Chương 6: Hủy hôn ước, làm nũng đòi yêu

Tú Chiêu tiếp tục nhiệm vụ thay đổi kết cục nam chủ của mình, còn vô tư hưởng thụ tình yêu cưng chiều của Lục Quân. Anh lo cho cậu ấm áp rồi, lại bắt đầu kế hoạch trả thù Thi Ân. Đầu tiên anh liên hệ anh họ, bảo với anh về những chuyện gần đây. Sau đó cùng với hai anh em của mình thu thập bằng chứng, xác định tội danh của Thi Ân.

Thi Ân tức tối về nhà, cậu ta không cam tâm. Sau đó gấp rúc bảo đám người kia hành động. Tuy ở ngoài cậu ta hung hăng hống hách, ác độc không ai bằng, nhưng khi về nhà, cậu ta lại tỏ vẻ con ngoan cháu hiền. Lập tức dỗ ngọt cả nhà họ Thi. Cha mẹ ông bà cậu ta đều không biết những việc con mình đã làm, bị Thi Ân lừa đến mức trắng tinh. Cậu ta giả tạo việc học của mình, giấu nhẹm những vết dơ bạo lực ăn chơi đi chỗ khác, về nhà cậu ta vẫn là con ngoan trò giỏi, giành lấy sự cưng chiều của người nhà.

Tú Chiêu làm ổ ở nhà Lục Quân vài ngày, sau đó lại về nhà mình. Lục Quân cho dù muốn giữ cậu, vẫn phải đỏ mắt đưa cậu về. Anh biết bây giờ bé cưng vẫn chưa dựa hơi hoàn toàn vào anh, cậu vẫn có thể rời hơi ©ôи ŧɧịt̠ anh đi về nhà. Lục Quân cắn răng, ham muốn chiếm đoạt Tú Chiêu tăng mạnh mẽ, anh phải tìm cách khiến cho Tú Chiêu thuộc hoàn toàn về mình. Tưởng tượng báu vật như cậu, lỡ thả ra ngoài thì có không biết bao nhiêu bàn tay muốn đυ.ng vào. Lục Quân tự nghĩ tự ghen, anh tham khảo thật nhiều cách chơi biếи ŧɦái, thật sự muốn biến Tú Chiêu thành đĩ da^ʍ của mình.

Tú Chiêu về nhà, thoái mái dọn dẹp một phen. Nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành một phần, nam chủ đã có chút chán ghét với Thi Ân. Chỉ cần cậu cố gắng thêm, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng nam chủ chơi cậu vô cùng thô bạo, l*и non đau nhức sưng phì, mỗi tấc da thịt đều có vết dâu nhỏ dâʍ đãиɠ, nhưng dù sao cậu cũng rất sướиɠ, cũng vô cùng thích sự biếи ŧɦái của Lục Quân.

Thi Ân đã hoàn tất kế hoạch của mình, bắt đầu hành động. Những tên làng chơi kia được cung cấp cho nơi ở của Tú Chiêu, biết được khu này vắng vẻ an ninh không tốt, lại còn khá xa trung tâm, bọn chúng âm thầm vui vẻ trong lòng, vừa được chơi mĩ nhân vừa có tiền,vụ làm ăn này quá có hời rồi !

Bọn chúng đến khu nhà Tú Chiêu, giả vờ làm người qua đường, lựa chọn mấy quán nước nghỉ vỉa hè mà ngồi ôm cây đợi thỏ, chờ chực cơ hội đột nhập vào nhà cậu.

Lục Quân đã sớm nhận được thông báo, anh âm thầm bố trí vài vệ sĩ nhà mình qua khu nhà Tú Chiêu. Tận lực cải trang tránh làm bọn chúng nghi ngờ để bắt gọn một mẻ. Anh không nói cho Tú Chiêu biết, tận lực bảo vệ cậu trong âm thầm. Đồng thời cũng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp dỗ cậu, chơi l*и cậu thật sung sướиɠ.

Ban đêm khoảng 9 giờ tối, khu nhà của Tú Chiêu đã bắt đầu tắt đèn. Cậu vừa tắm xong, bắt đầu chăm sóc da sau đó làm bài tập. Tú Chiêu chỉ mới xa cách Lục Quân vài giờ đồng hồ, đã bắt đầu nhớ nhung anh. Cậu mò lấy điện thoại, nhắn tin cho Lục Quân:

"Anh có đó không ạ?"

Lục Quân đang ở gần khu nhà cậu, quan sát bọn làng chơi từ xa. Vừa thấy tin nhắn của Tú Chiêu, anh liền cười vui vẻ, trả lời ngay:

"Có, anh ở đây. Có phải bé cưng và l*и nhỏ nhớ anh không?"

Tú Chiêu đỏ mặt, cậu cảm thấy Lục Quân thật biếи ŧɦái. Từ lúc được đυ. l*и cậu, anh không ngừng nói lời thô tục, liên tục thể hiện suy nghĩ bậy bạ của mình cho cậu biết:

"Anh xấu xa quá đi...chỉ là em đang buồn chán, muốn tìm anh nói chuyện thôi..."

Lục Quân biết cậu nhớ mình nhưng mà ngại nói. Anh cũng rất nhớ bé cưng, từ khi anh được đυ. l*и cậu, ©ôи ŧɧịt̠ bự lúc nào cũng sung mãn bắt anh đến gần l*и yêu. Anh muốn rời khỏi Tú Chiêu nó liền nhung nhớ, hại anh cũng nhớ tiểu mĩ nhân mềm mại ngọt nước theo.

"Ngoan, ngày mai anh lại đến đón em."

Tú Chiêu bĩu môi, cứ có cảm giác đêm nay Lục Quân hơi là lạ. Mỗi lần cậu bắt chuyện anh đều hào hứng cùng cậu tám, sau đó thiếu điều gọi video đòi xem l*и non vυ" mềm của mình. Hôm nay chỉ mới vài câu đã bảo cậu ngủ, Tú Chiêu hừ hừ nghĩ rằng Lục Quân ăn được cậu rồi là lạnh nhạt, không thèm nghe cậu nói nhảm.

Tú Chiêu bên này đang mải mê suy nghĩ, bên kia Lục Quân đã bắt đầu hành động. Anh nhìn thấy bọn làng chơi kia chia ra, vài tên bắt đầu lẻn vào nhà Tú Chiêu. Lục Quân nổi gân xanh, ác độc ra lệnh cho vệ sĩ nhà mình chờ thời cơ tóm gọn bọn chúng. Bọn làng chơi này đều là những tên có tiền sử nghiện ngập ăn cướp, ăn chơi cờ bạc đều có đủ cho nên Thi Ân mới dễ dàng dùng tiền mua chuộc bọn chúng được. Vừa đắc ý xâm nhập vào nhà của Tú Chiêu, bọn chúng đã bị vệ sĩ của Lục Quân bắt gọn. Lục Quân đang nổi giận, ra lệnh cho vệ sĩ đánh gãy chân bọn chúng. Mấy tên nghiện ngập này bị cờ bạc và chất cấm mài mòn cơ thể, yếu như cò ma, không mấy chốc đã bị vệ sĩ đánh cho bầm dập, la hét thất thanh.

Tú Chiêu nghe thấy tiếng động, giật mình tỉnh dậy. Lục Quân nhanh chóng ôm cậu, hôn chụt chụt lên má xinh:

"Giật mình sao? Bên ngoài đang có một đám người xấu muốn hại em, anh đã đánh bọn chúng rồi, em không cần phải sợ."

"Cái...cái gì? Lại là mấy tên lần trước ư...em rõ ràng không chọc giận bọn chúng. Sao cứ bám mãi không buông cho em?"

Tú Chiêu hoảng hốt, cậu đã hiểu ra phần nào. Ngoài Thi Ân ra, không còn ai bám dai đến mức này, cũng may cậu cho Lục Quân chìa khóa nhà, để anh tùy lúc chạy qua với cậu. Lục Quân nhìn ra suy nghĩ của Tú Chiêu, cũng tự nhiên đề nghị bé cưng về nhà ở với mình. Tiểu mĩ nhân lập tức cảm kích, gật đầu liên tục bảo anh mau chóng ôm mình về nhà.

Lục Quân ôm được mĩ nhân. Thỏa mãn một bụng chuẩn bị hưởng dụng người yêu.

"Tú Chiêu, em làm người yêu của anh được không? Anh sẽ bảo vệ em chu toàn. Nếu không thì đính hôn với anh được không? Làm vợ của anh, cho anh đυ. l*и em mỗi ngày được không?"

Tú Chiêu ngây người, sao nam chủ cứ mê l*и cậu quá vậy? Tỏ tình, cầu hôn cũng muốn ȶᏂασ cậu, thật là biếи ŧɦái mà ! Cậu cảm thấy hệ thống cùng cốt truyện lừa mình, nam chủ rõ ràng thuộc tính tình ái bằng số không, chỉ biết học tập kiếm tiền thôi mà? Cái tên biếи ŧɦái, đòi đυ. l*и mình ở khắp nơi này từ đâu ra? Tú Chiêu đỏ mặt vòng hai tay mềm ôm cổ anh, để bàn tay hư hỏng bợ cánh mông mềm mụp đi vào trong xe, thủ thỉ bên tai Lục Quân:

"Em đồng ý."

Lục Quân hăng hái thỏa mãn, anh cuối cùng cũng có được mĩ nhân. Thích thú đưa thỏ con về động của mình.

Vừa đóng cửa nhà lại, sóng tình đã ngập tràn cả căn phòng. Lục Quân ôm Tú Chiêu, trao cho cậu nụ hôn nồng nhiệt. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, trao đổi nước bọt, càn quét khoang miệng đối phương. Cánh môi mềm mại đàn hồi, chúm chím đỏ tươi làm Lục Quân nóng máu. Anh rời đôi môi kia, lấy tay niết cánh môi một cách gợϊ ȶìиᏂ. Tú Chiêu ưm một tiếng, mặc anh quấy phá mình. Nhìn cánh môi ngày càng hồng lên của cậu, ©ôи ŧɧịt̠ Lục Quân lại muốn ra trận, cứng đến mức muốn chọc thủng quần chui ra. Anh càng niết môi của Tú Chiêu, càng ham muốn giày vò cậu. Anh mở giọng trêu ghẹo:

"Bé cưng, đĩ da^ʍ của anh...mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ cho anh được không? Để cánh môi mềm mịn của em hút ©ôи ŧɧịt̠, hút đến chảy tinh, cho em uống sữa đặc được không? Hửm?"

Tú Chiêu lại lâm vào sương mù, cậu nghe lời Lục Quân nói, cả người nóng lên, l*и non chảy nước. Lục Quân không đợi cậu trả lời, gấp gáp bế cậu lên giường, cởi sạch quần áo cả hai sau đó gấp không chờ được tì đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào môi cậu. Tú Chiêu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ phóng đại trước mắt, mùi ©ôи ŧɧịt̠ nam tính hun cho đầu óc cậu mềm ra. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ quét quanh môi cậu, bôi nước nhờn đậm mùi lên thịt môi. Tú Chiêu ngứa ngáy liếʍ môi, không ngờ lại tạo cơ hội cho ©ôи ŧɧịt̠ Lục Quân chui vào, lấp đầy khoang miệng.

"Ưmm....~"

Tú Chiêu trợn tròn mắt, ©ôи ŧɧịt̠ của Lục Quân quá to, nhồi đầy miệng cậu. Mùi vị nam tính sộc thẳng lên não, nước nhờn trực tiếp đi vào dạ dày cậu. Lục Quân hít sâu, quả nhiên miệng của bé cưng cũng hút rất giỏi, chỗ nào chơi cũng sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠. Anh khàn giọng chỉ dạy Tú Chiêu bú ©ôи ŧɧịt̠ mình, bảo cậu vận dụng môi lưỡi, hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ bự anh thật thoải mái.

Tú Chiêu được anh chỉ dạy tận tình, qua một hồi đã quen hơi ©ôи ŧɧịt̠, không cần anh chỉ dạy đã biết dùng lưỡi quấn quanh thân ©ôи ŧɧịt̠, tiết nước miếng thấm ướt ©ôи ŧɧịt̠ anh. Cậu chạy theo ©ôи ŧɧịt̠ bự, cố gắng nuốt vào càng sâu vào cổ họng mình để âu yếm bú ©ôи ŧɧịt̠.

Lục Quân bị cậu hút đến sướиɠ tê ©ôи ŧɧịt̠, lần đầu bú đã da^ʍ như vậy. Anh nổi thú tính bắt lấy gáy bé cưng, thọc sâu ©ôи ŧɧịt̠ vào bên trong cổ họng cậu, mở miệng trêu chọc:

"Hừmm...sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ quá, bé cưng bú ©ôи ŧɧịt̠ quá giỏi...sướиɠ chết anh rồi."

Tú Chiêu ngước đầu nhìn anh, thấy gương mặt phủ đầy tìиɧ ɖu͙©, con ngươi thoải mái híp lại. Được anh cổ vũ, cậu lại càng cố gắng nuốt sâu hơn,chiều chuộng bú ©ôи ŧɧịt̠, cả gương mặt xinh đẹp vùi trong đám lông rậm rạp.

Lục Quân ngày càng thỏa mãn, anh nhìn tiểu mĩ nhân phục tùng dưới ©ôи ŧɧịt̠ mình, trong lòng hạnh phúc. Côи ŧɧịt̠ càng ngày càng nứиɠ, anh nhịn không được thọc sâu vào cổ họng thiếu niên, bắn toàn bộ tinh đặc cho cậu uống.

Tú Chiêu bị sặc tinh, Lục Quân lực bắn rất mạnh, nhiều tinh đến nỗi cậu nuốt không kịp. Bờ môi đỏ cố gắng chứa lấy tinh đặc, nuốt vào toàn bộ. Cuối cùng cậu thèm thuồng, vươn lưỡi liếʍ cánh môi, đuổi theo ©ôи ŧɧịt̠ bự đòi bú tinh.

"Ưmm....mau cho em....©ôи ŧɧịt̠ bự là của em mà~ mau cho em bú...ưmm..."

Lục Quân dùng ©ôи ŧɧịt̠ vuốt mặt cậu, cho cậu bú ©ôи ŧɧịt̠ một lúc nữa. Nhìn vẻ mặt chưa đã thèm của bé cưng, ©ôи ŧɧịt̠ anh nứиɠ đến mức nổ tung. Anh đành dỗ cậu, l*и yêu chưa được anh chăm sóc, chắc chắn đang nhỏ nước đáng thương gào khóc. Anh thương l*и nhỏ của Tú Chiêu, lập tức cúi xuống hôn l*и xinh chụt chụt, nựng hộŧ ɭε nhỏ, dỗ dành l*и yêu đang chảy nước.

Tú Chiêu mềm mại ưm ưm, tách chân cho anh yêu l*и mình. Nhìn Lục Quân mê mẩn hôn l*и mình, cậu lại làm nũng bắt anh phải cho mình bú tinh thường xuyên. Anh đương nhiên đồng ý, tiểu mĩ nhân dâʍ đãиɠ đòi bú ©ôи ŧɧịt̠, sao anh nỡ không đồng ý được? Hai người hạnh phúc âu yếm nhau, chăm sóc nơi riêng tư của nhau cả đêm.