Bên ngoài chùa Linh Nguyên chật ních người đến xin sâm, tiếng động lớn không ngừng bên tai.
Ta nắm chặt tay Mộ Dung Hi Nhiên, bàn tay lạnh lẽo mềm mại như cỏ nắm hết sức thoải mái, cũng không biết ta có nỡ buông ra hay không.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn trước mặt đông nghìn nghịt người, ngữ khí thất vọng:
- Nhiều người như vậy, đến lượt chúng ta đi vào không biết muốn tới khi nào, đêm nay chúng ta lại không thể trở về quá muộn...
Ta nhẹ nhàng cười cười:
- Không phải nàng biết khinh công sao? Bay vào đi - Nói xong, ta làm thế chuẩn bị bay.
Mộ Dung Hi Nhiên lắc lắc đầu:
- Bất kính với Phật tổ.
- Ồ, Hi Nhiên thực muốn vào sao? Vậy ~ - Ta dài giọng - Nương tử, đành ủy khuất nàng xếp hàng cùng ta.
Mộ Dung Hi Nhiên nghĩ nghĩ, giảo hoạt cười, nói:
- Muốn ta chờ cũng được, có lợi gì không?
Hả? Ngữ khí này sao lại quen tai như vậy?
- Ôi trời, Hi Nhiên, nàng học cái gì không học, lại muốn học kẻ xấu xa như ta? - Ta đột nhiên hiểu ra, có điểm không biết nói gì cho phải.
Mộ Dung Hi Nhiên cười nói:
- Nguyên lai huynh cảm thấy mình là một người xấu sao?
Ta vội gật đầu không ngừng:
- Cho tới bây giờ ta đều cảm giác mình là người xấu, 'người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm', mục tiêu của ta từng là làm một tai họa ngàn năm, hiện tại ta lại có một mục tiêu mới, chính là làm hại nàng, như vậy chờ lúc bọn Vương Cảnh Hủ đều chết già, chúng ta còn sống, ai còn đến tranh dành nàng với ta chứ?
Mộ Dung Hi Nhiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
- Suy nghĩ của huynh thật sự là...không thể tưởng được.
Ta sợ hãi than:
- Oa, Hi Nhiên, chúng ta thật sự rất có duyên, nang lại có thể giống ta đến như vậy!
- ... - Mộ Dung Hi Nhiên.
Trong đầu chợt xẹt điện, ta ghé sát vào bên tai Mộ Dung Hi Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Ta nghĩ ra một cách hay!
Bên ngoài chùa Linh Nguyên, một đôi vợ chồng trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp phát sinh tranh chấp, chỉ thấy "nam tử" kia, cũng chính là ta, dùng thanh âm ai oán hô:
- Nương tử! Nương tử! Nàng đừng rời bỏ ta! Nàng mau quay lại ~ một mình ta không thể sống tiếp ~
Cách ta vài bước, nương tử đại nhân, Mộ Dung Hi Nhiên, vẻ mặt bối rối nhìn ta.
Đoàn người bị tiếng hô của ta hấp dẫn, sôi nổi tụ đến xem.
Ta không khoan nhượng nhỏ ra hai giọt nước mắt, nhào lên trước ôm lấy đùi Mộ Dung Hi Nhiên:
- Nương tử ta sai rồi! Nàng tha thứ cho ta đi, nàng không tha thứ cho ta, ta sẽ đi tìm chết! - Nói xong ta cọ cọ hai cái trên đùi Mộ Dung Hi Nhiên, ăn đủ đậu hũ mới buông nàng ra, lấy ra từ trong l*иg ngực một cái bình sứ, ngửa đầu uống hết.
Nhẹ buông tay, bình sứ rơi xuống đất vỡ tan phát ra âm thanh chói tai, ta "rủ" xuống.
- Á, tai nạn chết người! - Không biết ai phát ra một tiếng thét chói tai, đám người sôi nổi lên.
Mấy hòa thượng nghe tiếng chạy tới, nhìn thấy người nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống thì kinh hoàng vẫn không quên kêu lên:
- Mau, mang vào đi, tìm phương trượng cứu người!
Mấy hòa thượng tay chân lanh lẹ nâng ta lên, vọt vào chùa.
Mộ Dung Hi Nhiên theo sát phía sau.
Nhóm tiểu hòa thượng mang ta đến trước mặt phương trượng của bọn họ, nói qua sự việc, lão phương trượng nghe xong muốn bắt mạch giúp ta.
Ta mạnh ngồi dậy, cười hì hì nhìn phương trượng nói:
- Phương trượng, có lỗi rồi.
Lão phương trượng vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nở nụ cười:
- Thí chủ muốn tiến vào cửa miếu của ta, không cần như vậy.
Tiểu hòa thượng bị tức đến không nhẹ:
- Phương trượng, bọn họ...
- Các con đi ra ngoài đi - Lão phương trượng phất phất tay, tiểu hòa thượng không nói nữa lui ra ngoài.
Ta vẫy tay với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Hi Nhiên, nàng muốn xin sâm hay là muốn đi bái Phật thì mau đi đi, không cần trông chừng ta.
Mộ Dung Hi Nhiên yên lặng đứng ở cửa bất động.
Hai tay lão phương trượng tạo thành chữ thập, niệm xong một câu a di đà phật rồi nói:
- Nữ thí chủ có thể đi dạo trong chùa, lão nạp muốn nói chuyện phiếm cùng vị thí chủ này một lát.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta một cái, xoay người đi ra ngoài.
Phương trượng cười nói:
- Thí chủ muốn vào chùa, chỉ cần chậm rãi chờ là được, hồ nháo như thế không phải sẽ khiến người ta chế giễu sao?
Ta học phương trượng, hai tay tạo thành chữ thập, nói:
- Phương trượng, người xuất gia thoát khỏi hồng trần, há gì chấp nhất ánh mắt của thế tục, ta làm theo bản tâm (lòng thật) của ta thì có gì phải sợ?
Phương trượng cả kinh, lại niệm một tiếng a di đà phật:
- Phải, lão nạp sai rồi - Dừng một chút, phương trượng lại hỏi - Sao thí chủ biết tăng nhân trong chùa của ta nhất định sẽ đem thí chủ tới đây?
Ta cười cười:
- Lúc ta tới, phát hiện ra y quán gần đây nhất cũng cách rất xa, nghĩ đến người xuất gia lấy từ bi làm trọng, chắc sẽ không không quan tâm ta đi?
Phương trượng hỏi:
- Thí chủ vội vã vào chùa như vậy là vì sao?
Ta nhìn phía cánh cửa, nói:
- Làm giai nhân cười.
Phương trượng rõ ràng, nói:
- Chỉ sợ hiện tại giai nhân lòng có khúc mắc, mặt có sầu khổ.
Ta nháy mắt mấy cái:
- Cho nên phương trượng cần nhanh chóng thả ta ra ngoài đi.
Phương trượng ngẩn người, nói:
- Xin thí chủ cứ tự nhiên.
Ta đứng dậy rời đi, mở cửa liền thấy Mộ Dung Hi Nhiên cắn môi đứng đó.
- Tá Quân, phương trượng không làm khó huynh chứ? - Mộ Dung Hi Nhiên tới đón, hỏi.
Ta vuốt xuôi cái mũi tinh tế của nàng, nói:
- Yên tâm đi, ta không sao. Nếu đã vào được, thì giờ chúng ta đi xin sâm hay là dâng hương?
Mộ Dung Hi Nhiên không nói lời nào, kéo ta đi lên phía trước.
Dừng lại trước một cái tượng Quan Âm cao đến hai thước, Mộ Dung Hi Nhiên quỳ gối trên bồ đoàn (tấm đệm dành riêng cho tăng ngồi), nhắm mắt lại, không biết cầu trong lòng nguyện vọng gì, sau đó thành kính bái Quan Âm.
Ta không tin Phật, cũng không có ý tưởng cần bái Quan Âm, quỳ gối bên người Mộ Dung Hi Nhiên, nghiêng đầu nhìn bên mặt hoàn mỹ của nàng, ánh nến dịu dàng chiếu lên mặt nàng, lộ ra một cỗ hương vị ôn nhu.
Ta nhìn chằm chằm Mộ Dung Hi Nhiên đã bái ba lạy, chậm rãi mở to mắt, ta nhanh chóng đứng lên.
Không thể để nàng biết ta đến xem mỹ nữ.
Mộ Dung Hi Nhiên lấy ống thẻ bên cạnh, nhẹ nhàng lắc, chỉ chốc lát có một cây thăm bằng trúc rơi xuống mặt đất.
Mộ Dung Hi Nhiên nhặt cây thăm bằng trúc nhìn mấy lần, sau đó lại lắc...
Ta không có nhiều hứng thú với xin sâm, đi loay quanh trong đại điện, nhìn xem có tượng Phật nào không giống người thường không, hoặc là cất giấu bí mật Phật pháp gì chăng.
Bất quá rất hiển nhiên chỗ này rất bình thường...
Chờ ta lượn lờ đủ, quay đầu tìm kiếm thân ảnh Hi Nhiên, thì phát hiện nàng đang ở chỗ ông từ giải sâm.
Tuy rằng bản nhân ta không có hứng thú với xin sâm, nhưng đối với sâm mà Hi Nhiên xin vẫn rất có hứng thú. Ta đột nhiên chạy tới, vừa định đoạt lấy xem, nào biết Mộ Dung Hi Nhiên nắm tờ giấy giải sâm quá chặt, ta đoạt không được.
Ta nhìn Mộ Dung Hi Nhiên nắm chặt giấy xin sâm đến khớp xương trắng bệch, có vẻ quá mức dùng sức. Lại nhìn sắc mặt nàng có chút tái nhợt, một chút cũng không còn vui sướиɠ như khi vừa tới, ta nhỏ giọng hỏi:
- Hi Nhiên, sao vậy? Có phải xin sâm không tốt hay không?
Mộ Dung Hi Nhiên lắc đầu, cảm ơn ông từ xong liền kéo ta rời đi.
Bộ dạng im hơi lặng tiếng của Mộ Dung Hi Nhiên càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của ta, thừa dịp nàng còn ngây người, ta lôi một góc lộ ra của tờ giấy nhỏ trong tay trái nàng.
Không ngờ Mộ Dung Hi Nhiên cứ như vậy buông lỏng tay, ta lấy tờ giấy nhìn, chỉ thấy trên đó viết: Vi khanh khuynh tâm phi tình lang, vọng khanh bất khí thập niên gian.
Ta quơ quơ tờ giấy trước mặt Mộ Dung Hi Nhiên, hỏi:
- Có ý gì? Đây là cầu cái gì?
Mộ Dung Hi Nhiên phục hồi lại tinh thần, thấy tờ giấy trước mặt thì mặt đỏ lên, hoảng hốt vội vàng đoạt lại, nghĩ ngợi xong vẫn nói:
- Đây là sâm nhân duyên.
- Sâm nhân duyên? - Nghĩ đến câu trên giấy xin sâm, ta không khỏi hỏi - Vậy rốt cuộc là có ý gì? Là tốt là xấu? Mười năm? Tình yêu ma-ra-tông?
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Không tốt không xấu, ông từ nói chỉ cần chờ tới đúng lúc là được.
Ta lại càng khó hiểu:
- Vậy nàng đây là bị làm sao... - Ta vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác dưới chân chới với.
May thay Mộ Dung Hi Nhiên đỡ ta đúng lúc, bằng không, ta nhìn cầu thang thật dài, ta mà lăn đến đáy, phỏng chừng lại phải được nâng về lần nữa.
Một bên truyền đến giọng của một tiểu cô nương:
- Hì hì, đệ nhìn ca ca kia đi, vừa nãy lúc bái Bồ Tát nhìn chằm chằm vào tiên nữ tỷ tỷ kia, bất kính với Bồ Tát, hiện tại đã có báo ứng. Cho nên, đệ đệ, đệ sau này không thể háo sắc như vậy!
Ta ho khan hai tiếng, trên mặt có chút xấu hổ.
Mộ Dung Hi Nhiên lại đột nhiên trở nên tái nhợt thêm, ta còn chưa kịp nói gì đã nghe nàng nói to:
- Tá Quân, huynh ở đây chờ ta, ta đi một chốc rồi trở lại!
Nói xong, bên người đã không còn thân ảnh của Mộ Dung Hi Nhiên.
Đợi lúc Mộ Dung Hi Nhiên trở lại, trên tay nàng cầm hai cái bùa hộ mệnh màu đỏ hình thoi.
Mộ Dung Hi Nhiên cầm một cái đưa cho ta, nói:
- Cái này huynh phải mang theo hàng ngày.
Ta nhận lấy nhìn kỹ, bùa hộ mệnh hình thoi hai mặt đều dùng sợi tơ màu vàng thêu ra hai hình thù kỳ quái, không biết có ngụ ý gì.
Ta lại thoáng nhìn bùa hộ mệnh tương tự mà Mộ Dung Hi Nhiên cầm trên tay, cười nói:
- Hi Nhiên, nàng cư nhiên còn làm ra bùa hộ mệnh tình nhân! Ta sẽ coi đây là tín vật đính ước nàng tặng ta, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đeo!
Mộ Dung Hi Nhiên cười một chút, trong mắt hàm ẩn lo lắng.
Ta kéo tay nàng, gắt gao nắm lấy, cái gì cũng không hỏi.
Kỳ thật lúc Hi Nhiên lấy ra bùa hộ mệnh thì ta đã biết Hi Nhiên đang lo lắng điều gì.
Vừa nãy Hi Nhiên xin hai thẻ sâm, một cái cầu duyên, một cái cầu bình an.
Lúc trở về khách điếm, bên ngoài vẫn thập phần náo nhiệt, khách điếm còn tràn đầy người ăn cơm uống rượu.
Chưởng quầy kéo chúng ta, nhỏ giọng nói:
- Nhóm thiếu chủ đang nghị sự, xin công tử hãy nhanh chóng đi qua.
Ta gật gật đầu, cùng Mộ Dung Hi Nhiên đi đến phòng tối.
Cửa phòng củi mở, Vương Cảnh Hủ và Y Thánh đang đứng ở đó chờ chúng ta.
Y Thánh Thượng nói trước:
- Xem như đã đợi được hai người trở về. Tá Quân, đêm nay nhiều người muốn ra tay, Cảnh Hủ định thừa cơ hội này gây xôn xao, sau đó mang bọn tam Hoàng tử ra khỏi thành.
Ta nhìn Vương Cảnh Hủ, y cũng đang thẳng tắp nhìn ta.
Ta nghĩ nghĩ, lộ ra một nụ cười mỉm, nói:
- Là một cách tốt, bất quá ta cảm thấy còn có thể cải tiến thêm.
(Editor: Mời chư vị giải sâm lol, đây là nguyên gốc chữ Trung: 为卿倾心非情郎望卿不弃十年间)