Chương 794: Đêm giáng sinh

Đám người này chia thành hai phía, một là một lòng muốn đi tham quan, hai là một lòng đặt trên mấy đứa nhỏ.

Bắc Minh Thiện không ngừng nhấn còi, thật sự hận không thể đạp chân ga lao vào đám người này.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng xúc động.

Cũng may Bắc Minh Thiện có tính nhẫn nại cực tốt, cứ như vậy không để ý đến những kí giả này. Bọn họ nháy đèn flash, anh đeo kính mát lên.

Tóm lại binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cứ như vậy di chuyển từng chút từng chút một. Khoảng hơn nửa giơ sau, mấy kí giả này cuối cùng cũng từ bỏ.

Thấy bọn họ đã tránh ra, Bắc Minh Thiện nắm chắc thời cơ, giống như một tay lái đã trải qua huấn luyện nghiêm túc đạp mạnh chân ga xông ra ngoài.

Lúc anh đến tòa nhà trụ sở tập đoàn GT đã là chuyện của một tiếng sau.

Nhìn tầng một của tòa nhà, không biết hôm nay là ngày lễ gì mà trên quảng trường đã có một cái vòm khinh khí cầu lớn, phía sau vòm dùng hoa và cây thông Noel tạo thành một đường quanh co khúc khuỷu trải dài đến cửa một nhà hàng.

Con đường cũng dùng thảm đỏ để trải.

Đúng rồi, hôm nay là giáng sinh, cũng là ngày nhà hàng của Anna khai trương.

Bắc Minh Thiện vỗ vỗ trán của mình. Đúng là bị chuyện ngày hôm qua làm choáng váng cả đầu óc. Hôm qua lúc tham gia tiệc rượu còn cùng Cố Hạnh Nguyên nói rằng hôm nay sẽ đến tham gia khai trương nhà hàng của Anna.

Bây giờ anh không có bất kì sự chuẩn bị nào, ngay cả quà tặng cũng không.

Lần thứ hai nhìn xem thì phát hiện có ba xe đối diện với anh đi vào, sau đó lần lượt dừng lại trước khinh khí cầu.

Theo thứ tự là xe của Cố Hạnh Nguyên, Vân Chi Lâm và Hình Uy.

Vừa nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, anh không khỏi nhớ đến chuyện đột ngột xảy ra ngày hôm qua, không biết cô sẽ có cảm giác gì. Có lẽ tập đoàn Bắc Minh Thị đối với cô mà nói, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng.

Cửa xe mở ra, người xuống đầu tiên là Cố Hạnh Nguyên. Hôm nay cô mặc kém với hôm qua một chút, nhưng lại kĩ lưỡng hơn thường ngày.

Sau khi cô xuống mở cửa xe đằng sau ra, ba đứa nhỏ từng đứa một nhảy xuống xe.

Sau đó chính là Vân Chi Lâm. Hôm nay anh ấy ăn mặc vẫn tương đối long trọng.

Nghĩ lại cũng đúng, nếu như anh ấy không ăn mặc long trọng thì sao có thể thể hiện được rằng anh ấy coi trọng Anna và sự nghiệp của cô ấy chứ.

Anh ấy xuống xe xong vội vàng vòng qua bên kia mở cửa ghế phụ.

Lúc này Anna mới xuống xe. Hôm nay cô ấy mặc bộ do anh đưa mấy người họ đi chọn.

Cùng lúc đó Hình Uy cũng mang theo Lạc Kiều xuống xe, trong ngực cô còn đang ôm đứa bé.

Trình Trình sau khi xuống xe vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của Bắc Minh Thiện. Nhưng trên quảng trường nhiều người như vậy nên muốn tìm được cũng khó.

"Hôm nay ba lại đi đâu rồi?" Dương Dương cũng nhìn xung quanh thật lâu.

Chỉ có Cố Hạnh Nguyên giữ bình tĩnh, trong lòng cô biết rõ, nếu hôm nay anh không đến thì hai người có ý nhưng không có duyên đến với nhau.

***

Chuyện liên quan đến tập đoàn Bắc Minh Thị, sáng sớm ngày hôm nay Vân Chi Lâm đã đọc được tin tức trên mạng.

Ngay từ đầu anh ấy đã không tin được, cho rằng đây rất có thể là tin tức tạo ra để làm nổi cho ngày lễ sắp đến.

Đồng thời anh cũng cảm thấy với phương thức tranh thủ đưa tin này thì bên Bắc Minh Thị nhất định sẽ không bỏ qua, kiểu gì cũng phải khiến tòa soạn này đóng cửa mới thôi.

Thế nhưng khi anh ấy lướt xuống thì phát hiện những trang web lớn uy tín cũng đưa những tin tức như vậy.

Chuyện này khiến Vân Chi Lâm cảm giác được có chuyện gì đó không ổn, thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ Bắc Minh Thiện sẽ có hành động gì để ứng phó với chuyện này.

Nhưng trong lúc anh ấy đang lo lắng thì cũng có một chuyện lớn diễn ra, đó chính là nhà hàng do Anna mở.

Sáng sớm Vân Chi Lâm đã lái xe qua Phẩm Hoan Biệt Uyển.

Đương nhiên anh ấy cũng không nói chuyện liên quan đến tập đoàn Bắc Minh Thị. Lần này anh ấy cảm thấy truyền thông đã đưa tin như vậy thì mấy người Cố Hạnh Nguyên chắc chắn cũng biết.

Huống chi trong báo cũng đề cập đến chuyện Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên có mặt lúc đó.

Không nên nói trước mặt các cô vì muốn tâm trạng các cô không bị ảnh hưởng.

Hơn nữa hôm nay dù gì cũng là ngày vui của Anna, ngày vui thì không nên ngột ngạt.

Suy nghĩ của Cố Hạnh Nguyên và Anna cũng giống với Vân Chi Lâm, các cô cũng không nói đến chuyện này để Vân Chi Lâm phiền lòng. Dù sao anh ấy với Bắc Minh Thiện cũng coi là anh em họ.

Đối với chuyện lần trước của Bắc Minh Thiện, Vân Chi Lâm cũng không có ít quan tâm hơn. Hiện tại chuyện này liên quan đến Bắc Minh Thị, nghiêm túc mà nói thì Vân Chi Lâm không cần phải lo lắng cho bọn họ.

Người có năng lực ở nhà Bắc Minh cũng không chỉ có mình Bắc Minh Thiện.

"Này, Hạnh Nguyên, Minh Thiện nhà cậu chạy đi đâu mà đến cái bóng cũng không thấy vậy? Hôm qua trong tiệc rượu cậu có nói anh ta ngày hôm nay không vậy?"

Người hỏi chính là Lạc Kiều đang mơ mơ màng màng. Đương nhiên cô nói tới nói lui không chút cố kị gì.

Hình Uy kéo kéo tay áo vợ, nhỏ giọng nói: "Em có thể đừng bất ngờ như vậy không. Ông chủ không đến có nguyên nhân của mình. Em nhìn mợ chủ cũng đâu có nói gì đâu."

"Này, hai đứa muốn đi đâu vậy, nhiều người như vậy cẩn thận lạc." Cố Hạnh Nguyên thấy Trình Trình và Dương Dương đi xa thì gọi hai bé vào.

Hiện tại chỉ có Cửu Cửu ở bên cô. Nhưng nhìn Cửu Cửu có vẻ hơi tức giận vì hai anh đi ra ngoài không đưa bé đi.

"Bọn con đi tìm ba..." Trình Trình trả lời xong thì cùng Dương Dương chạy về phía tòa nhà trụ sở tập đoàn GT.

Trình Trình và Dương Dương vừa rời đi thì một chiếc xe dừng lại gần bọn họ.

Mấy người Cố Hạnh Nguyên lập tức nhìn về phía chiếc xe này.

Chỉ thấy cửa xe mở ra, hai người trên xe bước xuống.

"Ba nuôi! Dì Như Khiết..." Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng nhận ra.

"Hi, chào mọi người." Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết mỉm cười, giống Cố Hạnh Nguyên chào hỏi những người khác.

Sau đó hai người họ đi đến trước mặt Cửu Cửu, Mạc Cẩm Thành cúi xuống bế bé lên: "Bé cưng nhỏ, có nhớ ông không?"

Cảm xúc đứa bé nhanh chóng thay đổi, ban nãy còn tức giận, lúc này đã một mặt tươi cười thơm lên mặt Mạc Cẩm Thành: "Cửu Cửu ngày nào cũng nhớ ông và bà nha."

"Ha ha, thật ngoan. Đến đây, hôn bà một cái. Ngày nào chúng ta cũng nhớ bé cưng đấy." Mạc Cẩm Thành cười đưa thân thể bé nhỏ về phía Dư Như Khiết.

***

Cửu Cửu hôn lên má Dư Như Khiết một cái, Mạc Cẩm Thành nhìn xung quanh: "Trình Trình và Dương Dương không đến sao?"

"Anh đi tìm ba, hai người đó không có đưa cháu đi..."

Không đợi Cố Hạnh Nguyên nói, Cửu Cửu đã cướp lời.

"À, Thiện không đến sao? Có lẽ do nhiều việc." Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu.

"Cửu Cửu, qua đây với mẹ, đừng khiến bà mệt." Cố Hạnh Nguyên nói, đưa tay muốn bế Cửu Cửu.

"Không muốn, không muốn, con muốn ông bế, ông bế cao hơn." Cửu Cửu không chịu xuống. Hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Mạc Cẩm Thành.

"Ha ha, Hạnh Nguyên, để Cẩm Thành bế bé đi, không sao." Dư Như Khiết nhẹ nhàng cười vỗ vỗ lưng Cửu Cửu.

"Đúng vậy, chẳng lẽ ba già đến mức ôm một đứa nhỏ thì mệt hổn hển sao?" Mạc Cẩm Thành không bao giờ chịu nhận bản thân già.

"Sao thế được, chú Mạc vẫn còn rất khỏe mạnh cường tráng đó, người trẻ tuổi bây giờ cũng không bằng chú được." Anna đi tới.

Đi phía sau cô ấy còn có Vân Chi Lâm: "Dì, chú Mạc, xin chào."

Dư Như Khiết thấy hai người bọn họ ở cùng nhau thì hài lòng gật đầu, bà biết trong chuyện này Bắc Minh Thiện cũng góp công nhiều.

Sau đó Hình Uy mang Lạc Kiều đến chào hỏi hai người họ.

Một màn này Bắc Minh Thiện đều thấy được. Hôm nay người đến dự khai trương không ít.

Đúng lúc anh đang cân nhắc xem có nên đi qua không thì có người gõ vào cửa sổ xe anh.

Anh quay đầu lại nhìn, không biết hai đứa nhóc Trình Trình và Dương Dương sang bên kia từ lúc nào.

Lúc đầu anh nhìn rõ hai đứa nhóc này chạy đến đại sảnh tập đoàn GT.

Anh hạ cửa kính xuống: "Sao hai đứa lại chạy ra đây?"

"Hi hi, đương nhiên là đi tìm ba rồi. Chẳng lẽ ba quên hôm nay là ngày khai trương nhà hàng dì Anna sao?" Dương Dương bám hai tay vào xe.

Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu: "Ba không quên, nhưng hôm nay ba còn có một số..."

Không đợi anh nói xong câu, Dương Dương đã quay về phía Cố Hạnh Nguyên hô to: "Mẹ, ba ở đây!"

Câu này khiến Bắc Minh Thiện nuốt nửa câu còn lại đang định nói xuống bụng,

Mọi người nghe được tiếng Dương Dương thì nhìn về phía Bắc Minh Thiện.

Hiện tại không thể không đi qua.

Bắc Minh Thiện thầm thở dài: "Hai đứa lên xe, chúng ta qua đó." Nói xong anh mở khóa xe.

Hai đứa nhóc mở cửa xe chui vào.

Một lát sau anh mang theo hai đứa nhóc đứng trước mặt mọi người.

"Mẹ, chú Mạc, hai người đã tới."

"Đúng vậy, ngày vui như vậy sao có thể thiếu chúng ta được chứ. Anna là bạn tốt của Nguyên Nguyên, cũng là tương lai của Lâm Lâm..."

"Dì, hôm nay dì mặc đẹp quá, trong mấy người này dì là đẹp nhất." Vân Chi Lâm không muốn Dư Như Khiết nói gì khiến Anna lúng túng.

Dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa đến giai đoạn đó đâu.

Dư Như Khiết lườm Vân Chi Lâm, tâm tư nhỏ của anh ấy sao bà có thể không biết: "Thế nào, còn không cho dì nói sao? Nói chuyện đến ý quan trọng vội nói sang chuyện khác, tật xấu này từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi."

Vân Chi Lâm thành một đứa nhỏ nũng nịu trước mặt người lớn: "Dì, những chuyện cũ này dì đừng nói nữa, dì giữ chút hình tượng cho cháu đi."

***

Nhờ Vân Chi Mặc mọi người mới vui vẻ trở lại.

Đáng lẽ ngày hôm nay sẽ thật vui vẻ, nhưng do ảnh hưởng của chuyện hôm qua nên tâm trạng nhiều người không quá tốt.

Cố Hạnh Nguyên nhìn đồng hồ: "Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị một chút rồi khai trương thôi."

"Được, anh đã chuẩn bị xong tất cả rồi." Đối với sự quan tâm đến chuyện nhà hàng này, Vân Chi Lâm thứ hai không ai dám thứ nhất.

Anh ấy quay lại xe mình, nhanh chóng ôm hai cái túi đỏ chót ra.

Dương Dương hiếu kì hỏi: "Bố Lâm, trong đó có gì vậy?"

"Đồ con thích chơi nhất." Vân Chi Lâm để cái túi trên đất rồi mở ra.

"Oa, quá tuyệt với!" Dương Dương hưng phấn ôm một bó pháo đỏ rực ra.

Không cần nói cũng biết trong túi kia cũng tương tự như vậy.