Edit by Mặc HàmDiệu Hương xưng quốc ở miền Nam, độc lập với Trung Nguyên, lãnh thổ cũng không rộng lớn, lại nghe đồn có đại tự tám trăm, tiểu tự ba ngàn, trải rộng khắp toàn cảnh Diệu Hương. Mà người Diệu Hương hầu như nhà nào cũng thờ tượng Phật, từ bà lão xuống đến mấy đứa bé để tóc chỏm đào, mỗi người đều tụng vài câu kinh Phật.
Pháp hội tháng ba đã gần đến, các cửa hàng trên đường nội thành đều đã đốt đèn thắp hương, trước mỗi cửa hàng đều treo phất trần, gió nhẹ thổi qua, đường dài khắp nơi đều rung động, làm nổi bật tường trắng ngói xanh, thành một diệu cảnh cực kì đặc biệt.
Trời vừa sáng, khách điếm cũng đã sớm mở cửa, mấy ngày gần đây tăng khách bên ngoài đông đảo, dễ làm ăn, tiểu nhị trước thay lau dọn bàn thờ Phật, treo phất trần trên tủ, lại lưu loát lau bàn ghế. Chờ hắn đến cửa sửa sang lại bảng hiệu, xa xa trên đường dài, đã có hai bóng người đi tới.
Lúc đầu, hắn đã không nhận ra, cho đến khi phía sau có một giọng nói trong trẻo.
“Chủ quán, còn phòng không?”
Khách tới cửa, tiểu nhị trước vội vàng trả lời “Khách quan, có!”, mới quay đầu đi xem người.
Hắn trước tiên nhìn thấy là một hòa thượng mặc tăng bào trắng, thần sắc hờ hững, thoạt nhìn không dễ tiếp cận. Bên cạnh một công tử áo tuyết thêu chỉ bạc thoạt nhìn dễ gần hơn nhiều, cười tủm tỉm lại nói: “Vậy làm phiền ngươi thay chúng ta chọn hai gian phòng tốt.”
Tuy rằng không rõ lai lịch của hai người là gì, nhưng người của Diệu Hương từ trước đến nay đối với người trong Phật giáo tôn kính có thừa, tiểu nhị trước tiên đối với tăng nhân cung kính hành lễ Phật, mới nhiệt tình dẫn hai người vào khách điếm.
“Khách quan tới tham gia pháp hội đúng không, vậy ngài có thể đến đúng lúc, đến trễ thêm hai ngày nữa, cả thành cũng không tìm được phòng trống, phòng ở trên lầu, ngài chú ý bậc thang.”
Tạ Phùng Thù đi theo người lên lầu, ở chỗ trống đối phương lải nhải quay đầu nhìn thoáng qua Giáng Trần bên cạnh, lại lúc đối phương sắp quay đầu lập tức thu hồi ánh mắt, như không có việc gì cứ tiếp tục đi theo lên lầu.
Mặc dù cùng nhau đến Diệu Hương, nhưng hai người dọc theo đường đi nói với nhau còn không quá mười câu.
Vừa mới bắt đầu là bởi vì tâm nhãn Tạ Phùng Thù này còn đang suy nghĩ lên xuống. Giáng Trần muốn đem chuyện y bỏ lại giữa chừng bị y hung hăng ghi nhớ trong lòng, ngay cả mấy ngày cũng không nói chuyện với đối phương, chờ đến hôm nay không còn tức giận như vậy, ngược lại lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Mà Giáng Trần thiên tính ít nói, Tạ Phùng Thù không mở miệng, giữa hai người càng an tĩnh vô cùng
Tạ Phùng Thù thở dài trong lòng, chậc, đáng ghét.
Cứ như vậy trong chốc lát, hai người đã đến cửa phòng khách.
Phòng khách ở trong tầng hai, hai gian phòng nối liền nhau, tiểu nhị đẩy cửa ra, bên trong bàn ghế giường đều đầy đủ, sạch sẽ gọn gàng, thoạt nhìn cũng không khác với những khách điếm khác, nhìn kỹ liền có thể phát hiện, trên tường treo chữ họa đều là kinh Phật được sao chép, vị trí hướng đông còn cung phụng tượng Phật.
Tạ Phùng Thù thu hồi ánh mắt, đưa bạc vụn trong tay cho tiểu nhị, cười nói một tiếng “Cảm ơn”.
Tiểu nhị vội vàng khoát tay áo, cười nói: “Công tử khách khí.”
Nói xong, hắn lại trả lại một nửa tiền cho Tạ Phùng Thù, nhìn thoáng qua Giáng Trần.
“Quy củ của cửa hàng này, trong pháp hội có tôn giả ở lại, là không thu tiền phòng.”
Nghi thức sùng Phật của bọn họ đã thành thói quen, Tạ Phùng Thù do dự một chút, không kiên trì nữa, ngược lại Giáng Trần ngước mắt hướng về phía tiểu nhị nói kệ Phật.
Tiểu nhị vội vàng đáp lễ: “Tôn giả khách khí rồi, có chuyện gì hai vị cứ việc gọi ta, đúng rồi, đồ ăn trong pháp hội của quán đều là chay, hai vị yên tâm.”
Chờ người đi rồi, trước cửa phòng chỉ còn lại hai người Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần
Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn Giáng Trần, có thầm nghĩ cùng đối phương nói gì không, lại không tìm được lý do, Giáng Trần cư nhiên cũng không vào phòng, cùng Tạ Phùng Thù đứng ở cửa bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Phùng Thù nghẹn một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu “Ta vào đây”.
Mặc dù y nói như vậy, nhưng không hành động, nhìn vào người trước mắt nghĩ: ngược lại ngươi nói gì đi.
Giáng Trần giương mắt, đột nhiên nói: “Khoảng cách pháp hội còn năm ngày, ngươi…”
Tạ Phùng Thù vừa đoán liền biết kế tiếp hắn muốn nói cái gì, cắt ngang đối phương nói: “Nếu lúc này ngươi còn khuyên ta trở về, vậy thì không cần mở miệng.”
Giáng Trần dừng một chút, quả nhiên không tiếp tục nói nữa, Tạ Phùng Thù tựa vào trước ô cửa phòng chạm chổ hoa văn màu đen của khách điếm, nhíu mày nói: Kỳ quái, ngươi đang lo lắng ta gây thêm phiền toái cho ngươi?”
Nếu là như thế, mình tốt xấu gì cũng là một tiên quân, cũng không khỏi quá mất mặt rồi?
Tạ Phùng Thù biết trong đó tất nhiên có nguyên nhân khác, nhưng lại đoán không chính xác là cái gì, Giáng Trần không trả lời, trong ánh mắt hắn tựa hồ mang theo chút không thể làm gì được, cuối cùng nhìn Tạ Phùng Thù nói: “Mấy ngày nay, ngươi không nên chạy loạn.”
Hắn có lẽ là bởi vì lo lắng Tạ Phùng Thù gây ra tai họa gì, nhưng những lời này quá mê hoặc, Tạ Phùng Thù vốn có một chút tức giận liền tiêu tán không còn một mảnh, vành tai lại bắt đầu mơ hồ có chút nóng lên, y không được tự nhiên giơ tay che mặt ho một tiếng, hàm hồ trả lời: “Biết rồi.”
Chờ trở về phòng đóng cửa lại, Tạ Phùng Thù nhào lên giường không chút hình tượng, thở dài trong đệm chăn mềm mại.
Y cảm thấy mình như vậy thật sự là không thích hợp, một tiên quân luôn nhớ nhung một hòa thượng, còn thể thống gì?
Nhưng tuy rằng nói như vậy, Tạ Phùng Thù trở mình ngửa mặt nhìn rèm giường buông xuống trên đỉnh đầu, lại bất giác lưu ý đi nghe động tĩnh bên cạnh.
Một mảnh yên tĩnh, cũng không biết đang làm gì.
Hoàng thành của Diệu Hương dựa vào núi ở phía đông, phía tây lại dựa vào hồ nước khổng lồ, giống như một khối trầm ngọc ẩn mình trong núi.
Cả con phố chính của Hoàng Đô đều được xây dựng gần hồ, Tạ Phùng Thù đẩy cửa sổ ra, liền có thể nhìn thấy mặt hồ rộng lớn, kéo dài không dứt, dưới ánh mặt trời lấp lánh, trên mái hiên nhà nào cũng treo chuông Phật, bị gió thổi qua, khẽ động cùng sóng mặt hồ trong vắt
Thực sự là một cảnh đẹp thiên nhiên
Tạ Phùng Thù ở trước cửa sổ nhìn trong chốc lát, tâm tình trầm tĩnh không ít, y khép cửa sổ đẩy cửa ra, đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Đợi cửa vừa mở ra, Tạ Phùng Thù thẳng thắn nói: “Lát nữa ta muốn thay người khác thắp một ngọn trường minh đăng, nói với ngươi một tiếng. ”
Y có lòng muốn Giáng Trần cùng nhau ra ngoài, lại ngượng ngùng nói rõ, cuối cùng còn vẽ rắn thêm chân nói: “Đây không tính là chạy loạn chứ?”
Không nằm ngoài dự đoán, Giáng Trần trả lời: “Ta đi cùng ngươi. ”
Hai người đi xuống lầu, trước tiên dùng bữa trong sảnh. Món ăn trong khách cũng không tinh xảo, nhưng quả thật đều là đồ chay, hai người trầm mặc ăn xong một bữa cơm, chờ đặt đũa xuống, Tạ Phùng Thù gọi tiểu nhị thu dọn bát đĩa.
“Làm phiền hỏi một câu, ta muốn thắp một ngọn trường minh đăng, gần đây có chùa Phật hay không?”
Tiểu nhị nghe vậy, lập tức thốt ra: “Thắp đèn? Vậy dĩ nhiên là đi Hàn Ẩn tự. ”
Diệu Hương có hàng ngàn ngôi chùa, trong đó nổi tiếng nhất chính là chùa Hàn Ẩn ở hoàng thành.
Hàn Ẩn tự nằm trên đỉnh núi Đông Sơn của hoàng đô Diệu Hương, trong chùa Phật điện tháp Phật nguy nga trang nghiêm, chủ điện lại càng cao vυ"t vào mây, trong chùa có hơn vạn tăng chúng, nội cung tất cả thần phật trong Tam Thiên, pháp thân cao tới mấy chục trượng, đều được đúc bằng vàng nguyên chất. Đại điện điêu khắc cột dầm gỗ cổ của Bàn Long mạ vàng tổng cộng một trăm lẻ tám cây, ba ngàn ngọn đen đài hoa sen quanh năm cháy không ngừng, ngay cả bậc thang vào sơn môn cũng dùng cẩm thạch xây thành, trên bậc thang tinh tế đè nén lên sen Phật chỉ bạc, sống động như thật, lấy ý bộ bộ sinh liên, lúc mây mù bao phủ, giống như bậc thang lên trời.
Bộ bộ sinh liênHàn Ẩn tự đông đảo khách hành hương, Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần ở trong đám người, đạp bậc thang bạch ngọc đi tới trước miếu thờ.
Giáng Trần một thân tăng y trắng tuyết, ở trong mắt mọi người vốn đã nổi bật, hơn nữa mặt mày lạnh lùng, ở trong biển người mênh mông như ngọc giáng trần, trong lúc nhất thời, rất nhiều ánh mắt đều như có như không nhìn về phía này.
Hơn một nửa trong số đó là phụ nữ.
Tạ Phùng Thù nhận ra, hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Một hòa thượng, có gì đẹp.
Hoàn toàn quên mất chính mình đã hồn vía lên mây trên đường này.
Trước cửa núi có tăng nhân bản tự nghênh đón khách du lịch qua lại, Tạ Phùng Thù bắt lấy khoảng cách ít người tiến lên, nở nụ cười thân thiện: “Tôn giả, ta muốn thắp một ngọn trường minh đăng, xin hỏi nên đi đến tòa điện nào?”
Đối phương còn lấy Phật lễ, ngữ khí ôn hòa: “Chủ điện đi về phía trái, cuối cùng chính là Trường Minh điện, có phương trượng chuyên môn phụ trách đốt đèn.”
Tạ Phùng Thù nói lời cảm ơn, cùng Giáng Trần bước vào cửa chùa.
Chờ vào chùa, Tạ Phùng Thù mới phát hiện Hàn Ẩn tự này quả thật lớn đến dọa người, hai người theo con đường mòn trong miếu đi một canh giờ, mới ở chỗ sâu nhất nhìn thấy một tòa pháp điện.
So với chủ điện kim bích huy hoàng, tòa pháp điện này cổ xưa chí giản, càng hiển hiện sâm nghiêm. Ban ngày lại cửa điện đóng chặt, trên cửa treo một tấm biển thật lớn, chỉ viết hai chữ Trường Minh, có lẽ là niên đại đã lâu, tấm biển có chút cũ kỹ, bút phong lại sắc bén không giảm, khí thế dọa người, không biết là người nào viết.
Vừa rồi dòng người đã sớm phân tán chung quanh, có thể kiên trì đi tới đây càng là cực ít, trong lúc nhất thời, phương thiên địa này phảng phất chỉ còn lại tòa Trường Minh điện này, còn có Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần trước điện.
Hai người liếc nhau, Tạ Phùng Thù tiên giơ tay đẩy cửa điện ra.
Cửa vừa động, Tạ Phùng Thù liền nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe.
Y sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, bên chân mình cư nhiên là mặt nước khẽ động.
Trong điện khắp nơi đều là sóng nước mênh mông, trên mặt nước bày đèn Phật màu vàng hình hoa sen nghìn cánh, bắt đầu từ chân Tạ Phùng Thù, từng ngọn từng ngọn kéo dài đến nơi xa nhất của pháp điện.
Kim Liên ba ngàn, ánh nến khẽ động, chiếu rọi cả tòa Trường Minh điện đèn đuốc hu hoàng.
Mà ngoại trừ ba ngàn đèn Phật này, trên mặt nước ngay cả con đường cũng không có, chỉ có mấy khối đá rơi xuống, hơi cao hơn mặt nước, miễn cưỡng cho người giẫm lên.
Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần liền giẫm lên những bậc thềm đá này đi vào trong.
Hai người đều là một thân bạch y, xuyên qua kim liên Phật đăng, lại hiện ra kỳ dị hài hòa. Vừa mới đi năm sáu bước, Tạ Phùng Thù đột nhiên nghe thấy phía trước bên phải truyền đến một tiếng Phật hiệu.
“A Di Đà Phật.”
Tiếng phật hiệu này già nua chất phác, Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần dừng chân, đồng loạt nhìn qua.
Một hòa thượng mặc tăng y màu vàng đứng ở phía trước, thân hình hơi mập, mắt đầy hiền từ, chắp tay hướng về phía hai người một
“Hai vị thí chủ đến thắp đèn sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Phùng Thù nở nụ cười, “Thắp đèn cho người khác. ”
Hòa thượng đi về phía trước vài bước, vừa nói: “Phiền thí chủ theo ta lấy đèn trước ——”
Hắn nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.
Vừa rồi cách xa, hắn vẫn chưa thấy rõ Giáng Trần, lúc này đến gần một chút, phải thấy toàn cảnh, mặt đầy ôn hòa lập tức bị vẻ khϊếp sợ thay thế.
Qua hồi lâu, hắn mới nhớ tới hướng về phía Giáng Trần hành Phật lễ trang trọng, trong giọng nói đều là không thể tin được.
“Phật pháp đồng môn vô biên, dĩ nhiên đã tu kim thân…”
Nói đến đây, hắn lại dừng lại.
Phật giáo coi trọng tứ đại giai không, hỉ nộ không hiện ra, mà giờ phút này Tạ Phùng Thù lại rõ ràng nhìn thấy vị hòa thượng trước mắt này lộ ra vẻ mặt khó hiểu cùng than thở.
“Đáng tiếc, vì sao kim thân có khuyết điểm?”