Edit by Mặc Hàm.“Lấy được chưa?”
“Chưa, chưa…”
Yến Nam đã đẩy cửa sổ trúc gác xép ra, lúc này nửa nằm sấp trên mép cửa sổ tiến thoái lưỡng nan, quay đầu lại vẻ mặt rối rắm nhìn về phía Tạ Phùng Thù: “Tạ đại ca, chúng ta như vậy không tốt lắm sao? ”
Hà, cậu bé ngoan.
Tạ Phùng Thù thở dài, nếu không có Yến Nam, Tạ Phùng Thù còn có thể đưa ra quyết định cầm rượu, nhưng hiện tại y không tiện bại lộ thân phận, chỉ đành cùng đối phương tung người nhảy một cái, hai ba cái trèo lên mép cửa sổ.
Tốt xấu gì cũng là lấy đồ của người ta, Tạ Phùng Thù có chút chột dạ nhìn chung quanh một cái, lại hướng về phía dưới hạ thấp giọng nói: “Có người tới đây sao? ”
Dưới lầu một mảnh yên tĩnh, Tạ Phùng Thù không chán hỏi lại một lần nữa: “Có hay không? ”
Một lúc lâu sau, thanh âm Trào Khê mới rầu rĩ từ trong bóng đêm truyền tới, trong giọng nói tất cả đều là không kiên nhẫn: “Không có!”
Không có thì tốt. Tạ Phùng Thù lặng yên không một tiếng động xoay người vào gác xép, xách một vò rượu đưa cho Yến Nam, chính mình cũng xách một vò, để Yến Nam đi xuống trước rồi một tay trèo lên mép cửa sổ chậm rãi bò xuống.
Y thầm nghĩ: Mình đường đường là một tiên quân thiên giới, nửa đêm mang theo một đứa nhóc đang lớn cùng một yêu quái trộm rượu uống, nếu truyền ra ngoài, mình đại khái không có cách nào đứng vững ở thiên giới.
Nói cho cùng y chẳng qua là nhìn bộ dáng ủ rũ của đứa nhóc thật sự không đành lòng, hơn nữa Tạ Phùng Thù vừa rồi đã uống không ít rượu, tửu lượng của y không tính là tốt, dễ dàng sau khi say rượu làm ra chút chuyện ngoài dự liệu.
Lần sau không được lấy lý do này nữa, không được lấy. Tạ Phùng Thù vừa nghĩ vừa chậm rãi bò xuống, Yến Nam bất ngờ kinh hô một câu: “Có người tới!”
Tạ Phùng Thù vốn đang thất thần, nghe vậy chột dạ, nhất thời tay trượt xuống, một người ngửa ra sau trực tiếp từ trên lầu ngã xuống.
…… Ác giả ác báo!
Trong đầu Tạ Phùng Thù chỉ còn lại những lời này, trong lúc vội vàng, y chỉ có thể xuất phát từ quán tính đưa tay quơ quào một chút, muốn bắt được cái gì đó, bảo trụ tanh danh một đời của Lăng Hành tiên quân —— ít nhất không nên ngã quá khó coi.
Y nắm lấy một phần của vạt áo trắng.
Ai đó đã bắt được y ở dưới lầu
Nói bắt được cũng không thích hợp lắm, Tạ Phùng Thù ngã xuống bộ dạng chật vật kia, càng giống như mình vội vàng mắc sai lầm, đυ.ng vào trong ngực đối phương. Mà đối phương chỉ vừa vặn đưa tay ra, đỡ lấy bên hông Tạ Phùng Thù, hỗ trợ đỡ lấy y.
Tạ Phùng Thù ngẩng đầu, quả nhiên, lông mày Giáng Trần khẽ nhíu, cúi đầu đối diện với Tạ Phùng Thù, gương mặt lạnh nhạt kia thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.
Bọn họ cách quá gần, mí mắt Tạ Phùng Thù thiếu chút nữa cọ đến chóp mũi Giáng Trần. Y lui ra sau vài bước, chớp mắt một cái lại nhìn, à, nhìn lầm rồi, trên mặt người ta căn bản là không có biểu tình, ngược lại Trào Khê bên cạnh cau mày, vẻ mặt phiền não.
“Sao có thể ngu xuẩn như vậy?”
…… Từ hôm nay trở đi, Trường Tứ Quân thiên sát này liền chiếm ưu thế, thay thế Phù Quang Quân Bùi Ngọc trở thành người bổn tiên quân ghét nhất.
Trên vai Yến Nam có thêm một con chim ưng, đang nhìn đông nhìn tây, tựa hồ không rõ hơn nửa đêm đám người này đang làm cái gì. Yến Nam có chút ngượng ngùng nhìn Tạ Phùng Thù: “Thực xin lỗi Tạ đại ca, là Chước Tuyết bay tới, ta còn tưởng là người.”
Tạ Phùng Thù không nói gì mà cùng con chim ngốc trên vai hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lát, vô lực khoát tay áo.
Dù sao mình cũng mất mặt vài lần ở trước mặt Giáng Trần, qua lại, không quan tâm lại mất thêm vài lần nữa.
Lúc này đã là đêm khuya, lửa trại thiêu rụi hết, từng nhà trong thôn đều đã tắt đèn, vì không quấy nhiễu người khác, bọn họ dứt khoát ngồi trên nóc nhà trúc nhà Yến Nam.
Bóng đêm như nước, trời cao đất rộng, giữa núi rừng mênh mông vạn vật yên lặng, chỉ có tiếng sâu trùng không biết tên thừa dịp gió đêm truyền tới từ xa.
Yến Nam lần đầu tiên uống rượu, trước tiên cậu dùng đầu lưỡi thử liếʍ liếʍ rượu trong bát, nhíu mày nói: “Hơi cay —— còn có chút ngọt.”
Tạ Phùng Thù cười uống một ngụm lớn, đặt bát sang một bên.
Tửu lượng của y cũng không tốt, may mà rượu Vu Chử không phải rượu mạnh, ngược lại có thêm vài phần thanh ngọt. Giáng Trần vẫn không uống rượu, Trào Khê tuy rằng một bộ ghét bỏ, nhưng vẫn nhận lấy chén rượu.
Ban đầu Yến Nam còn giống như chó con nếm thử từng chút một, phía sau cũng giống như Tạ Phùng Thù ngửa đầu uống, trong lúc cúi đầu, trường mệnh khóa ngực ở giữa không trung nhẹ nhàng lắc lư.
Vu Chử hẳn là không có loại khoá trường mệnh này —— ít nhất toàn tộc hình như chỉ có Yến Nam ngực treo một cái, nhưng nó lại có đặc tính ngân khí Vu Chử sùng bái, hoa văn cổ xưa thần bí.
Thấy ánh mắt Tạ Phùng Thù dừng lại trên khóa trường mệnh của mình, Yến Nam cúi đầu nhìn thoáng qua, lại cười rộ lên: “Đây là a nương ta làm cho ta, nàng nói, đây là ý trường mệnh trăm tuổi ở chỗ bọn họ.”
Hắn dừng lại, lại nói: “Vốn Yến Hạ cũng nên có một cái, nhưng sau đó a nương không còn.”
Rốt cuộc là lần đầu tiên uống rượu, trong gió đêm, thanh âm của Yến Nam đã có chút mơ hồ.
“Chim ưng của ta tên là Chước Tuyết, bởi vì A Nương nói nàng thích tuyết nhất, nhưng ta còn chưa thấy tuyết như thế nào, Vu Chử chưa bao giờ có tuyết rơi.”
“Hôm nay thúc thúc nổi giận với các huynh, kỳ thật là không thích ta, ta cũng không ngốc.”
Yến Nam bĩu môi, ngửa ra sau ngủ trên nóc nhà, ngoài miệng còn nói không ngừng: “Thúc thúc muốn làm tộc trưởng, ta biết, nếu thúc ấy muốn làm thì đã làm được rồi. ”
Tạ Phùng Thù không ngờ Yến Nam uống say lại là một người nói nhiều, nghiêng đầu nghe đối phương lải nhải không ngớt.
Yến Nam nằm trên nóc nhà ngửa đầu nhìn bầu trời, sắc trời buổi đêm ở Tây Nam như mực, vạn sao chiếu xuống. Lần đầu tiên cậu uống rượu, hai má đã có chút phiếm hồng, ánh mắt lại vẫn rất trong sáng, phản chiếu tinh hà vô tận.
“A Nương đã từng nói, bên ngoài trời đất rộng lớn vô tận, có tuyết lớn như tịch ngàn năm không tan, có biển sâu mênh mông vô biên vô hạn. Còn có người bên ngoài, bọn họ không ở trên núi, ở đô thành xây bằng đá — các ngươi là từ đô thành đến sao, nơi đó rốt cuộc là như thế nào? ”
Tạ Phùng Thù tay trong tay áo, thành thành thật thật trả lời: “Trùng hợp, chúng ta cũng sống ở trên núi. ”
Giáng Trần và Trào Khê: “…”
Yến Nam cười đến khóe mắt cong lên, không thèm để ý quay đầu, ở trong tinh quang buổi đêm mở miệng một lần nữa: “Không sao, ta đã tròn mười bảy tuổi, chờ đến lúc săn được gấu đen liền thành niên. Đến lúc đó, ta muốn mang A Hạ ra khỏi núi, tự mình đi xem biển sâu mùa đông mà A Nương đã nói qua, cố đô hoàng thành. ”
“Mặc kệ đi đâu cũng tốt, chờ đến khi trưởng thành, ta chính là đàn ông, sẽ chăm sóc tốt Yến Hạ, cho đến khi muội ấy lớn lên, gặp được một người mình thích —— người kia cũng phải thích muội ấy.”
Cậu nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút mất hứng, rồi lại dùng sức lặp lại một lần: “So với cha và a nương, so với ta còn muốn thích A Hạ, khắp thiên hạ, chỉ thích nàng. ”
Ngữ khí cậu kiên định, mang theo kiêu ngạo thiếu niên, lại nói những chuyện đương nhiên. Tạ Phùng Thù cười trêu ghẹo: “Đệ như vậy, đại khái khắp nơi không ai xứng đôi với A Hạ.”
Yến Nam không phục hừ một tiếng: “Vậy thì ta sẽ luôn chăm sóc muội ấy. ”
Trào Khê bên cạnh đột nhiên cười cười.
Tiếng cười của hắn rất thấp, thoáng qua, lại thấp giọng mở miệng: “Sư tỷ ta cũng nói như vậy. ”
Thanh tuyến của hắn là ôn nhu tới nay chưa từng có, mang theo một chút tiếng cười nhàn nhạt: “Nàng lo lắng sư đệ bị người lừa gạt, mỗi ngày đều có tâm lo không hết, luôn cho rằng mình phải cả đời chăm sóc bọn họ, cho nên mỗi ngày oán giận mình gả không được.”
Dưới nửa mặt nạ che lấp, Tạ Phùng Thù không thấy rõ thần sắc Trào Khê, chỉ nhìn thấy đối phương hơi cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì, khóe miệng có chút ý cười.
Tạ Phùng Thù không biết vì sao, trực giác không muốn lên tiếng. Hết lần này tới lần khác Yến Nam nghiênm đầu tò mò nhìn về phía Trào Khê.
“Vậy sau này nàng gả ra ngoài sao?”
Biên độ khóe miệng Trào Khê đột nhiên không thấy đâu, hắn một lần nữa ngẩng đầu, ngửa đầu uống rượu trong tay, đặt chén bên cạnh, phát ra một tiếng nặng nề.
“Không có.” Giọng nói của Trào Khê lạnh lùng cứng rắn, “Sau đó nàng chết. ”
Thần sắc tò mò của Yến Nam bị khϊếp sợ thay thế, vội vàng nói “Xin lỗi”.
Một lúc lâu sau, Trào Khê mới lên tiếng trả lời: “Không sao, chuyện nhiều năm trước, ta đã gần như không nhớ rõ”
Tạ Phùng Thù cũng không nghĩ tới là kết cục như vậy, lòng y cũng trầm xuống theo, trong bóng đêm trầm trầm nhìn Trào Khê hồi lâu.
Y muốn nói lời an ủi, trong đầu lại trống rỗng, cuối cùng vẫn không mở miệng. Chỉ là quay đầu nhìn về phía Yến Nam trước mắt còn có chút áy náy, giống như trấn an cười với người khác, bỗng nhiên hỏi: “Ngày mai đệ còn muốn đi săn gấu sao? ”
Yến Nam quay đầu không rõ nguyên nhân nhìn Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong chén, dưới ánh sao cười với Yến Nam.
“Đao pháp của đệ được không? Ta cho đệ mượn đao của ta, ngày mai không thành tựu ngày mốt, ngày kia không thành ngày sau, một ngày nào đó sẽ săn được. ”
Trước mắt Yến Nam sáng ngời, xoay người ngồi dậy: “Đao của huynh? ”
Tạ Phùng Thù dứt khoát cởi trường đao bên hông ném cho Yến Nam.
“Thanh đao này tên là Phong Uyên, là ta mang theo.”
Yến Nam cẩn thận rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao trắng như tuyết mỏng như cánh ve, dưới ánh sao phát ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, giờ phút này Giáng Trần cùng Trào Khê ở một bên cũng quay đầu, nhìn về phía trường đao trong tay Yến Nam.
“Vẫn đi theo huynh sao?” Yến Nam nhìn Tạ Phùng Thù, tò mò hỏi, “Đao từ đâu có?”
Tạ Phùng Thù sửng sốt, thành thật đáp: “Không biết, từ khi ——”
Y vốn định nói từ khi phi thăng lên thanh đao này liền ở bên y, dừng lại một lát rồi nhún nhún vai đáp: “Dù sao cũng giống như vẫn luôn ở bên cạnh ta.”
Yến Nam dứt khoát đứng lên thử đao, dưới bóng đêm nước, trường đao trong tay thiếu niên, dáng người cao ngất, mặc dù một thân trang phục ngoại tộc, thoạt nhìn lại mang theo vài phần hiệp khí phóng khoàng.
Đáng tiếc thiếu hiệp uống rượu, bước chân không vững, thiếu chút nữa từ trên nóc nhà ngã xuống, bị Trào Khê ở một bên nhanh tay lẹ mắt kéo về vị trí cũ.
Yến Nam ngoan ngoãn ngồi trên nóc nhà không dám nhúc nhích, hắn nhìn thấy tiếng Phạn khắc trên lưng đao, hỏi: “Đây là cái gì, là tranh sao?” ”
“Là một loại văn tự.”
“Vậy nó viết có nghĩa là gì?”
Tạ Phùng Thù buông tay: “Không biết.”
“…… Cái này cũng không biết,” Yến Nam một lần nữa trả lại vỏ đao cho Tạ Phùng Thù, “Đây có phải là đao của huynh không? ”
Hắc, Tạ Phùng Thù bật cười: “Vẫn luôn ở trên người ta, sao lại không phải là đao của ta?”
Yến Nam vừa rồi còn không cảm thấy say, vừa rồi lúc thử đao động tác lớn hơn một chút, ngay cả đầu óc cũng có chút choáng váng, còn cố gắng chống mí mắt nhìn Tạ Phùng Thù: “Vậy sao huynh không biết là gì? ”
Tạ Phùng Thù cũng thấy lạ. Từ khi y phi thăng, thanh đao này liền một mực ở bên cạnh y, y không biết lai lịch, chỉ biết kiếp trước mình là một cỗ tinh hồn trong thiên địa, thậm chí ngay cả hình cũng không có, ở đại thiên thế giới du đãng chung quanh, cuối cùng ở Vô Minh phi thăng.
Nhưng nếu sinh ra đã là tinh hồn, làm sao có thể có binh khí tùy thân?
Tạ Phùng Thù nguyên lai nghĩ tới, nhưng trăm tư không giải thích được, về sau liền lười nghĩ —— có đao y iền cầm, dù sao còn rất thuận tay.
Y nhìn Yến Nam mí mắt đánh nhau, bất đắc dĩ mở miệng: “Ta biết đệ sắp ngủ —— mau trở về phòng. ”
Yến Nam nghe lời đứng lên, cậu đã sắp ngủ thϊếp đi, may mắn rất ngoan ngoãn, tùy ý mấy người xách cậu xuống lầu, lại ném lên giường.
Chờ thu thập thằng nhóc xong, ba người đồng loạt trở về nhà trúc.
Trời đất đều yên tĩnh, dọc theo đường đi ba người đều không nói gì. Đợi lên lầu, Trào Khê và Giáng Trần trước tiên đều tự đẩy cửa vào phòng, Tạ Phùng Thù cảm giác đã say, trước tiên dừng ở hành lang cửa mình, muốn thổi gió.
Thấy thế, Giáng Trần đã chuẩn bị vào phòng quay đầu lại nhìn y một cái. Tạ Phùng Thù ngẩn ra, vội vàng phất tay ý bảo mình không sao, còn không thanh tỉnh mở miệng mời: “Muốn đứng cùng nhau một lát sao? ”
Một lát sau, Giáng Trần không trả lời, chỉ thu hồi ánh mắt đi vào phòng.
…… Tính tình của hòa thượng này cũng quá kỳ quái.
Tạ Phùng Thù có chút khó hiểu thu hồi ánh mắt. Trong đêm lạnh, y nghĩ đến lời giễu khê vừa rồi ở trên nóc nhà.
Không biết vì sao, y rất muốn hỏi Trào Khê chuyện của vị sư tỷ ngày xưa —— họ là ai, bao nhiêu tuổi, cùng với, chết như thế nào.
Nhưng dọc theo đường đi cũng không hỏi ra miệng.
Tùy ý dò xét quá khứ của người khác rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt gì, đặc biệt liên quan đến người đã mất, bất kính với người chết.
Chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống, Tạ Phùng Thù mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa mà vào.
Trong phòng không có ánh sáng, một mảnh đen kịt, Tạ Phùng Thù lười thắp đèn, đóng cửa lại, dựa vào trực giác đi về phía giường.
Y vừa bước ra một bước, và dừng lại một lần nữa.
Tuy rằng có say rượu, nhưng Tạ Phùng Thù còn chưa chậm chạp đến mức cái gì cũng không phát hiện ra được.
Có người trong phòng y.