Chương 796: Từ chức

Nhà đầu tư nhỏ? Nhà cái? Là ai có thể có năng lực tiền bạc làm ra chuyện như vậy chứ? Thật sự làm cho anh ta cảm thấy giật mình.

Chẳng lẽ là bọn Lý Thâm và Đường Thiên Trạch?

Nhớ lại buổi họp ngày hôm qua, Đường Thiên Trạch nói khoác mà không biết ngượng, nói sau này Bắc Minh thị có thể không dùng họ Bắc Minh nữa. Chẳng lẽ là âm thầm chỉ bọn họ đã lấy được phần lớn cổ phiếu của Bắc Minh thị rồi...

Đây thật là...

***

Đang lúc Bắc Minh Thiện buồn rầu vì chuyện cổ phiếu của Bắc Minh thị, Đường Thiên Trạch tựa hồ cũng đau đầu vì cùng một chuyện.

Trong tay anh ta nắm giữ tất cả cổ phần của Bắc Minh Diệp Long không phải là giả, nhưng trừ những thứ này ra anh ta không còn tiền đặt cược nào khác nữa rồi.

Ban đầu anh ta ở trong tiệc rượu nói, thứ nhất là anh ta thật sự có thể lấy những tiền đặt cược này thắng được tập đoàn Bắc Minh thị. Thứ hai anh ta cũng biết bây giờ trong tay Bắc Minh Thiện đã không còn gì rồi.

Đối mặt với cổ phần trong tay Bắc Minh Diệp Long chảy ra, anh ta không phải là không muốn lập tức ăn được. Thế nhưng hoặc là nói cho dù là anh ta cộng thêm bọn Lý Thâm cũng rất khó một miếng nuốt trọn những gì Bắc Minh Thiện ném ra.

Mà phần bọn họ có thể ăn lại chẳng qua là một góc băng mà thôi.

Anh ta cần gom góp càng nhiều vốn hơn, dùng hết khả năng nắm lấy cổ phiếu còn dư lại vào tay, như vậy mới thật sự là vô tư không lo.

Nhưng từ sau tiệc rượu hôm qua, những cổ phiếu kia trong một đêm đã biến mất không thấy.

Phần cổ phiếu này sẽ chảy đi đâu chứ?

Đôi bên cũng đang nghi ngờ vấn đề này, điều này đối với bọn họ mà nói đúng là quá quan trọng. Nếu như có, thì sẽ trở thành vương giả rồi.

Bỏ qua hai người đang đau đầu nghĩ cách đối phó, chưa kể “bếp nhỏ Anna” dưới lầu tập đoàn GT, có thể coi là nơi tụ tập rồi của các vị khách.

Mặc dù không tính là buổi lễ khai trương thanh thế gì lớn, nhưng cũng coi như độc đáo. Nhất là cộng thêm thời gian đặc thù là đêm Giáng sinh.

Để những người thích tham gia náo nhiệt vào buổi trưa, cũng tràn vào nhà hàng mới mở này.

Dòng người bất thình lình này làm cho Anna chưa chuẩn bị kịp. Chỉ là cũng may trước đó cô đã tuyển được hai người phụ bếp có thể tạm thời giải vây.

Ngay khi cô ấy thật sự hơi vội vàng không thể tách rời, Hạnh Nguyên cũng tới giúp.

***

Sắc trời dần dần phai nhạt, bầu không khí của ngày lễ bắt đầu từ từ ấm lên.

Phố lớn hẻm nhỏ đều vang lên các phiên bản của ca khúc giáng sinh, đám người mặc trang phục ông già nô en và chín con tuần lộc của ông cũng sung sướиɠ, càng ngày càng nhiều người vào lúc này đi ra khỏi nhà.

Đa số người tuổi trẻ và học sinh trở thành những người chủ lực của ngày lễ này. Thứ bọn họ có chính là tinh lực và thời gian.

Bọn Mạc Hạnh Nguyên và Anna ở 'Bếp nhỏ Anna' bận làm việc suốt một buổi chiều. Thật sự sắp làm cho các cô không thở ra hơi.

Nhất là Anna không nghĩ tới, sau khi nhà hàng của mình khai trương sẽ được hoan nghênh như vậy, ước chừng nửa ngày, không thể tìm thấy một ghế trống trong toàn bộ nhà hàng.

Trừ món ăn thông thường có phụ bếp làm giúp ra, một vài món ăn đặc sắc vẫn cần Anna tự mình nấu. Cho nên cô cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.

Ba đứa bé vui sướиɠ như thiên sứ nhỏ vậy, chạy tới chạy lui trong nhà hàng. May là ở bên ngoài có Vân Chi Lâm có thể giúp đỡ.

Anh ta tập trung bọn nhỏ lại một chỗ, sau đó lấy ra hình dán giáng sinh và năm mới đã sớm chuẩn bị.

Dán hình dán lên cửa sổ, lên tường là chuyện bọn nhỏ thích làm nhất.

Bọn họ dưới sự chỉ đạo của Vân Chi Lâm dán vô cùng nghiêm túc cẩn thận. Rất nhanh toàn bộ nhà hàng được sắp xếp đầy không khí ngày lễ.

Trầm ổn của Trình Trình, hoạt bát của Dương Dương và đáng yêu của Cửu Cửu, giống như bảng hiệu sống của 'Bếp nhỏ Anna ' vậy, làm cho tất cả những người đi qua nơi này, sau khi nhìn thấy bọn họ cũng không nhịn được đi vào nhìn thật kỹ một chút ba nhóc tỳ này.

Dĩ nhiên, chỉ cần bọn họ tiến vào, sẽ thấy những khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của các thực khách sau khi được ăn thức ăn ngon.

Cũng vì vậy những người này cũng sẽ theo đó mà ngồi xuống gọi thức ăn. Cuối cùng mình cũng bị mỹ thực chinh phục.

Ở sau bếp, Hạnh Nguyên giúp Anna tay chân không ngừng làm việc.

Lạc Kiều sau khi cử hành xong buổi lễ khai trương thì bị Hình Uy đưa đến nhà mẹ cô, sau đó cũng đến tập đoàn Bắc Minh thị.

Giống như anh ta vậy, cho dù bây giờ Bắc Minh thị đã ở trên đầu gió ngọn sóng, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta, càng sẽ không có người nào đặt sự chú ý trên người anh ta.

Sau khi Hình Uy đi tới phòng làm việc, nhìn bàn làm việc Tổng giám đốc trống rỗng đặt ở chính giữa, trong lòng không kiềm được sinh ra một chút cảm khái.

Hồi tưởng lại ngay sáng sớm một ngày trước, trước khi Bắc Minh Diệp Long tham gia tiệc rượu vẫn còn ở trên bàn kia nhận được một phần tài liệu, chuẩn bị đến khi tiệc rượu kết thúc sẽ ký tên.

Kết quả, cho tới hôm nay, phần tài liệu kia như cũ bày trên bàn.

Số mạng sau này của Bắc Minh thị sẽ như thế nào? Vừa nghĩ tới đã rơi vào trong tay phe Đường Thiên Trạch, anh ta cảm thấy hết sức đau lòng.

Đau lòng như vậy cũng chỉ có người nhà Bắc Minh mới có thể cảm nhận được. Mà thay đổi như vậy đối với nhân viên Bắc Minh thị mà nói, thật sự là thờ ơ.

Bất kể là ai đảm nhận cái nhà này, chỉ cần công trạng không bị ảnh hưởng, mình vẫn có thể bưng chén cơm này, thì sẽ tiếp tục công việc như cũ.

Cho nên, ngày hôm nay, toàn bộ Bắc Minh thị vẫn vận hành bình thường. Giống như là không xảy ra chuyện gì vậy.

Chỉ có buổi trưa lúc ăn cơm, mới có một đám một phe vài ba người xì xào bàn tán mình nghe được một ít liên quan tới tin đồn tập đoàn Bắc Minh thị đổi chủ.

Lúc xế chiều, trong phòng làm việc Tổng Giám đốc rốt cuộc có người thứ hai tới, chỉ là người kia cũng không được Hình Uy hoan nghênh, Đường Thiên Trạch bây giờ đã coi là địch.

***

Đường Thiên Trạch đi tới Bắc Minh thị, nhìn kiến trúc cao lớn trước mắt, bây giờ đã hoàn toàn nắm giữ ở trong tay của mình.

Nói thật, trong lòng anh ta cũng vô cùng kích động và hưng phấn. Mặc dù anh ta dùng thủ đoạn không hay, nhưng suy nghĩ một chút thì mặc kệ nó.

Chỉ cần có thể đạt được mục đích trả thù, nào còn để ý nhiều như vậy. Hơn nữa, anh ta làm như vậy trừ người nhà Bắc Minh có thể tức chết, cũng không có làm tổn thương đến bất kỳ người nào khác.

Thậm chí là tất cả nhân viên tập đoàn Bắc Minh thị.

Đứng trên góc độ này, Đường Thiên Trạch cảm thấy có thể cũng coi là cây ngay không sợ chết đứng.

Mục đích của hắn buổi chiều tới đây không chịu nổi, muốn sớm lên chức Tổng giám đốc, để cho hắn cảm giác được thăng lên.

Nhưng vừa vào cửa lại không nghĩ tới bên trong có Hình Uy đang ngồi.

"Yo, tôi còn tưởng rằng bây giờ, cây đổ khỉ chạy, cũng chỉ có tôi sẽ tới đây. Không nghĩ tới trợ lý Hình trước sau như một là chó săn của nhà Bắc Minh, giờ phút này còn có tâm trạng ở lại đây. Khoan hãy nói, nơi này của tôi bây giờ đúng là còn thiếu một người như anh ở đây làm chó giữ cửa. Thế nào, đầu quân ở bên tôi, nhà Bắc Minh có thể cho anh, Đường Thiên Trạch tôi cũng có thể cho anh hết, hơn nữa bảo đảm cho anh tốt hơn. Cân nhắc một chút đi."

Đường Thiên Trạch nói chuyện cũng thật đủ bực mình, không nên đề cập đến sự riêng tư của người khác.

Hình Uy cố gắng áp chế tức giận trong lòng, lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Nếu không, anh ta tin tưởng mình thật sự sẽ nắm cổ Đường Thiên Trạch ném anh ta xuống lầu.

Nhưng làm như vậy hậu quả dĩ nhiên cũng là có thể biết được...

Nặng nề thở ra: "Đường Thiên Trạch, tôi nói anh đừng vui mừng quá sớm. Bây giờ chỉ là anh tạm thời ở thế thượng phong mà thôi. Tôi tin tưởng một ngày nào đó bọn họ sẽ trở về đây. Mà anh thì sẽ trở thành tù nhân."

"Tù nhân? Ha ha... Hình Uy, tôi thật bội phục ý nghĩ ngây thơ như vậy của anh. Chẳng lẽ đạo lý 'Thắng làm vua thua làm giặc ' anh không biết sao, bây giờ tôi chính là vua ở đây, nơi này do tôi định đoạt. Coi như là bọn họ muốn đi vào đây, cũng phải có được sự đồng ý của tôi mới được. Mà tôi sẽ không cho phép những người của nhà Bắc Minh bước vào đây nửa bước. Hôm nay anh tới thật đúng lúc, lát nữa anh về chuyển tới bọn họ một câu, nói: Nơi này đã không hoan nghênh người nhà Bắc Minh bọn họ nữa, phàm là nhậm chức ở đây, cũng bị sa thải từ vào giờ phút này. Dĩ nhiên, tôi vẫn là một người khoan hồng độ lượng, sẽ cho bọn họ một chút tiền bồi thường. Chỉ là không nên để bọn họ hy vọng quá cao, chỉ một chút xíu mà thôi. Miễn cưỡng ăn cơm mấy tháng vẫn được."

Hình Uy hơi híp mắt: "Anh thật sự là đủ hèn hạ. Cộng sự với người như anh sẽ chỉ làm cho tôi cảm thấy sỉ nhục. Cho nên anh không cần đuổi tôi đi, tôi từ chức trước!"

"Bốp bốp bốp..."

Lời của anh ta vừa nói xong thì nghe được tiếng vỗ tay của Đường Thiên Trạch: "Hình Uy, mặc dù bây giờ chúng ta đối đầu, nhưng tôi vẫn rất thưởng thức anh có khí tiết như vậy. Được, nếu anh đã nói như vậy, tôi cũng thành toàn cho anh, từ giờ khắc này anh sẽ không còn là người của nơi này. Vốn là tôi có thể mượn cơ hội này không cần cho thêm anh một phân tiền, nhưng tôi đã nói, khoan hồng độ lượng mà, cho nên cũng sẽ cho anh một phần tiền bồi thường, để anh đón năm mới thật tốt mà thôi."

Đường Thiên Trạch nói xong, nhấn điện thoại nội bộ trên bàn làm việc Tổng giám đốc: "Phái hai người bảo vệ tới đây, giúp trợ lý Hình thu dọn đồ đạc của anh ấy."

***

Nửa giờ sau, Hình Uy dọn đồ của mình vào một cái thùng. Bên cạnh anh ta còn có hai tên bảo vệ đứng.

Mà Đường Thiên Trạch mặt mỉm cười, nghiêng dựa vào bên bàn làm việc Tổng giám đốc. Nhìn ra được, anh ta hết sức hưởng thụ quá trình như vậy.

Anh ta tự tay giải quyết tàn dư cuối cùng của nhà Bắc Minh ra khỏi tập đoàn, sau này nơi đây cũng không có một người chướng mắt nào nữa.

"Được rồi, các anh đưa trợ lý Hình xuống lầu đi. Đúng rồi, nhân tiện đưa anh ta đến phòng kế toán, nhận tiền lương cuối cùng của mình và Bắc Minh Triều Lâm, Bắc Minh Diệp Long và Lan Hồng. Còn đồ vật cá nhân của bọn họ thì đóng gói lại, đến khi bọn họ tới, thì giao cho bọn họ ở chỗ tiếp đãi tầng một là được rồi."

Đường Thiên Trạch nói xong những điều này, cảm giác được cả người anh ta cũng nhẹ nới lỏng.

"Cám ơn anh chiếu cố, chỉ là tôi nói cho anh biết người nhà Bắc Minh sẽ rời khỏi nơi này như vậy đâu!" Hình Uy nói xong, ôm cái thùng của mình xoay người sải bước lớn rời đi.

Đường Thiên Trạch vẫn nhìn bóng người anh ta biến mất, lúc này mới xoay người đi tới trước tường thủy tinh Bắc Minh Thiện thường xuyên đứng.

Phong cảnh nơi đây quả thực không tệ, có thể thấy phần lớn thành phố A. Hơn nữa, người và xe qua lại không dứt cùng những kiến trúc khác đều giống như bị anh ta giẫm ở dưới chân vậy.

"Người nhà Bắc Minh sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này như vậy!"

Câu nói của Hình Uy lúc sắp đi vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Đường Thiên Trạch.

Coi như là có thể như thế nào?

Thật ra thì trong lòng anh ta cũng hết sức rõ ràng, cổ phần của Bắc Minh thị đã có hai mươi phần trăm rơi vào tay Bắc Minh Triều Lâm rồi.