặn giáng xuống một đường sét. Ở trên bình nguyên lúc lên lúc xuống này vốn là chỗ cao, phó tướng kia ngồi trên lưng ngựa lại cao hơn mọi người chút điểm, chẳng may hắn lại giơ kiếm của mình cao thêm nữa. Nếu ông trời muốn giáng một đường sét đánh người, không đánh trúng hắn thì thật sự không thể nào nói nổi.

Cho nên, phó tướng kia bi kịch.

Tam Hoàng tử Ân Lưu Triệu hừ lạnh một tiếng:

- Tự gây nghiệt không thể sống! - Tiếng nói không lớn, nhưng tức thì người nguyên bản đang đứng đều quỳ xuống, khắp nơi đều là tiếng xin khoan dung.

Người đóng giả quân Kim Long của chúng ta lúc này đứng yên không biết làm thế nào cho phải. Quân Kim Long ảnh ảo gϊếŧ người xong đã trở về.

Tiếng của Y Thánh truyền ra lần thứ hai:

- Người trong lòng có quỷ, hồn phách bị quân Kim Long nắm giữ, vĩnh viễn ở chỗ này chịu nỗi khổ chém đầu.

Một ít quân Kim Long giả nghe vậy thì dịch ra, người đứng là trong lòng có quỷ, nỗi khổ chém đầu chính là gϊếŧ người. Vì thế, một người trong số đó nhắm ngay một người trước mặt còn chưa biết chiến hay hàng mà giơ đại đao lên.

Lại một đường sét giáng xuống, đánh thẳng vào người quân Kim Long giả.

Y Thánh thầm kêu một tiếng:

- Không tốt!

Nếu quân Kim Long quân cũng bị trời trừng phạt thì chúng ta còn biết diễn thế nào đây?

Thế nhưng người nọ quả thật không có chút cảm giác, mang theo điện sét định chém người trước mặt. Cảnh này thật sự khiến toàn bộ người đang đứng đều quỳ xuống.

Sét còn không sợ, thật không phải là người.

Một ít lời của Y Thánh làm ta hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại ta lại âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Toàn thân quân Kim Long đều được bao bọc kim loại, ta sao lại quên lá chắn tĩnh điện chứ.

Nhìn mọi người có thần sắc khác nhau, ta nói:

- Đừng lo, là lá chắn tĩnh điện, sét không làm thương hắn nổi.

Faraday từng mạo hiểm bị điện giật để làm một thí nghiệm, chính là thí nghiệm l*иg Faraday. Faraday tự giam mình trong l*иg bằng kim loại, bên ngoài l*иg khi có phóng điện thế cường đại thì ông ta vẫn lông tóc không tổn hao gì. Đây là lá chắn tĩnh điện.

- Làm thế nào lá chắn tĩnh điện... - Giang Văn Chỉ nghiêm túc làm một cục cưng tò mò - ...lại có thể khiến người bị sét đánh mà không bị thương?

Ta lắc đầu nói:

- Cô đừng hỏi ta, giải thích cô cũng không hiểu - Chiến sự ở nơi này cũng tương đối đã xong, tiếp nhận lại những binh lính cũng coi như sắp phát điên này cũng không biết có thể ra tai vạ gì hay không.

Mùi máu tươi nồng hậu trong không khí khiến ta buồn nôn.

Y Thánh nhích lại gần, nói:

- Hôm nay mặc dù chúng ta gϊếŧ được ngũ Vương gia, nhưng chỉ sợ ngày sau càng không sống dễ chịu. Ngũ Vương gia vừa chết, binh mã dưới tay hắn chỉ sợ cũng bị thuộc hạ chia cắt, đến lúc đó tặc bốn phía đều có lòng làm phản, khi đó lại càng không dễ thu thập.

- Không, không - Ta bịt mũi, thở dài - Sẽ có người thu thập giúp chúng ta.

Y Thánh nhíu mày:

- Tá Quân đang nói các Vương gia sao? Nhưng nếu binh mã ở trong tay bọn họ thì thế lực của bọn họ càng lớn mạnh, chúng ta làm thế nào địch nổi?

- Không sao - Ta há mồm muốn nói lại cảm thấy mùi máu tươi chui thẳng vào miệng, lại một trận ghê tởm - Hôm nay thu nhiều người như vậy, ông bảo người làm thêm mấy bộ giáp nữa, mang theo hàng binh trở về trước, để lại mười người là được.

Y Thánh nói:

- Mười người thì làm sao tiến vào Hoàng lăng được? Hơn nữa thêm mấy trăm người này quân lương tất nhiên không đủ!

Ta chỉ chỉ núi và đất, hỏi:

- Nếu ông là thôn dân ở đây, nếu nói cho các ông biết muốn không còn tiếp tục nghe thấy quỷ kêu thì đào đất này lên, các ông có làm không?

Y Thánh vuốt râu nói:

- Tất nhiên có.

Ta lại hỏi:

- Vậy ông có biết bọn họ sẽ đào ra cái gì trong đất không?

Y Thánh nghĩ chốc lát, mới nói:

- Tá Quân, cậu nói nơi này quặng sắt phong phú, chẳng lẽ cậu muốn thôn dân giúp chúng ta lấy quặng sắt?

Ta gật đầu. Thời kỳ chiến tranh phải rèn ra binh khí và áo giáp, giá sắt tất nhiên tăng lên. Coi như chúng ta trộm ra được đồ cổ quý hiếm thì loại thời này chưa chắc đã có ích lợi gì. Nhưng sắt thì không giống, có điều kiện chúng ta liền tạo trang bị cho chính mình, như vậy còn tiết kiệm được một đống tiền đặt mua trang bị, không có điều kiện thì xuất khẩu, dù sao thì sắt sẽ không bị mất giá, thế nào cũng đều kiếm ra lời.