Edit by Mặc HàmTạ Phùng Thù tỉnh lại vừa mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là gạch đá màu xanh trên đỉnh đầu, bởi vì thời gian quá lâu, phía trên mọc đầy rêu xanh sậm. Cả người y ướt đẫm, lạnh thấu xương, dưới thân là đất gạch cứng rắn.
Không biết hồ nước kia cuốn mình đến nơi nào, hiện tại xem ra, ít nhất còn ở trong tháp.
Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đứng lên. Vừa rồi đau đớn bất thình xuất hiện đã biến mất, Tạ Phùng Thù nhìn chung quanh, y ở trong một con đường tháp hẹp, chiều rộng chỉ đủ để một người trưởng thành đi qua, trên tường cũng phủ đầy rêu xanh, ẩm ướt mờ mịt, tí tách tí tách nước trên mặt đất. Tạ Phùng Thù quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau là vách tường nặng nề, một con đường chết, chỉ có phía trước quanh co uốn lượn, trên tường có mấy ngọn nến yếu ớt chiếu sáng, miễn cưỡng chiếu rọi một góc.
Tạ Phùng Thù muốn hô một tiếng “Giáng Trần”, mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn khó nghe, đành phải bỏ qua, Phong Uyên còn đang nắm trong tay y, Tay phải Tạ Phùng Thù cầm đao, tay trái tháo xuống một ngọn đèn nến lúc sáng lúc tối trên vách tường, đi về phía thông đạo trước mặt.
Cả con đường hẹp dài ngột ngạt, Tạ Phùng Thù lo lắng Giáng Trần đi đâu, dưới chân cũng tăng nhanh tốc độ, không biết qua bao lâu, xoay chuyển tình thế, trước mắt Tạ Phùng Thù xuất hiện ba bậc thang, dưới bậc thang, là một địa giới trống trải.
Ngoại trừ thông đạo lúc Tạ Phùng Thù tới, ba mặt còn lại nơi này đều là vách đá hình vòng tròn, phía trên có xích sắt trùng trùng điệp điệp, thoạt nhìn áp lực nặng nề. Phía trước có một bệ đá cao hai ba tấc, ở giữa bệ đá có một cột đá cần bốn năm người ôm lấy, phía trên có một con rồng dài, có cánh, vòng quanh cột, đầu rồng đối diện Tạ Phùng Thù, thần sắc kiêu căng, lạnh lùng nhìn chúng sinh.
Có một người đàn ông đứng trước cột đá.
Tạ Phùng Thù nhìn thấy đối phương một thân hắc bào, vạt áo thêu hoa văn màu vàng. Nhìn thấy Tạ Phùng Thù, hắn hơi lộ ra một chút ý cười.
“Ngươi tới rồi.”
Tạ Phùng Thù đồng thời mở miệng: “Lang Tẫn? ”
Vừa nói ra, nghe được thanh âm của đối phương, Tạ Phùng Thù liền phát hiện không đúng.
Thanh âm Lang Tẫn mang theo ngạo khí, khi nói chuyện với Tạ Phùng Thù hận ý thực cốt, tuyệt đối sẽ không ôn hòa như thế. Ánh mắt Tạ Phùng Thù dừng trên mặt đối phương, bất động thanh sắc đánh giá.
Là quần áo và thân hình của Lang Tẫn, diện mạo tựa hồ cũng không có biến hóa, khi nhìn kỹ, lại cùng Tạ Phùng Thù nhìn thấy đêm đó ở Tây Nam có chút bất đồng: Lang Tẫn mắthẹp mày dài, hơi nhướng lên, thoạt nhìn sắc bén vô cùng, người trước mắt mặt mày rũ xuống, khóe môi mang cười, cỗ khí thế kia liền nhu hòa không ít.
Tạ Phùng Thù lập tức nhớ tới lần trước khi Phong Tịch nhập mộng, mình cũng cảm thấy đối phương không thích hợp lắm.
Trong lòng y có suy đoán, mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là Phong Tịch hay là Lang Tẫn? ”
Nụ cười người trước mắt trầm xuống, không trực tiếp trả lời, chỉ hời hợt viết: “Tuy rằng linh thể ta sống lại, thân thể lại thật sự suy yếu, cuối cùng chỉ có thể mượn thân thể Lang Tẫn một chút —— liền trở thành bộ dáng ngươi nhìn thấy.”
“Hiểu rồi, ngươi nuốt kim đan cùng hồn phách của hắn, còn đoạt xá.”
Tạ Phùng Thù đã đoán được, cũng không kinh ngạc, lạnh lùng nhìn Phong Tịch: “Từ xưa đến nay, Lang Tẫn đối với ngươi coi như là trung thành tuyệt đối nhỉ.”
Y cũng không vì Lang Tẫn bất bình, đối phương sống hay chếtt không quan hệ đến y, bất quá là không nghĩ tới Phong Tịch lại dùng mọi thủ đoạn như vậy. Trên mặt người trước mắt lạnh lẽo, cuối cùng chỉ chậm rãi nói: “Bất quá chỉ là kế tạm thời, chờ ta ra khỏi Trấn Ma tháp này, ngày khác đổi ngày bất quá chỉ trong chớp mắt, đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp.
Tạ Phùng Thù cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi có thể ra khỏi Trấn Ma Tháp này, còn cần ở đây chờ ta sao?”
“Cho rằng nuốt kim đan cùng hồn phách Lang Tẫn có thể ra khỏi tháp, không nghĩ tới tầng tháp thứ tám thật sự sâm nghiêm, nhất thời thất sách, chỉ có thể kéo ta xuống?”
Phong Tịch giương mắt, cùng Tạ Phùng Thù nhìn nhau một lát sau bỗng nhiên nở nụ cười: “Lăng Hành tiên quân thật sự là thần cơ diệu toán.”
Hắn cắn bốn chữ “Lăng Hành tiên quân” rất nặng, giọng điệu cân nhắc. Tạ Phùng Thù không để ý tới hắn, chỉ thầm nghĩ: Nơi này quả nhiên là tầng thứ tám.
Y vừa rồi bất quá chỉ là lớn mật thử một lần, hiện tại chứng thực suy đoán, lại âm thầm nghĩ Giáng Trần sẽ ở nơi nào, lúc này Phong Tịch lại mở miệng nói: “Tiên quân biết vì sao ta không ra được sao?”
Phong Tịch nghiêng người, vươn tay sờ điêu long phía sau. Động tác của hắn rất cẩn thận, phảng phất như đang đυ.ng phải vật đáng sợ gì đó, Tạ Phùng Thù mắt thấy hắn đυ.ng phải thân rồng trong nháy mắt, cự long điêu khắc đá kia đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm.
Trong nháy mắt Phong Tịch thu tay lại, động tác của hắn thật lớn, giống như gặp phải đau đớn gì, một lát sau mới điều chỉnh tốt biểu tình, nhìn Tạ Phùng Thù nói: “Linh lực Ứng Long đúc tháp, vảy rồng làm khóa, thạch thân trấn thủ, mới thành tựu Trấn Ma Tháp này.”
Phong Tịch cười cười: “Đều nói long sinh vảy ngược, chạm vào tất phải chết. Nhưng Ứng Long lại tự mình rút vảy ngược, bỏ vào Trấn Ma Tháp trấn áp yêu ma —— tiên quân đoán xem, phiến vảy ngược kia ở nơi nào?”
Tạ Phùng Thù không nói gì, chỉ nhìn về phía cột rồng phía sau Phong Tịch, quả nhiên, Phong Tịch cũng ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Phiến vảy ngược này tầng thứ tám này khóa ta mấy vạn năm, ngày đêm, mỗi thời mỗi khắc không được giải thoát.”
Phong Tịch đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Thật sự là kỳ quái, nghe nói rút vảy đau như cạo xương, xem ra cũng bất quá là phóng đại mà thôi, đúng không, tiên quân?”
Tạ Phùng Thù nghe, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy mình cũng có một chỗ mơ hồ đau nhức, hô hấp của y có chút dồn dập, theo bản năng muốn đi về phía cột đá điêu long kia, vừa mới động một bước, triệu âm linh bên hông phát ra một tiếng vang nhẹ.
Tiếng chuông ngắn ngủi thanh thúy, thần trí của Tạ Phùng Thù lại lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, y dừng tại chỗ, một lần nữa dừng ánh mắt ở trên người Phong Tịch, Phong Uyên trong tay đã ra khỏi vỏ nửa tấc, Phong Tịch nhìn thoáng qua, đột nhiên mở miệng: “Tiên quân có muốn biết Giáng Trần ở nơi nào hay không? ”
Tạ Phùng Thù giương mắt, sắc mặt không thay đổi, chỉ nói: “Ngươi sẽ nói cho ta biết?”
“Tự nhiên. Bất quá tiên quân thay vì đề phòng ta như thế, không bằng cẩn thận Giáng Trần một chút.”
Tạ Phùng Thù đánh nhau với hắn hồi lâu, giờ phút này đã phiền, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn nói: “Rốt cuộc ngươi là có ý gì?”
“Ta đang cứu ngươi.” Ý cười Phong Tịch thủy chung ôn hòa, chậm rãi đáp: “Nếu ngươi lại bị hắn gϊếŧ một lần nữa, làm sao mà tốt được?”
“Tốt xấu gì cũng quen biết từ thượng cổ, ta làm sao nhẫn tâm nhìn ngươi chết dưới tay người khác đây, Ứng Long.”
Tạ Phùng Thù ngẩn ra.
Tia sáng bốn phía không rõ, tựa hồ ngay cả thính giác của Tạ Phùng Thù cũng xuất hiện vấn đề, y rõ ràng nghe rõ, lại hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, giương mắt nhìn Phong Tịch hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Phong Tịch cười cười, nói: “Từ thời thượng cổ đến nay, ngươi đã luân chuyển tam thế, không nhớ rõ cũng là bình thường. Bất quá cho dù là như thế, cũng không nên kết tân với kẻ thù chứ.”
“Năm đó ngươi gϊếŧ Xi Vưu trảm Khoa Phụ, tàn sát tiên giới, uy phong cỡ nào, thiên địa Thần Phật mỗi người hận không thể lột da tróc thịt ngươi, để ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh. Bây giờ tiên giới cho ngươi làm tiên quân không tên không tuổi, ngươi liền cảm kích đến rơi nước mắt sao? ”
“Còn có Nhiên Đăng Cổ Phật ——” Phong Tịch nói, cười khẽ lắc đầu, ngữ khí thương hại, “Thượng cổ hắn lấy danh hào cứu vớt chúng sinh tru sát ngươi ở núi Tu Di, không chút nương tay. Bây giờ lừa gạt ngươi vài câu, liền trở thành người trong lòng ngươi.”
Ánh nến lờ mờ lẳng lặng thiêu đốt, xích sắt trùng trùng điệp điệp phát ra ý lạnh lẽo, Tạ Phùng Thù và thạch long phía sau Phong Tịch nhìn nhau từ xa, giống như đang nhìn thẳng vào nhau.
Tạ Phùng Thù bình tĩnh nhìn Phong Tịch, sắc mặt y tái nhợt như tuyết, lại cuối cùng lắc đầu.
“Ngươi muốn mượn lực lượng của ta đi ra ngoài, ta sẽ không để ngươi như nguyện, ngươi nói ta một chữ cũng sẽ không tin. Ta không thích những thần tiên kia, bọn họ cũng không thích ta, nhưng nếu thật sự có huyết hải thâm cừu, bọn họ làm sao có thể để cho ta phi thăng. Còn có Nhiên Đăng Cổ Phật gì nữa, ta càng sẽ không tin… Ta chỉ tin Giáng Trần, cho dù thật sự có gì, cũng nên chính miệng hắn nói cho ta biết.”
Đoạn thoại này rất dài, ngữ khí Tạ Phùng Thù bình thản, gằn từng chữ chậm rãi nói ra bên ngoài, thoạt nhìn là đang nói chuyện với Phong Tịch, càng giống như đang lẩm bẩm.
Phong Tịch cười nhạo ra tiếng, thần sắc như bi thương gật gật đầu: “Được rồi, vậy để Giáng Trần tự mình nói với ngươi.”
Hắn đứng thẳng dậy một bên chậm rãi đi đến trước mặt Tạ Phùng Thù, một bên nói: “Ứng Long, ngươi còn nhớ tầng thứ chín là bộ dáng gì không?”
“Năm đó ngươi trấn áp ta ở tầng thứ tám, tầng thứ chín liền trống rỗng, sau đó ngươi chết, những thần tiên kia lo lắng ngươi bỏ mình thần tụ, đặt đao của ngươi ở trọng thứ chín.”
Phong Tịch cười lạnh một tiếng, đánh giá: “Ngu xuẩn.”
Tạ Phùng Thù theo bản năng cầm Phong Uyên của mình, nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? ”
“Tầng thứ chín cùng Vô Gian cách nha một đường, đi lại ở trong đó giống như xuyên qua luyện ngục, rất dễ kích phát tâm ma, đặc biệt là người vốn có vọng niệm.”
Phong Tịch đưa tay tùy ý vung lên, thoáng chốc, vách đá bên tay phải Tạ Phùng Thù trở nên nhạt nhẽo trong suốt, phản chiếu ra liệt hỏa trùng trùng điệp điệp, cùng một bộ tăng y trắng thuần.
“Ta cho ngươi xem một chút, tâm ma của hắn.”