Edit by Mặc HàmTrong lúc trời đất u ám, vẻ mặt mờ mịt Yến Nam nhìn về phía Tạ Phùng Thù: “Cái gì?”
Không đợi Tạ Phùng Thù hỏi lại, cách đó không xa, người Vu Chử phát ra tiếng kinh hô khủng hoảng.
Mấy người lập tức quay đầu, một đạo ma khí màu đen từ trên trời vọt xuống, phảng phất mọc ra nanh vuốt, mạnh mẽ nhào tới về phía đám người.
Tiếp theo trong nháy mắt, Yến Nam bắn một mũi tên, đang bắn trúng đám mây đen kia, sương mù tản ra bốn phía trong nháy mắt, lại lập tức kết hợp cùng một chỗ, hướng Yến Nam nhào tới, Yến Nam vừa định lấy tên, Trào Khê ở một bên đã quất roi bổ nát đám ma khí này.
Đây chỉ là khởi đầu, vô số đám ma khí bắt đầu từ bốn phương tám hướng gào thét mà đến, điên cuồng cuốn đám người đi.
Chúng vốn không phải thực thể, chém không dứt, gϊếŧ không hết, vừa dùng đao bổ ra, lại lập tức thành hình phản công. Tình cảnh hỗn loạn, mấy người trông coi không kịp, đã có người bị ma khí cắn nuốt, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Tạ Phùng Thù một đao chém ra ma khí trước mặt, xẹt chân chạy nhanh về phía bên kia.
Đã muộn, ma khí tản ra, người nọ đã thành một bộ xương trắng.
Ngực Tạ Phùng Thù dồn dập phập phồng, cắn răng hô một tiếng: “Giáng Trần! Phóng hoa sen của ngươi ra!”
“Vô dụng.” Câu trả lời cho anh ta là Dòng suối trào. Đối phương lớn tiếng quát: “Quá nhiều!”
Đúng là nhiều lắm, cả đời này Tạ Phùng Thù chưa từng thấy qua nhiều ma khí như vậy, che khuất bầu trời, tối om giống như thủy triều vọt tới.
Nhất định phải tìm được trận nhãn.
Tạ Phùng Thù lại đi gọi Yến Nam: “Thúc thúc đệ về rốt cuộc đã đi đâu!”
Giọng Yến Nam từ xa truyền đến, có chút mơ hồ không rõ: “Ta không biết!”
Tạ Phùng Thù nhìn quanh bốn phía, vừa điên cuồng hồi tưởng lại đêm nhìn thấy Ba Âm, lại liên tiếp có người bị ma khí cắn nuốt, có đứa trẻ gào khóc thê lương truyền đến, đã có ma khí đi vào trong phòng. Tạ Phùng Thù ném qua miễn cưỡng ngăn cản, Giáng Trần cũng đã đến trước nhà trúc.
Mà giờ phút này, giọng nói của Yến Nam đột nhiên truyền tới: “Tượng thần! Tượng Thần Xi Vưu!”
Tạ Phùng Thù lập tức đem ánh mắt rơi xuống trên người tượng Thần Xi Vưu kia.
Lúc này y mới phát hiện, ma khí che ngợp bầu trời, hoành hành bừa bãi, lại hết lần này tới lần khác ở tượng đá Xi Vưu trong bãi đất trống.
Tạ Phùng Thù cầm đao nhảy lên, một đao chém về phía tượng thần.
Phong Uyên hàn quang lạnh thấu xương, sát khí sinh ra, cư nhiên chặt đứt chém ngang tượng đá! Xi Vưu tức giận nửa người chậm rãi rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ vang nặng nề.
Trong trời đất, vạn vật đều đột nhiên dừng lại.
Đó là một loại yên tĩnh cổ quái và dừng lại, giống như toàn bộ không gian bị người làm quyết, ngay cả cuồng phong cũng phảng phất dừng lại giữa không trung, nhưng quá trình này chỉ trải qua ngắn ngủi trong chớp mắt, sau đó vô số ma khí bỗng nhiên ở giữa không trung bạo liệt, bị gió núi cuốn đi không còn một mảnh.
Tạ Phùng Thù đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, thu hồi đao muốn đi về phía đám người bị thương, Giáng Trần bỗng nhiên kéo y lại.
“Chờ một chút.”
Tạ Phùng Thù vừa định hỏi sao vậy, ánh mắt lướt qua Giáng Trần, liền dừng lại.
Trước mắt tiêu tán không chỉ có ma khí, vô số người Vu Chử cầm đao cầm cung cũng chậm rãi phai nhạt trong gió núi, sau đó là nhà cửa, ruộng rau, rừng trúc… Giống như một đống cát đá, bị gió thổi qua liền cạo đi dấu vết, lộ ra diện mạo vốn có.
Không có thôn xóm, không có tộc nhân, cũng không có rừng trúc nào, phòng ốc khắp nơi, trước mắt là một mảnh núi rừng, không có cây cổ thụ, phần lớn là cỏ cây vừa mới lớn, vừa mới không có giày dài.
Chỉ để lại Tạ Phùng Thù, Giáng Trần, Trào Khê ba người, còn có Yến Nam trước mắt ở tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Tạ Phùng Thù rốt cục tìm lại được giọng nói của mình: “Làm sao có thể——”
“Tạ đại ca, ngươi không phải đã biết sao, chúng ta đều đã chết.”
Yến Nam cười cười: “Mắt trận trận pháp ma tu ở trong tượng đá, mắt trận Tinh La Mệnh Bàn cũng ở trong tượng đá —— tuy nói cách nhau một trăm năm, nhưng thời gian đảo ngược, chúng nó lại trùng hợp. ”
Khi nói chuyện, thân thể của Yến Nam cũng thay đổi. Một ít máu thịt trên người cậu bắt đầu thối rữa tiêu tán, lộ ra xương trắng âm u, đặc biệt là tay phải, đã chỉ còn lại có một bộ khung xương, từ trong ống tay áo bằng bông lan rộng lớn lộ ra. Duy nhất hoàn chỉnh chỉ có khóa trường mệnh trên cổ cậu, trống rỗng treo, gió thổi qua, nhẹ nhàng rung động trong vùng hoang dã.
Tạ Phùng Thù khàn giọng: “Chuyện này rốt cuộc là sao? ”
Yến Nam trả lời: “Thật ra rất nhiều chuyện các huynh trải qua đều là sự thật —— một trăm năm trước, bởi vì vị trí tộc trưởng, thúc thúc tức giận bỏ đi, gặp phải những thứ đó.
“Chúng nó đại khái là nói cho hắn biết, có thể giúp hắn lấy lại vị trí tộc trưởng. Thúc thúc tin tưởng, liền đem mộc bài của mình cho chúng làm tín vật, còn mang chúng vào núi.”
Kết quả, hơn trăm tộc nhân Vu Chử bị Yêu Ma Tông coi là tế phẩm, nghiến răng mυ"ŧ máu, gặm ăn chỉ còn lại xương trắng.
Yến Nam lúc ấy mới mười bảy tuổi, phiền não lớn nhất mỗi ngày bất quá là khi nào có thể săn được gấu đen trưởng thành, kết quả cậu đợi đến khi tận mắt chứng kiến toàn tộc diệt vong, chính mình cũng chết vào lúc đó.
Trong lòng cậu không cam lòng, không muốn luân hồi, dựa vào một chút khí lực trong tàn hồn coi như có thể dùng để chôn vùi hài cốt toàn tộc.
Có bao nhiêu sức mạnh có thể xảy ra với một con quỷ chết oan uổng? Yến Nam hết lần này tới lần khác không chịu thua, từng chút từng chút chậm rãi bào đất, từng tấc từng tấc di động hài cốt, để cho tộc nhân mồ yên mả đẹp. Thời điểm cuối cùng khi đã hạ táng, cây khô cháy trong núi lửa đều đã có chồi mới.
Đến lúc này, phần mộ cô hồn dã quỷ, cô đơn đã trăm năm
Trong yên tĩnh, xương trắng bên tay phải Yến Nam trống rỗng trong gió, cậu tựa hồ hiểu được Tạ Phùng Thù bọn họ còn muốn biết gì, nói tiếp: “Một đoạn thời gian trước, một người bỗng nhiên tới tìm ta, hắn cầm một cái la bàn, nói có thể làm cho tộc nhân trở về, còn có Yến Hạ. Điều kiện là giúp hắn dẫn các huynh vào núi…”
Nói đến đây, Yến Nam nhìn về phía Giáng Trần: “Hắn nói bên trong có một hòa thượng áo trắng, để cho ta trộm một ngọn đèn từ trên người hắn. ”
Trong yên tĩnh, Trào Khê nói: “Ngươi biết rõ mắt trận của la bàn ở trong tượng Xi Vưu.”
“Hắn nói chúng ta thờ thần tượng ngàn năm, Xi Vưu có không ít linh lực có thể dùng được, có thể trợ lực mệnh bàn vận hành.” Yến Nam nhẹ giọng nói, “Nhưng vừa rồi… Ta không thể nhìn họ chết một lần nữa.”
“Bọn họ gọi ta là Tư Bố, khi còn sống ta đã không bảo vệ tốt bọn họ, sau khi chết cũng phải làm được.”
Cậu nhìn ba người, thấp giọng nói: “Thật ra nhiều lần ta để Yến Hạ nhìn các huynh, chính là vì nhân cơ hội lấy đèn, đêm trộm rượu ta cũng không ngủ.” Yến Nam dừng một chút, “Nhưng ta nghĩ, các ngươi thật lòng coi ta là bạn bè, ta không nên làm như vậy.”
Yến Nam hình như đã làm chuyện gì sai trái, rốt cuộc không còn là thiếu niên tiêu sái ngày xưa, chỉ cúi đầu cười một chút: “Tạ đại ca, ta có lỗi với các huynh, nhưng ta thật sự rất nhớ bọn họ.”
Một lúc lâu sau, Tạ Phùng Thù trả lời: “Đệ không có lỗi với ai cả.”
Thanh âm của y có chút khàn khàn, nhìn về phía Yến Nam, lại lặp đi lặp lại một lần nữa: “Đệ không có lỗi với chúng ta, cũng không có có lỗi với tộc nhân. ”
Ngoài ra, Tạ Phùng Thù dường như cái gì cũng nói không nên lời, y theo bản năng quay đầu nhìn Giáng Trần.
Trên mặt Giáng Trần cũng không có biểu tình gì, chỉ là nhìn Yến Nam, hỏi: “Người tới tìm ngươi là Ma tộc?”
“Không giống, hắn che mặt, một thân trường bào màu đen, nhưng cho ta cảm giác bất đồng.” Yến Nam chần chờ mở miệng, “Hắn nói chuyện rất ôn hòa, hương thơm trên người cũng giống như huynh —— có chút đắng, lại có chút thơm.”
Hương đàn hương.
“Còn gì không?”
“Còn có… Lúc hắn đưa mệnh bàn cho ta, ta nhìn thấy trên mặt hình như có rất nhiều chữ màu đen, rậm rạp chằng chịt, trên tay hắn đều đầy hoa văn.”
Yến Nam nhìn về phía Tạ Phùng Thù: “Là chữ trên đao của Tạ đại ca. ”
Tiếng Phạn.
Thật lâu sau, Giáng Trần gật gật đầu, hướng Yến Nam đi tới.
Tạ Phùng Thù lập tức nhớ tới Giáng Trần ở trong chùa nói “Tu đạo vô từ tâm”, nhanh chóng càng sải bước ngăn cản hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Giáng Trần giương mắt nhìn Tạ Phùng Thù, lạnh nhạt đáp: “Hắn dựa vào một luồng tàn hồn, ở thế gian đã ở quá lâu, tiêu hết tiền trần, độ hóa kiếp này. ”
Lời hắn nói là thật, Tạ Phùng Thù biết, nhưng y lại không muốn nhượng bộ. Yến Nam trong lòng có chấp niệm, hồn phách không đầy đủ, lại vây khốn mấy trăm năm, đã không còn cơ hội luân hồi, Giáng Trần nói đại khái chính là để cho hắn tan thành mây khói.
Trong lúc giằng co, Tạ Phùng Thù chịu thua trước, thấp giọng nói: “Ít nhất chờ một chút, ít nhất ——”
Ít nhất, tộc nhân cùng muội muội Yến Nam nhớ nhung vẫn còn ở chỗ này.
Tạ Phùng Thù nói năng lộn xộn, cũng không biết mình muốn nói cái gì, phía sau chợt có một đạo thanh âm truyền đến: “Quên đi, Tạ đại ca.”
Yến Nam mang theo một chút cười thoải mái, ngược lại an ủi Tạ Phùng Thù: “Ta đã ở đủ lâu rồi, nên đi thôi. ”
Quanh người hắn thối thịt xương trắng, cười rộ lên vẫn đẹp đẽ như trước, mặt mày như suối, không nhiễm bụi trần.
“Ta đã gặp bọn họ rồi, kiếp này không tiếc.”
Sắc mặt Tạ Phùng Thù giật mình, hồi lâu sau, rốt cục buông tay xuống.
Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù một cái, tựa hồ muốn nói gì, cuối cùng vẫn chưa mở miệng. Hắn đi tới trước mặt Yến Nam, giơ tay lên làm phép, khẽ tụng một tiếng Phật hiệu. Giữa hai hàng lông mày Yến Nam đột nhiên có thêm một đạo hoa văn màu vàng, lưu động hướng toàn thân cậu mà đi.
Trong kim quang, xương trắng của Yến Nam chậm rãi biến mất, một lần nữa biến thành thân thể hoàn hảo không tổn hao gì, sau đó, toàn bộ thân thể Yến Nam chậm rãi nhạt đi, ở giữa không trung như khói như bụi.
Giáng Trần đột nhiên nói: “Kim Liên gia thân, nghiệp quả tiêu hết, sẽ nhập vào luân hồi.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy, ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía đối phương. Giáng Trần không nhìn y, chỉ nhìn Yến Nam: “Tộc nhân của ngươi hẳn là đã sớm luân hồi, không nên chấp vào kiếp trước. ”
Yến Nam ngẩn ra, rũ mắt trả lời: “Cảm ơn.”
Vào giờ phút này, cậu rốt cục hoàn toàn buông xuống lòng tràn đầy sự không cam lòng cùng cô tịch, lúc biến mất, cậu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tạ Phùng Thù, hô to một câu: “Tạ đại ca.”
Bởi vì hồn phách phai nhạt, thanh âm cũng sẽ trở nên yếu ớt, nhưng Yến Nam đề cao thanh âm, trong hoảng hốt lại trở thành thiếu niên sảng khoái tùy ý kia.
Cậu cao giọng nói: “Đêm đó huynh đưa ta uống rượu ngắm sao, lắng nghe ta, đó là thời gian nhanh nhất của ta trong một trăm năm.”
Đó là lời cuối cùng của cậu.
Theo những lời này, hồn phách của Yến Nam rốt cục hoàn toàn biến mất trong trời đất, gió núi thổi qua, chỉ thổi bay núi rừng.
Giáng Trần quay lại, đi ngang qua bên cạnh Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù thấp giọng nói một câu: “Ngươi ——”
Y không nói tiếp, Giáng Trần cũng không hỏi, chỉ nói: “Đi thôi.”
Bọn họ còn phải tiếp tục tìm mệnh bàn.
Đi tới trên vách núi, sẽ vào một đường trời, Tạ Phùng Thù quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đêm đó đèn đuốc sáng loáng, cùng sao lấp lánh, chính là ở chỗ này Yến Nam mang ba người vào trong tộc.
Mà hôm nay trời đất rộng lớn, thanh lâm như biển, trăm năm trước chém gϊếŧ đẫm máu đã bị cỏ cây mới che dấu sạch sẽ, dưới ánh chiều tà một mảnh yên tĩnh, phảng phất đây chỉ là một góc bình thường nhất ở Tây Nam.
Từ nay về sau ngàn vạn năm, không ai biết, nơi này từng có một thiếu niên ngoại tộc đeo khóa trường mệnh, sẽ theo Tạ Phùng Thù lo lắng đề phòng trộm rượu uống, cũng sẽ nửa bước không nhượng bộ nói “Các huynh là bạn bè của ta”, khí phác, can đảm như góc, một thân rực rỡ có thể chiêu núi sông.
Nguyện vọng lớn nhất của cậu khi mười bảy tuổi là săn một con gấu đen, có thể mang theo muội muội của mình đi xem trời đất rộng lớn, tứ hải triều sinh.
Cậu đã chết ở độ tuổi này.
Tạ Phùng Thù vừa quay đầu lại, muốn nói một câu “Đi thôi.” Trên mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.
Y sửng sốt một lát, đợi cảm giác lạnh lại đến, mới biết không phải ảo giác của mình, Trào Khê đã ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
“Tuyết rơi.”
Mặc dù tuyết đột nhiên xuất hiện, nhưng lại vạn phần mãnh liệt, bất quá một lát đã là núi sông bạc trắng, chưa bao giờ tuyết rơi ở tây nam, rốt cục hôm nay thống thống khoái khoái rơi xuống đất một hồi.
Chỉ là núi xanh cô tuyết, không ai có thể trông đợi, cũng không có đợi thêm ai nữa.