Edit by Mặc HàmTháp phù đồ ở Thi Đà Lâm đều là tháp thạch, trăm ngàn năm bị bão cát ăn mòn mà không sập, cũng không phải tục vật, giờ phút này lại bị một chưởng đánh nát bấy, có thể thấy được tu vi của người tới thâm hậu. Nếu không phải Tạ Phùng Thù chạy nhanh, phỏng chừng kết quả cũng không tốt hơn thạch tháp này.
Sống sót sau kiếp nạn, Tạ Phùng Thù sợ hãi, trên mặt còn phải giả bộ vân đạm phong khinh. Y giương mắt nhìn người phía trước đến, vuốt ve y bào, bình chân như vại mở miệng: “Chậc, Sát Đạt pháp sư, hỏa khí làm sao lại lớn như vậy?”
“A Di Đà Phật.”
Sát Đạt thu tay lại, tăng y màu xám bay phần phật trong gió.
“Tru yêu trừ ma là trách nhiệm của Phật tu.”
“À.” Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn về phía Trào Khê, “Xông tới ngươi đó.”
Trào Khê: “…”
Tạ Phùng Thù giống như bất đắc dĩ buông tay với Sát Đạt: “Vậy mục tiêu của ngươi cũng có chút kém rồi, chẳng lẽ là lớn tuổi, mắt mờ chân chậm?”
“Tiểu nhi vô tri, chỉ mồm miệng nhanh nhảu.”
Sát Đạt cười lạnh một tiếng, tựa hồ không muốn nhiều lời, lại lần nữa nâng tay, vỗ thẳng mặt Tạ Phùng Thù!
Một chưởng này của hắn tu vi mãnh liệt sôi trào, mơ hồ hàm chứa kim quang ấn Phật môn, trong bão cát dời sông lấp biển mà đến, là chiêu thức của Phật tu.
Hắn nói không sai, Tạ Phùng Thù đích thật là muốn mượn lời trêu chọc để kéo dài thời gian. Sát Đạt rốt cuộc là một trong Thiên Phật, nhưng một mình trấn thủ Thi Đà Lâm, cho dù là cộng thêm Trào Khê bên cạnh, Tạ Phùng Thù cũng không nắm chắc có thể thắng. Hơn nữa Giáng Trần hiện tại còn không thấy bóng dáng, trong lòng y luôn có một chút hoảng hốt, giống như cất một tổ thỏ, sợ đối phương có chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng Sát Đạt tựa hồ nắm chắc thời cơ Giáng Trần vắng mặt, căn bản không cho Tạ Phùng Thù cơ hội nhiều lời.
Tạ Phùng Thù trong lòng thở dài, rút Phong Uyên ra, nhấc đủ một đao phá vỡ chưởng phong!
Khí tức va chạm phát ra tiếng nổ chói tai, cát vàng bị tầng tầng nhấc lên, hai người đồng thời lui về phía sau mấy bước.
Chạm một chưởng, ngực Tạ Phùng Thù đau đớn, rồi lại hơi thở phào nhẹ nhõm.
Miễn cưỡng tiếp được, có thể kéo dài một chút thời gian.
Y thừa dịp này quay đầu hướng Trào Khê quát: “Mau đi tìm Giáng Trần!”
Trào Khê đã rút roi sóng vai cùng Tạ Phùng Thù, nghe vậy có chút khó tin quay đầu, tức giận mắng: “Một người lưu lại đối chiến với con lừa trọc này, chê mình chết không đủ nhanh sao!”
Cái mỏ quạ này là sao!
Tạ Phùng Thù tức giận đến mức trong lúc bận rộn dành thời gian trợn trắng mắt: “Bớt nói nhảm, ngươi sớm tìm được Giáng Trần phỏng chừng ta còn cứu được.”
Lúc trước ở Vu Chử, Giáng Trần lấy Hàng Ma Xử ngăn cản được Lang Tẫn, Tạ Phùng Thù mặc dù không biết Sát Đạt cùng Lang Tẫn ai khó đối phó hơn, nhưng ba người liên thủ phỏng chừng có thể cùng hắn đánh một trận.
Huống chi Giáng Trần còn chưa trở về, y luôn bất an.
Trào Khê cắn răng nhìn thoáng qua Tạ Phùng Thù, xoay người xẹt chân về phía Giáng Trần rời đi.
Mà lúc này, Sát Đạt đã xông tới hai người tái xuất một chưởng, lao thẳng vào Trào Khê, khuôn mặt dữ tợn: “Hôm nay ai cũng đừng hòng đi!”
Chân nguyên trút xuống, uy áp che ngợp bầu trời, Tạ Phùng Thù chắn ở giữa hai người, nghênh đón cỗ uy thế này cầm đao mà lên, một đao bổ về phía ngực Sát Đạt!
Đao ý cùng chưởng phong chống lại, trong thiên địa phát ra một tiếng keng, hai tòa phù đồ tháp gần đó theo tiếng mà nứt ra!
Trong tiếng đá vụn rơi xuống đất, mũi đao của Tạ Phùng Thù chậm lại cách Sát Đạt chừng hai tấc, phảng phất như chạm tới bình chướng không thể phá hủy.
Ngực Tạ Phùng Thù đau đến mức muốn nổ tung, trên trán đều là mồ hôi lạnh, lại cắn răng nửa bước không lui, đem chân nguyên trút xuống mũi đao.
Phong Uyên khẽ rung động, lại tiến về phía trước một li.
Khóe miệng Sát Đạt tràn ra một tia máu tươi, bỗng nhiên một chưởng vỗ về phía ngực Tạ Phùng Thù!
Một chiêu này đến bất ngờ không kịp đề phòng, Tạ Phùng Thù trong lòng cả kinh, ngửa đầu né tránh, đồng thời bước nhanh lui về phía sau, lại có chút chậm.
Chân nguyên bá đạo giống như sóng lớn vỗ vào trước ngực y, Tạ Phùng Thù lui hơn mười bước mới có thể ổn định thân hình, chảy ra một ngụm máu lớn.
Lúc này y mới biết được, khi Sát Đạt ra chưởng thứ nhất căn bản không xuất toàn lực, cố ý tạo ra ảo giác cho y có thể cố gắng đánh một trận.
Lục phủ ngũ tạng của Tạ Phùng Thù giống như đao cắt, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng có chút hao tổn sức lực, còn có tâm tình trong đau khổ vui vẻ nghĩ: Hiện giờ thế đạo này, Phật tu đều giả dối như vậy, cũng không biết Giáng Trần có thể nói dối hay không, lần sau phải hỏi một chút.
Nghĩ đến đây, trong lòng y ngẩn ra, lại nghĩ: Loại thời khắc sinh tử này, ta làm sao còn muốn hắn.
Sát Đạt giương mắt, một đôi mắt già nua đυ.c ngầu nhìn chằm chằm Tạ Phùng Thù: “Ma đầu, còn không mau bó tay chịu trói?”
“Gọi ai là ma đầu chứ.” Tạ Phùng Thù lau máu nơi khóe miệng, y vừa nói chuyện liền động đến ngực, đau đến mồ hôi lạnh chảy xuống, lại còn nhếch môi hướng về phía Sát Đạt cười, vẻ mặt rất thiếu đánh.
“Không bằng tự gọi chính mình đi.”
Sắc mặt Sát Đạt lạnh lùng.
Trên cánh đồng hoang vu cuồng phong gào thét, nhấc tăng bào màu xám của hắn lên, mơ hồ lộ ra chữ Phạn màu đen, dày đặc từ cánh tay mà lên, ẩn hiện trong tay áo rộng.
“Tám mươi tám Phật đại sám hối văn”.
Tạ Phùng Thù vẫn cảm thấy kỳ quái, có Sát Đạt Phật trấn thủ, tám mươi tám tòa Phù Đồ Tháp kết trận, toàn bộ người trong Thi Đà Lâm lại đều không phát hiện được dị động, ai có bản lĩnh kia, lặng yên không một tiếng động đi qua lại giữa Tây Bắc cùng Tây Nam.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Sát Đạt mới có thể.
“Trấn thủ Thi Đà Lâm, mình lại thành Vẫn Đọa Phật.” Tạ Phùng Thù khẽ thở dài, “Người đi Vu Chử là ngươi.”
Sát Đạt đáp: “Không sai, đúng là ta”
Tạ Phùng Thù thở dài nói: “Thế nhưng lại là tên trộm.”
“Ngươi biết cái gì!” Sát Đạt lộ ra một chút cười lạnh như có như không, “Tự mình trấn thủ Thi Đà Lâm, đã tròn một ngàn năm! Trong một ngàn năm nhìn đám tội tăng này có thân thể, có người phi thăng. Chỉ có ta, trong một ngàn năm này mỗi ngày mỗi đêm đều không được rời đi nửa bước!”
Trong mắt hắn đã không còn bi thương bình thản khi mới gặp mặt, ngược lại hận ý ngập trời: “Bọn họ còn có hai con đường để đi, ta lại rơi vào đường cùng. Có đôi khi ta cũng không biết, tù ờ Thi Đà Lâm này chính là bọn họ hay là ta!”
Vừa vào chấp niệm, tâm ma nổi lên bốn phía.
“Cho nên ngươi bắt đầu đầu nhập vào Yêu Ma tông, Thi Đà Lâm gần đây tăng nhân chết nhiều cũng là bởi vì ngươi.”
Tạ Phùng Thù nói: “Gϊếŧ đồng môn để tu ma đạo.”
“Đồng môn gì,” Sát Đạt lạnh mắt, “Một đám tội nhân.”
Lúc này tội nghiệt của người khác là chết còn chưa hết tội, chính mình còn thông cảm được.
Tâm tình Sát Đạt kích động, lải nhải không ngừng: “Còn có… Giáng Trần, dựa vào tội nghiệp ngập trời hắn tạo ra, sớm nên đến Thi Đà Lâm này chết hơn trăm ngàn lần, nếu không phải nể vào gϊếŧ ma năm đó ——”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng miệng lại, nhìn về phía Tạ Phùng Thù.
“Ta nói những thứ này với ngươi làm gì, hôm nay ta gϊếŧ ngươi, không phải là công đức ngang nhau sao?”
Tạ Phùng Thù còn chưa hiểu những lời này là có ý gì, Sát Đạt đã lần nữa lướt người lên không trung, một chưởng vỗ về phía vai trái Tạ Phùng Thù.
Hiện tại hắn đã không chút che dấu, trong chưởng pháp mây đen cuồn cuộn, ma tức cùng sát ý giống như thái sơn áp đỉnh. Tạ Phùng Thù chỉ thừa dịp vừa rồi nói chuyện âm thầm điều tức một lát, hiện tại ngay cả khí huyết cũng không ổn định, bị ép tiếp nhận thế này.
Sát Đạt không chút ngừng nghỉ, lại lấy mặt tiền, trong khoảnh khắc hai người đã đánh mấy chiêu.
Khí tức của Tạ Phùng Thù cũng càng ngày càng nặng, thở dốc một hơi đều mang theo mùi máu tanh.
Sát Đạt còn đang hét lớn, ngữ khí cao cao tại thượng: “Còn không mau quỳ xuống đất đền tội!”
Đối phương thế tới hung mãnh, Tạ Phùng Thù cảm thấy kinh mạch của mình đều bị chấn nát, suy nghĩ chìm nổi, chỉ có một ý niệm rõ ràng có thể phân biệt được.
Y nghĩ: Ngươi đi mà đên, ngươi là cái thá gì, cũng xứng đáng để cho ta quỳ xuống đất đền tội.
Năm đó ai dám để ta quỳ xuống đất đền tội?
…… Năm đó, năm đó là gì?
Trong đầu Tạ Phùng Thù trống rỗng, xuất chiêu hơi chậm lại, bị một chưởng đánh vào mi tâm!
Cả người y bị hất tung ra ngoài, nặng nề nện trên mặt đất, khói bụi nổi lên bốn phía.
Mà Tạ Phùng Thù ở trong khói bụi thật lâu không nhúc nhích.
Đợi đến khi khói bụi tiêu tán, người trên mặt đất vẫn là sinh tử không biết. Sát Đạt lạnh lùng nở nụ cười, mở miệng nói: “Cầu xin tha thứ sớm một chút còn có thể chết thống khoái một chút, cần gì…”
Lời còn chưa dứt, hắn nhìn thấy Tạ Phùng Thù có động tác.
Động đầu tiên chính là Phong Uyên.
Người trên mặt đất giơ tay phải lên, đâm dao xuống đất, phát ra một tiếng đao nhỏ. Sau đó, Tạ Phùng Thù mượn lực của Phong Uyên, từng chút từng chút đứng lên.
Động tác của y rất chậm, lúc đứng thẳng dậy còn có chút lắc lư, một bộ tư thái yếu đuối sau khi bị thương, Sát Đạt lại không hiểu sao cảm thấy có chút không đúng.
Hắn còn chưa phát giác là chỗ nào không đúng, Tạ Phùng Thù đã ngẩng đầu lên.
Hai tròng mắt hắn đen kịt như mực, không mang theo một chút hào quang, ngược lại lộ ra một cỗ khí yêu tà, thanh âm cũng không còn không đứng đắn ngày xưa, trở nên lạnh như băng thấu xương.
Y nhìn về phía Sát Đạt, giống như chỉ nhìn thấy một mình hắn, lại giống như xuyên qua hắn thấy được vô số người.
“Lục giới mỗi người một đạo, ba ngàn Thần Phật.
“Ai muốn gϊếŧ ta, đến là được.”