“Cậu đã cảm thấy anh ta làm người cũng được, sao lại không thể cho anh ta một cơ hội chứ? Đương nhiên, đây cũng là cho chính cậu một cơ hội. Làm một người phụ nữ, mặc dù cậu có thể tự mình làm được, nhưng cũng sẽ cần một người đàn ông chèo chống cho cậu một lúc nào đó không phải sao. Nói thật, tớ nhìn cậu mở một tiệm như vậy, tương lai sẽ còn gian nan.
“Nguyên, những gì cậu nói trong lòng tớ hiểu được, nhưng mà bây giờ trong lòng tớ vẫn chưa chuẩn bị tốt. Huống chi tớ cũng đã từng ly hôn, không có gì cả. Tiệm này cũng là mọi người giúp tớ mở ra. Mà anh ấy thì sao, là một luật sư lớn, có thân phận nổi danh. Nếu tìm một người phụ nữ như tớ, vậy sẽ bị người khác chế nhạo.”
Anna nói xong mắt có chút hồng hồng, mặc dù đã từng ở Sabah, nhưng mà trong xương cốt cô ấy vẫn là một người phu nữ vô cùng truyền thống,
Cô không quá tự tin đối với kinh nghiệm của mình với người khác.
Đây cũng là lý do sau khi ly hôn cô cũng không có tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào trừ bạn bè bình thường ra.
Cố hạnh Nguyên nhìn cô ấy, nhẹ nhàng thở dài, sau đó lấy một tờ khăn tay nhỏ từ trong túi ra đưa cho cô ấy: “Anna, tâm trạng của cậu, làm phụ nữ tớ có thể hiểu được, Nhưng mà, tớ cảm thấy cậu không nên vì thất bại trước đó mà ngăn lại hạnh phúc cậu có thể có được trong tương lại,”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Anna: “Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ không hy vọng những ngày tiếp theo, cậu vẫn sống cuộc sống một mình như vậy. Cậu có quyền được có một hạnh phúc thuộc về chính mình.”
Anna chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô, nhất là từ khi Cố Hạnh Nguyên nói ra sự chân thành và chờ mong này: “Cảm ơn cậu Nguyên. Nhưng mà chuyện này có thể để tớ suy nghĩ cẩn thận trước một chút được chứ, nhất là tình huống bây giờ, tớ muốn trước tiên làm tốt chuyện trước mắt…”
“Được, tớ hiểu tất cả những gì cậu nói. Đối với chuyện này, chúng ta ai cũng không có quyền tạo nên áp lực gì cho cậu.”
“Cảm ơn cậu Nguyên.”
Cố Hạnh Nguyên vuốt vuốt bụng mình: “Vừa rồi tớ còn nói chuyện với Vân Chi Lâm một lúc, không ngờ chuyện như vậy đột nhiên xuất hiện lại dọa cậu. Sau đó lại chạy vội đến đây trong này với cậu, sợ trái tim thủy tinh của cậu không chịu nổi. Vội đến mức tớ cũng đói bụng rồi, chúng ta đi ra ăn cơm đi.”
Cô nói xong kéo tay Anna đi ra.
Nhưng mà Anna lại không nhúc nhích.
“Sao vậy? Dù là anh ta ở bên ngoài, nhưng mà cũng không trở thành cọp được, có cái gì đáng sợ chứ. Đi thôi. Đi thôi…” Cố Hạnh Nguyên cứng ngắn kéo Anna đi ra.
Anna thì cũng chỉ đành ỡm ờ đi theo Cố Hạnh Nguyên ra ngoài.
“Đó! Bọn họ ra rồi.” Bắc Minh Thiện đứng lên, nhìn nhìn Cố Hạnh Nguyên rồi lại nhìn Annna. Qua nét mặt của các cô có thể đoán đươc chuyện vừa xảy ra sau bếp.
Cố Hạnh Nguyên kéo Anna đến trước mặt hai người đàn ông, giống như người lớn mắng trẻ con: “Hai người các người thật được quá, đem chuyện quang minh chính đại như vậy làm thành không thể lộ ra ánh sáng được. Anh xem đã dọa Anna của chúng tôi rồi, nhất định phải xin lỗi cô ấy đàng hoàng có biết không.”
Bắc Minh Thiện là người kiêu ngạo, anh mới không dễ dàng xin lỗi ai như vậy. Hơn nữa trên chuyện này, cùng lắm chỉ là một người giúp sức mà thôi…
Nói thế nào nhỉ, quân sư quạt mo? Nằm vùng? Hình như cũng không phải.
Về phần Vân Chi Lâm, từ sau khi Anna chạy vào trong bếp, trong lòng anh ta đã bắt đầu bất ổn rồi, sợ hành động của mình sẽ làm tổn thương cô ấy.
Anh ta nhìn Anna, vẻ mặt có lỗi nói: “Anna, thật sự xin lỗi. Xin em tha thứ cho sự lỗ mãng và liều lĩnh của anh. Nhưng mà anh vẫn không có gạt em. Anh thật sự yêu thích em từ nội tâm, cho nên hy vọng em có thể cho anh một hy vọng. Anh cũng không ép em, sau khi em suy nghĩ xong cho anh một câu trả lời được chứ?”
Nói xong, chỉ thấy Anna vẫn luôn cúi đầu, không nhìn ra được lúc này cô ấy có biểu tình thế nào.
Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy lời nói của Vân Chi Lâm vẫn tương đối có lòng tin, cô quay đầu nói với Anna: “Lời vừa rồi Chi Lâm nói cậu cũng nghe được rồi. Tớ cũng đã nói với cậu không ít sau bếp. Bây giờ cậu ít nhiều cũng nên cho người ta một cái đáp án.”
Lúc này, sáu con mắt đều nhìn về phía Anna
Chỉ thấy cô ấy lúc lâu cũng không nói gì, cho đến cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
“A, vậy là được rồi, dù có chuyện gì hay không, cứ về cẩn thận suy nghĩ trước.” Cố Hạnh Nguyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, nếu như cô có thể nhìn thấy Vân Chi Lâm đi cùng với Anna, cũng là thật sự vui vẻ cho hai người bọn họ.
“Chuyện của bọn họ cũng đã nói xong rồi, có phải bây giờ các cô, các anh có thể ra ngoài sắp xếp một bữa ăn không?” Bắc Minh Thiện cuối cùng cũng lên tiếng.
Nhắc đến ăn cơm, Cố Hạnh Nguyên lập tức vội vàng gật đầu, cô vừa rồi mới kêu đói bụng với Anna: “Bữa cơm nay để Bắc Minh Thiện mời đi.”
“Mời khách không thành vấn đề, nhưng mà anh muốn biết sao lại là anh? Chẳng lẽ không phải là cậu ấy sao?” Bắc Minh Thiện vô tội.
Đưa tay chỉ Vân Chi Lâm.
Kỳ thật anh xuống tìm bọn họ ăn cơm đã sớm chuẩn bị mời khách rồi, nhưng vừa xuống thì gặp chuyện xảy ra như vậy.
“Bởi vì anh phạm vào tội biết mà không báo. Nếu anh nói sớm ý đồ của Vân Chi Lâm cho bọn em biết, cũng đã không ồn ào như ngày hôm nay.” Cố Hạnh Nguyên nói.
“Chẳng lẽ anh làm người tốt không thành sao?”
Cố Hạnh Nguyên rất khẳng định gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, anh chính là số làm người xấu rồi, đây là số mệnh.”
Lúc này, vẫn là Vân Chi Lâm tiếp lời nói: “Dù nói thế nào, cũng vẫn là do tôi suy nghĩ không chu toàn. Bắc Minh Thiện cũng chỉ là bị tôi kéo xuống nước. Bữa cơm này vẫn là để tôi mời đi.”
“Đúng rồi, đây mới là lời nói có lương tâm. Nhờ vào những lời này, sau này có chuyện gì tôi sẽ còn có thể giúp cậu.” Bắc Minh Thiện nói xong chuẩn bị xoay người đi ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn bọn họ: “Giúp cái gì mà giúp, còn muốn tiếp tục lừa dối chúng tôi sao? Nói cho mấy người biết: Không có cửa đâu!”
“Vừa rồi tôi có mua chút đồ ăn ngoài, tôi không đi đâu.” Lúc này, Anna vẫn luôn không lên tiếng cuối cùng mở miệng.
“Những cái đó để tối về nhà ăn cũng được, buổi trưa cứ để cho hai người này chuộc tội.” Cố Hạnh Nguyên kéo Anna đi ra.
“Tôi biết một nhà hàng rất ổn, chúng ta đi đến đó ăn đi. Thuận tiện hai người cũng có thể xem qua đặc sắc và khẩu vị của bọn họ.” Vân Chi Lâm nói xong vội vàng đi lên trước mở cửa cho các cô.
Ngày tuyết rơi nặng hạt, Bắc Minh Thiện lái xe của mình, đưa ba người về phía quán ăn mà Vân Chi Lâm nói.
Quay mắt nhìn ra những bông tuyết bay bên ngoài cửa sổ, một ông già ngậm tẩu thuốc đang đứng ở cửa sổ.
Mặt ông ta không chút biểu tình, lại như là đang trầm tư.
“Sư phụ cơm trưa xong rồi.”
Đường Thiên Trạch đứng ở cửa thư phòng gõ nhẹ nói.
“Ừ, biết rồi.”
Lý Thâm quay người về trước bàn, thuốc lá nhẹ nhàng dập tắt trên gạt tàn.
Sau đó cùng Đường Thiên Trạch đi vào nhà ăn.
Nhìn nhà ăn trống rỗng, lộ ra bàn ăn ngồi đủ mười người chỉ có hai người ngồi.
Thật là cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Dù là như vậy, thức ăn trên bàn vẫn vô cùng phong phú.
Lý Thâm cầm đũa gắp chút thức ăn vào trong bát mình.
“Tình hình của Bắc Minh thị bây giờ thế nào? Từ sau khi tên nhóc kia ra ngoài, hình như chưa từng nghe con nhắc đến.”
“Sư phụ, Bắc Minh thị nói thế nào nhỉ, bây giờ tất cả đều bình thường giống như là lúc Bắc Minh Diệp Long mới tiếp nhận. Nhưng mà sau đó anh ta thay đổi nhân sự một lần, trên cơ bản đều thay thế những người của Bắc Minh Thiện, chỉ để lại Hình Uy.”
Lý Thâm ăn một miếng: “Anh ta không phải là trợ lý của tên nhóc kia sao, sao lại giữ lại, còn để lại ngay dưới mí mắt?”
“Con cũng không rõ, nhưng mà trên chuyện khí thế Hình Uy cũng không nhúng tay vào một chút, anh ta chỉ phụ trách tất cả mọi việc giữa Bắc Minh thị và tập đoàn GT. Bắc Minh Diệp Long không động vào anh ta cũng có lẽ là vì nguyên nhân này.”
“Tập đoàn GT…Mạc Cẩm Thành…Dư Như Khiết…” Lý Thâm lặng yên nói thầm mấy cái tên, ánh mắt hơi híp lại.
Đường Thiên Trạch đương nhiên cũng hiểu sư phụ mình suy nghĩ cái gì, nhưng mà đối với tập đoàn GT bên kia, mình cũng thật sự là bất lực.
Đường Thiên Trạch ăn hai muỗng cơm, sau đó đễ đũa xuống: “Sư phụ, Bắc Minh Thiện trở thành tổng giám đốc đại diện của bọn họ…con cũng là mới đây vừa nghe được. Không biết bọn họ làm sao lại giữ bí mật này lâu như vậy.”
“Cn nói cái gì! Vốn cho rằng đã đánh tên nhóc kia rơi vào đáy cốc rồi, không ngờ cậu ta còn có thể đứng lên.” Lý Thâm nặng nề đập đũa xuống bàn.
Đường Thiên Trạch nhìn ông cũng có chút căng thẳng: “Sư phụ, xin đừng nổi giận. Dù thế nào, chúng ta cũng đã đuổi anh ta ra khỏi Bắc Minh thị. Như vậy những chuyện tiếp theo thì dễ hơn nhiều. Cho dù là đợi anh ta muốn gϊếŧ về lại Bắc Minh thị cũng là chuyện không thể.”
“Hừ…” Lý Thâm nặng nề thở một hơi: “Chuyện của con đã sắp qua nửa năm rồi, cũng nên nhanh chóng giải quyết đi. Tôi không muốn đêm dài lắm mộng.”
“Biết rồi sư phụ, chuyện của con đã sắp xếp xong xuôi. Con muốn để cho Bắc Minh Thiện trơ mắt nhìn Bắc Minh thị biến mất thế nào.” Đường Thiên Trạch nói xong, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
“Thức ăn ở đây khẩu vị thế nào, có thể cho hai người một chút tham khảo hay không?” Mấy người sau khi ăn uống no nê, lần nữa quay lại xe của Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên cau mày, hơi chút dư vị nói: “Nhiều loại món, khẩu vị cũng được, nhưng mà không có cái làm cho người ta nhớ được. Anna, cậu nói đi?”
“Nguyên nói tôi đồng ý, cái này cũng xem như là dẫn dắt cho chúng ta một chút, xem ra chúng ta còn cần một số món đặt biệt có thể đánh ra vang dội. Bây giờ cạnh tranh trong ngành ăn uống đã đủ kịch liệt rồi, dù là có chỗ tốt, đồ ăn thường thường cũng không kiên trì được lâu.”
Bọn họ lần nữa về đến nhà hàng.
Bắc Minh Thiện đóng cửa xe nhìn ba người bọn họ: “Anh đi lên làm việc trước.” Nói xong, anh xoay người đi về phía thang máy.
Vân Chi Lâm nhìn hai người, nhất là Anna.
Sau khi phá vỡ lớp giấy mỏng kia, bọn họ cũng không còn nói câu nào.
Hai tay anh ta nhé vào trong túi quần, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ còn một câu: “Bất tri bất giác đã nửa ngày anh không đến văn phòng luật rồi, anh cũng phải về xem xét. Hai người cứ làm một số chuyện không nặng trước đi, có chuyện gì cần ra sức thì gọi điện thoại cho anh.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh ta cười cười: “Em biết trong đầu anh đang suy nghĩ gì, biết rồi, biết rồi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Anna. Anh cứ yên tâm đi.”
“Nguyên, cậu nói cái gì vậy.” Khuôn mặt Anna lại đỏ lên.
Vân Chi Lâm xoay người lên xe của mình, nhanh chóng rời đi.