Nam nhân khó chịu Vương Cảnh Hủ thản nhiên liếc vị nhân huynh một tay đang che bụng, vết thương trên người còn đang chảy máu ròng ròng một cái, vị nhân huynh hiểu ý, bật người tóm tắt, một trận nước miếng bay tứ tung.
Ta theo dõi cánh tay còn chảy máu giữa kẽ tay của hắn mà rối rắm một trận, cũng may trình độ ngữ văn của hắn cũng không tệ lắm, có thể ngắn gọn khái quát xong chuyện, bằng không chờ hắn nói xong, không chừng hắn phải chảy hết máu mà chết...
- ... Cho nên, hai lão hồ ly kia muốn bắt sống Thiếu chủ mang về, phái không ít người đi. Thuộc hạ cũng là vì đánh nhau với những kẻ đó mà bị thương - Nói xong, vị nhân huynh liền lui vài bước.
- Vị đại ca - Mộ Dung Hi Nhiên không biết cầm một ít thuốc trị ngoại thương và băng gạc đi ra từ lúc nào - Ngươi bị thương không nhẹ, ta giúp ngươi băng bó đã.
Vừa nãy vị đại ca bị thương quỳ trên mặt đất nói chuyện với Vương Cảnh Hủ, không chú ý tới Mộ Dung Hi Nhiên, bây giờ nhìn thấy nơi này có một vị nữ tử đẹp như tiên nữ thì có chút si ngốc, lại nghe được nữ tử như tiên tử nói ôn nhu nhỏ nhẹ với mình như vậy thì cũng ngay cả nói cũng không mạch lạc:
- Không...không sao...không không không...không nhọc cô nương lo lắng.
Vương Cảnh Hủ đưa lưng về phía hắn, ngữ khí bình thản có thêm một tia phập phồng:
- Tự mình băng bó đi.
Đại ca bị thương ôm quyền nói:
- Dạ - Nhìn bóng lưng Thiếu chủ của mình rồi lại liếc Mộ Dung Hi Nhiên một cái, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, vội vàng lui ra.
Ta lấy tay đỡ đầu, cố gắng tiêu hoá lượng lớn tin tức vừa được đại ca bị thương truyền tải nhanh tới.
Nói tóm lại là, một Thiếu chủ toàn cơ bắp không biết hai tả-hữu hộ pháp có tâm đoạt vị, bị lừa ngộ sát Hoàng tử, làm cho lòng người trong Đường tan rã, Đường chủ bị giam lỏng, Thiếu chủ lập chí muốn trở về báo thù chuyện xưa, hiện tại là tiến hành tới giai đoạn Thiếu chủ báo thù.
Vì Sát Thủ Đường này nguyên bản là cơ quan ám sát tay sai của Hoàng đế, bên trong có một nhóm người do Hoàng thượng phái xuống giám sát điều chỉnh riêng, bảo trì trung lập cho hai bên Vương-Lương tranh đấu, mà Sát Thủ Đường lại không nhất định phải thừa kế, người có năng lực có thể lên nắm quyền, cho nên hơn phân nửa người quy phục Lương Hải và Lương Dương. Còn lại là một bộ phận thuộc hạ thân tín của Vương Đường chủ và trung thành với Vương Cảnh Hủ.
Nếu cần đổ máu, người ngựa hai bên là 1:5, trừ khi bọn Vương Cảnh Hủ mọc thêm 10 bàn tay, bằng không khả năng thắng không phải chỉ hơi thấp... Như vậy mà Vương Cảnh Hủ còn muốn đổ máu, ta không còn gì để nói.
Bất quá nghĩ lại, hiện giờ Vương Cảnh Hủ gϊếŧ đại Hoàng tử, phạm phải trọng tội, nếu trở về sẽ bị sa vào tù, không quay về thì mỗi ngày bị người đuổi gϊếŧ, nghe nói đã nhiều ngày nay người dưới tay y chết không ít, mà mỗi ngày tránh né đuổi gϊếŧ cũng không phải là phong cách của y, chỉ sợ sớm đã kìm nén không được.
Tình cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong cũng đã minh bạch trong lòng. Nếu ta là Vương Cảnh Hủ, nói không chừng cũng muốn mang hết người đi đổ máu...
Huống hồ cha y còn bị giam ở chỗ Lương Hải và Lương Dương chịu khổ.
Chuyện kể rằng, nếu Lương Hải và Lương Dương chỉ là vì muốn giành được vị trí Đường chủ, thì sau khi Vương Cảnh Hủ gϊếŧ đại Hoàng tử lại còn "trốn chạy" thì đã có đầy đủ lý do để gϊếŧ Vương Đường chủ, sau đó đuổi gϊếŧ Vương Cảnh Hủ, nhổ cỏ tận gốc mới là thượng sách. Cần gì nhất định phải giam lỏng đây?
Lương Hải và Lương Dương lấy Vương Đường chủ áp chế Vương Cảnh Hủ? Hay là giữ lại Vương Đường chủ có ích lợi gì?
Dựa theo kinh nghiệm xem phim truyền hình cổ trang nhiều năm của ta, trên tay Vương Đường chủ nhất định có bí mật hoặc là bảo bối gì đó, bí tịch linh tinh gì đó, Lương Hải và Lương Dương giữ ông ta lại, muốn moi đồ ra.
Bất quá dù thế nào cũng chỉ là suy đoán viển vông, vẫn cần chứng thực mới tương đối tốt.
Nghĩ vậy, ta hỏi Vương Cảnh Hủ:
- Có phải trên tay cha ngươi nắm giữ cái gì không? Thứ đồ rất quan trọng, trọng trách phải làm - Ta đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "rất quan trọng", hi vọng Vương Cảnh Hủ có thể hiểu được ta muốn nói gì.
Vương Cảnh Hủ mãnh liệt xoay người nheo mắt, toàn thân tản mát ra sát khí khiến người ta sợ hãi:
- Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết!
Thì ra thật sự có.
Ta sờ cằm, bận rộn mà vẫn thong dong nhìn y.
- Có phải...liên quan đến Hoàng tộc hay không? - Ta thấy hắn không định mở miệng thì đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Thân ảnh Vương Cảnh Hủ chớp nhoáng, tay phải chộp tới hướng cổ ta.
Mắt thấy tay Vương Cảnh Hủ sắp đυ.ng tới cổ ta, Mộ Dung Hi Nhiên dùng kiếm Yêu Nguyệt ngăn cản tay Vương Cảnh Hủ, chắn trước mặt ta nói:
- Vương đại ca, đừng tổn thương Tá Quân, có việc gì từ từ thương lượng!
Vương Cảnh Hủ nói:
- Việc này liên quan đến giang sơn xã tắc, Lâm Tá Quân không thể giữ lại!
Ta tránh ở sau Mộ Dung Hi Nhiên, lòng còn sợ hãi thở dài một hơi, phải biết rằng vừa nãy có một người gϊếŧ người không chớp mắt muốn gϊếŧ ta, ôi trời, ta còn tưởng rằng ta sẽ thật sự chết.
Bất quá có thể xác định, đó là ta đã đoán đúng.
Vương Cảnh Hủ chỉ vào người ta hỏi:
- Lâm Tá Quân, làm sao ngươi biết được chuyện này!
Ta cầm lấy tay áo Mộ Dung Hi Nhiên, tựa vào cánh tay nàng, vui vẻ nói:
- Đoán.
Vương Cảnh Hủ nắm chặt tay vang lên tiếng răng rắc:
- Còn không thành thực khai báo!
Ta bỗng đứng lên, nhìn thẳng vào y nói:
- Dù sao thì là ta đoán được, tin hay không là chuyện của ngươi! - Cư nhiên còn dám uy hϊếp ta, ta không sợ đâu, dù sao thì...đã có Hi Nhiên bảo hộ ta.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Vương Cảnh Hủ dừng ở trên người ta giống như từng thanh dao găm phóng tới, làm cho lòng người hoảng hốt, đây là gϊếŧ không biết bao nhiêu khí thế nhân tài tích được.
Mộ Dung Hi Nhiên tiến về phía trước một bước, cản ở trước mặt ta, nhìn thẳng lại.
Nửa ngày sau, Vương Cảnh Hủ thu hồi ánh mắt, ngồi xuống, ngữ khí khôi phục bình tĩnh:
- Không sai, trên tay cha ta có ngọc tỷ truyền quốc và di chiếu của tiên hoàng!
Ngọc tỷ truyền quốc...di chiếu của tiên hoàng...Hình như đều là đồ vật rất trâu bò... Không đúng, hiện tại hai món đồ này chính là hai quả bom, dù ai cầm đều xui xẻo, Vương Đường chủ chính là ví dụ.
Vương Cảnh Hủ thấy bộ dạng giật mình của ta thì không khỏi có chút nghi hoặc:
- Sao? Không phải ngươi đoán được sao?
Ta đoán được cọng lông, kết quả sờ ra một con cọp lớn...
Mắt ta xoay xoay nói:
- Như vậy xem ra Vương Đường chủ không sao, ngươi lại có thể gặp nguy hiểm...
Vương Cảnh Hủ đột nhiên cười nói:
- Bọn chúng muốn bắt ta về uy hϊếp cha ta, không dễ dàng như vậy! - Nói xong đánh một chưởng, nhất thời hủy đi một cái bàn thấp.
Ta nhìn cái bàn bốn mảnh năm phần, chỉ vào Vương Cảnh Hủ không ngừng run rẩy:
- Đây chính là cái bàn của Giang gia, lúc đi Y Thánh có cho ngươi tiền bồi thường không?
Vương Cảnh Hủ liếc cái bàn trên mặt đất:
- ...
- À đúng rồi, ngươi còn có một hai thủ hạ, ta đã hiểu - Ta nhìn Vương Cảnh Hủ, biểu cảm ngươi-rất-có-tiền-ta-hiểu.
Vương Cảnh Hủ im lặng không nói gì, nửa ngày mới phun ra câu:
- Dù sao thì, Giang gia...không ai chứng kiến.
Ta và Mộ Dung Hi Nhiên đều vẻ mặt không thể tin, vị Thiếu chủ toàn cơ bắp này lại có thể cũng có lúc chơi xấu, chuyện này so với đường đường là Thiếu chủ Sát Thủ Đường dưới tay một bầy tiểu đệ nhưng không có tiền đền cái bàn còn khiến ta cảm thấy kinh ngạc hơn.
- Cũng đúng, dù sao thì Giang gia không ai biết là được... - Ta sờ sờ đầu, ngẫm lại cũng quả thật đúng. Ai bảo sau khi Y Thánh biết ta ra ngoài cất giữ nhiều tiền như vậy thì không cho chúng ta dông dài trên đường nữa...
- Từ từ - Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một đường điện xẹt - Ngươi nói, lúc trước mấy người theo ngươi đi ám sát đại Hoàng tử, có người còn sống trở về báo tin không?
Vương Cảnh Hủ cau mày, hiển nhiên không muốn nói đến vấn đề này, người đi lần đó đều là thân tín của y, chết nhiều như vậy, với hắn mà nói, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng!
Vương Cảnh Hủ miễn cưỡng nói:
- Trừ ta ra, không một người may mắn thoát khỏi.
Ta lại hỏi:
- Vậy thị vệ tùy tùng đi theo đại Hoàng tử hôm đó có thể còn mạng không?
Vương Cảnh Hủ nghĩ nghĩ, nói:
- Kỳ thật ngày ấy đại Hoàng tử cải trang ra khỏi thành đi chơi, nếu không phải người cải trang ra khỏi thành thì sao lại có chuyện ta biết người là Hoàng tử mà còn gϊếŧ người! - Vương Cảnh Hủ dừng một chút nói - Ngày ấy không mang nhiều lắm, nhưng võ công đều rất cao. Bằng không chúng ta cũng sẽ không biến thành lưỡng bại câu thương! Bất quá khi đó sau khi chúng ta thanh toán những người đó, người mà ta mang còn có mấy người sống, đột nhiên bị một người áo đen rơi từ trên trời xuống gϊếŧ chết, ta may mắn trốn thoát - Vương Cảnh Hủ nói xong nhìn ta, hỏi - Có vấn đề gì?
Ta không tiếp lời, chỉ hỏi:
- Nếu ngươi vừa đánh hỏng được một món đồ có thể uy hϊếp tính mạng của ngươi, chỉ có hai người chúng ta chứng kiến, ngươi có gϊếŧ chúng ta diệt khẩu không?
Mộ Dung Hi Nhiên nghiêng đầu trầm tư, đột nhiên như minh bạch điều gì, nói:
- Tá Quân, ý của huynh là, ngày ấy người áo đen trở về cũng sẽ bị diệt khẩu?
Ta nhìn Mộ Dung Hi Nhiên một cách khen ngợi, gật gật đầu.
Vương Cảnh Hủ cũng minh bạch điểm mấu chốt.
Vị đại ca bị thương vừa nãy đã nói, dựa theo quy củ của Sát Thủ Đường, thông thường nhiệm vụ đều phải đi qua tay Tả Hộ pháp Lương Hải mới có thể truyền lệnh. Trừ khi là lệnh tư của Đường chủ, bằng không đều cần Hộ pháp xem qua mới được.
Nếu cần có sự đồng ý của Hộ pháp, vậy Lương Hải và Lương Dương cũng không thể trốn trách nhiệm. Nhưng nếu người biết đều chết hết, vậy bọn chúng liền có thể nói Đường chủ có tâm ý tạo phản là lệnh tư.
Già néo đứt dây (thái quá sẽ hỏng việc), Lương Hải và Lương Dương gϊếŧ toàn bộ người biết thì không sợ bị vạch trần, nhưng ai đi chứng minh là Vương Cảnh Hủ ra tay gϊếŧ đại Hoàng tử đây?
Lại nói, Lương Hải và Lương Dương nói Vương Cảnh Hủ gϊếŧ đại Hoàng tử, tức là biết hành động nhiệm vụ của Vương Cảnh Hủ, nếu là lệnh tư thì làm sao bọn chúng biết được? Coi như bọn chúng có thể bịa đặt cách để nói mình làm sao biết, nhưng làm sao tìm được người chứng minh?
Bọn chúng không đến hiện trường, cũng không thực sự biết tình huống lúc đấy, chơi một người làm chứng giả để đối chất rất dễ dàng bại lộ, đến lúc đó nói không chừng là tự bê tảng đá đập chân mình.
Đương nhiên, nếu Vương Cảnh Hủ chết thì phải chết không có đối chứng, thế thì bọn họ nói thế nào đều được.
Nhưng tình huống hiện tại là Vương Cảnh Hủ còn sống.
Chỉ cần hắn sống chết nói mình không gϊếŧ đại Hoàng tử, lại không ai chứng minh, vậy vẫn có thể đảo ngược cục diện, trừ khi Lương Hải và Lương Dương chó cùng rứt giậu, tự mình ra tay đánh chết Vương Cảnh Hủ.
Hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng đi về, nếu Vương Cảnh Hủ kêu oan, nhân viên giám sát trung lập của Hoàng thất cũng sẽ không mặc kệ, như vậy Lương Hải và Lương Dương có động tác gì cũng đều phải dè chừng chút.
- Ngươi ngươi ngươi... Lâm Tá Quân đăng đồ tử, ngươi lại có thể phá hư cái bàn của nhà ta! - Ta vẫn còn đang suy tư, chợt nghe thấy tiếng gầm giận dữ, xoay người nhìn thấy Giang Văn Chỉ và Giang Văn Tinh, còn cả vợ chồng Giang lão gia đang đi về phía này.
Bị Giang Văn Chỉ kêu như vậy, tất cả mọi người tập trung tầm mắt lại, người nhà họ Giang khinh thường nhìn ta.
- Không phải ta! Sao có thể là ta! - Thấy mọi người hiểu lầm, ta nhanh chóng giải thích.
Ta vô lực ôm trán, Giang Văn Chỉ dạy cho ta một chiêu, hãm hại.
(Editor: Quý vị đã thấy chương này đủ hại não chưa lol)