Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 723: Bước tiếp theo phải làm sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai ông bà già cũng không thể nói được gì nữa. Cho dù như vậy, cuộc sống sau này của nhà họ có lẽ sẽ ngày một tốt hơn… Sau đó, chỉ còn chuyện mua nhà. Ngoại trừ chuyện này, con trai họ còn nói cấp trên của mình được lên chức, do đó, con trai cũng sẽ đi theo cấp trên qua đó. Sau đó là nửa năm không nhìn thấy con trai. Đợi đến khi gặp lại con trai, thì nó đã ở trong bệnh viện rồi.

Tiểu Trần nhập viện rồi! Đối với Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên mà nói, tin này quả thật khiến họ vô cùng sốc.

Mới xa cách mấy ngày mà đã xảy ra chuyện như vậy rồi. Vốn dĩ tìm được tung tích của Tiểu Trần là một chuyện tốt, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy.

“Ông Trần, vết thương của con trai ông có nặng không?” Vân Chi Lâm không nhịn được hỏi một câu.

Đọc FULL bộ truyện Nhiệm vụ sinh đẻ tại đây.

“Nếu không nặng thì cũng không cần phải mua nhà làm gì cả. Hiện giờ, nó vẫn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói, cần một số tiền viện phí rất lớn, hơn nữa còn chưa chắc có thể khiến con trai tôi tỉnh lại…” Ông cụ Trần vừa nói, nước mắt cũng không kiềm được lăn dài trên má.

“Chúng tôi đã tạo phải nghiệt chướng gì không biết? Hiếm muộn lắm mới có con, nhưng kết quả con trai lại khiến chúng tôi lo lắng, hiện giờ còn biến thành bộ dạng như vậy…” Bà cụ Trần vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt.

Thấy tình cảnh như vậy, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên thật sự không biết phải làm như thế nào. Hơn nữa, hiện giờ hai người họ cũng đang phải đối mặt với một vấn đề, đó chính là Tiểu Trần đã hôn mê, như vậy nhân chứng quan trọng đã không còn nữa.

Như vậy xem ra, hi vọng cứu Bắc Minh Thiện ra ngoài càng trở nên mong manh hơn.

Sau khi rời khỏi nhà ông Lý, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên vẫn im lặng cả quãng đường đi.

“Ngài Vân, thật ngại quá, tôi không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Nếu hai người vừa ý căn nhà của họ thì cũng coi như có thể giúp đỡ họ một chút. Nếu không vừa ý, thì cũng không còn cách nào khác cả.”

Mặc dù Tiểu Vương cũng rất muốn Vân Chi Lâm có thể mua lại căn nhà này, nhưng dù sao đây cũng không phải là chuyện ép mua hay ép bán được.

“Tiểu Vương, chuyện này cứ để chúng tôi trở về nhà đã rồi tính tiếp. Hôm nay quả thật làm phiền anh rồi, khiến anh muộn như vậy mà còn chưa được tan làm. Phía trước có một quán ăn nhỏ, chúng ta đến đó ăn chút gì đi.” Cố Hạnh Nguyên nói.

“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của hai người, tôi về trước đây.” Tiểu Vương nói xong, lập tức xoay người vội vã rời đi.

Chỉ còn lại Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đứng ở cổng tiểu khu Viễn Dương.

Hai người đưa mắt nhìn nhau: “Em nói xem, chuyện Tiểu Trần hôn mê có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không?” Vân Chi Lâm muốn nghe thử suy nghĩ của Mạc Hạnh Nguyên.

Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại khá quyết đoán, nói: “Em thấy, chuyện này chắc chắn do Cục trưởng Quách giở trò. Mặc dù chuyện cũng không lớn lắm, đoán chừng ông ta cũng không muốn gây thêm rắc rối, nên mới dùng cách hi sinh lợi ích bé để bảo vệ lợi ích lớn hơn này.”

Vân Chi Lâm gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy, chỉ tiếc rằng chuyện này lại vô duyên vô cớ liên lụy đến hai người già nhà họ.”

“Bước tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào đây? Con đường đi này đã bị chặt đứt rồi.” Cố Hạnh Nguyên gần như không biết nên làm như thế nào mới là tốt nhất. Cô hơi chán nản, phải đi con đường phía trước như thế nào, cô thật sự không có một chút phương hướng nào cả.

“Anh thấy, chúng ta vẫn không thể buông bỏ manh mối liên quan đến Tiểu Trần. Mặc dù hiện giờ anh ta đang hôn mê, nhưng ít nhất vẫn còn chút hi vọng. Hơn nữa, nếu như chúng ta đã đến đây rồi, thì cứ dứt khoát đi tìm người tiếp xúc với Cục trưởng Quách, rồi tìm ra điểm mấu chốt từ những phương diện khác là được.”

Cố Hạnh Nguyên nghe vậy lập tức gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

Đúng lúc này, đèn xe cách đó không xa nhấp nháy, ngay sau đó, một chiếc xe Mercedes – Benz dừng trước mặt hai người họ.

Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cho rằng mình chặn đường của người ta, đang chuẩn bị nhường đường thì cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống.

Thứ đầu tiên Cố Hạnh Nguyên ngửi được chính là mùi hương bay ra từ trong xe, sau đó là giọng nói quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn: “Ngài Vân, thật không ngờ, hai người lại đến đây tìm tôi.”

Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thấy giọng nói này, cả hai không hẹn mà gặp cùng cảm thấy lạnh sống lưng.

Sao họ lại có thể quên được nơi họ đang ở cũng là cổng nhà Thái Hân Hân cơ chứ, nói như thế nào thì người ta cũng phải tan làm chứ!

Xem ra, lần này họ thật sự tránh không thoát cô ta rồi. Vân Chi Lâm nhanh chóng nặn ra nụ cười vui vẻ, vẫy tay với Thái Hân Hân trong xe: “Hi, tôi suýt nữa quên mất đây là cổng nhà cô, chúng tôi đang có việc thì đi ngang qua đây.”

Con đường nhỏ ở cổng tiểu khu Viễn Dương này là con đường riêng biệt, chỉ dành riêng cho người trong tiểu khu sử dụng, vì thế, cho dù đỗ xe ở bất cứ chỗ nào, cũng sẽ không gây ra vấn đề giao thông gì cả.

Một tay Thái Hân Hân nắm chặt vô lăng, tay còn lại gác lên cửa xe, cô ta cười hì hì nhìn hai người họ đang chột dạ: “Hôm qua là anh lái xe đưa tôi về nhà, sao hôm nay lại quên rồi? Nếu ngài Vân là luật sư thì không thể nào có chuyện chỗ này ra vấn đề gì đâu, đúng không?” Nói xong, cô ta còn dùng bàn tay đang gác trên cửa xe của mình chỉ vào đầu.

“Cô Thái thật biết nói đùa, chỉ có điều trí nhớ ban đêm không thể nào tốt như ban ngày được. Đặc biệt là chuyện xảy ra trong thời gian không phải giờ làm việc, vẫn mong cô lượng thứ cho, chúng tôi quả thật chỉ đi ngang qua đây.” Vân Chi Lâm vẫn cố hết sức giải thích cho hành vi của hai người họ.

“Được rồi, anh cố ý cũng được, hoặc vô ý cũng được. Nếu đã đến đây rồi, lại để tôi chạm mặt hai người, vậy thì cứ đi lên trên rồi nói tiếp. Nói như thế nào, tôi cũng phải bày tỏ lòng thành của chủ nhà chứ.” Nói xong, ánh mắt của cô ta liếc về phía ghế sau của mình.

“Hai người lên xe đi.”

Cố Hạnh Nguyên thấy chiêu này của Vân Chi Lâm không hữu dụng, hơn nữa cô Thái này còn quyết tâm muốn họ lên nhà ngồi nói chuyện. Nếu đã như vậy, cô cũng không nên làm mất mặt người ta làm gì cả, chuyện này giống hệt như những gì cô đã dự đoán trước đó: Tập đoàn Viễn Dương chắc hẳn có liên quan gì đó với Cục trưởng Quách.

Hơn nữa, Thái Hân Hân có khả năng đang nắm trong tay manh mối về chuyện này. Từ gương mặt của cô ta có thể nhìn ra, nếu thật sự khiến cô ta khó chịu...

Cũng là phụ nữ, mặc dù Cố Hạnh Nguyên và Thái Hân Hân không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng có thể nhìn ra, cô ta là một cô gái nóng tính. Khi bạn tốt, cô ta sẽ nóng nảy, và khi bạn không tốt, cô ta càng nóng nảy hơn.

Đặc biệt là lúc này, khi Tiểu Lý gần như mất tích thì mỗi cơ hội có thể tìm được chứng cứ đều trở nên vô cùng đáng quý.

“Nếu cô Thái đã có lời mời, chúng tôi sao có thể không nể mặt cô được cơ chứ!” Cố Hạnh Nguyên nói xong, lập tức nháy mắt với Vân Chi Lâm, sau đó kéo cửa xe sau ra, rồi chui vào trong xe.

Vân Chi Lâm thấy tình huống này, mặc dù anh ta vẫn chưa thể hiểu hết ý của Cố Hạnh Nguyên nhưng thấy cô đã ngồi vào trong xe, anh ta cũng không thể ngây ngốc đứng một mình ở đây làm người gác cổng được.

Nhà của Thái Hân Hân ở vị trí gần kề khu biệt thự, cách hòn non bộ hơi xa một chút.

“Hai người cứ ngồi thoải mái, nhà tôi hơi bừa bộn một chút, hai người cũng đừng để bụng.” Thái Hân Hân nói xong, bèn lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, sau đó đi vào trong nhà trước, rồi ném chìa khóa lên nóc tủ đựng giày bên cạnh.

Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng đi theo cô ta vào bên trong.

“Hai người không cần cởi giày đâu, cứ đi thẳng vào là được.” Mặc dù có người ngoài vào nhà, nhưng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng tự do, tự tại. Cô ta tiện tay ném chiếc túi nhỏ lên ghế sofa, sau đó đi đến trước tủ lạnh, nói: “Hai người muốn uống gì? Tôi không dám nói, nhà tôi thứ gì cũng có, nhưng mấy thứ đồ ăn thức uống cơ bản bán trên thị trường, nhà tôi không thiếu.”

Nếu như chủ nhà đã bảo họ không cần khách sáo, vậy thì họ cũng không cần phải khách sáo làm gì cả. Vân Chi Lâm ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nói: “Vậy cô cho chúng tôi hai cốc trà lạnh là được rồi.” Nói xong, anh ta cũng kéo Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống ghế sofa theo mình.

Thái Hân Hân lấy ba lon nước ngọt đặt lên bàn trà ở đối diện họ: “Hai người uống nước này trước đi, tôi đi tắm cái đã.” Nói xong, cô ta đi về phía phòng ngủ, vừa đi còn vừa buộc qua loa mái tóc dài ra phía sau đầu.

Một lát sau, có thể nghe thấy tiếng nước chảy “rào rào” truyền ra từ bên trong.

Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên ngượng ngùng nhìn nhau, thật sự chưa từng gặp phải loại người thần kinh không ổn định nào như Thái Hân Hân. Thoải mái để hai người lạ vừa mới gặp mấy lần, hơn nữa còn không hề thân quen hay hiểu rõ nhau gì cả vào nhà, còn mình thì chạy đi tắm rửa.

Chẳng lẽ cô ta không sợ giữa chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư?

“Tối qua, khi đến đây, có phải cô ta cũng cư xử với anh như vậy hay không?” Cố Hạnh Nguyên không khỏi tò mò hỏi Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm nhíu mày, nghĩ: “Hình như không thì phải, sau khi anh đưa cô ta về nhà thì lập tức rời đi ngay, cũng không dám ở lại lâu.”

Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, sau đó nở nụ cười giễu cợt: “Em thấy cũng đúng, nếu tối qua cô ta làm như vậy, đoán chừng cho dù trong lòng anh muốn đi, thì cơ thể cũng không bằng lòng đâu.”

Nói xong, hai người đều không hẹn mà gặp, bắt đầu đứng lên đi tham quan ngôi nhà.

Phòng khách họ đang đứng nhìn qua có vẻ khoảng ba mươi mét, nhưng lại bày biện, trang trí vô cùng đơn giản. Ghế sofa mà họ đang ngồi được kết hợp giữa những sợi vải.

Trên bức tường trước bàn trà được bao quanh bởi ghế sofa có treo một chiếc ti vi năm mươi năm inch. Bốn bức tường trong phòng khách đều được phun vẽ nghệ thuật. Mặc dù hoa văn nhìn có vẻ lộn xộn, bừa bộn nhưng tổng thể lại không hề khiến con người ta thấy khó chịu.

Nơi bên cạnh tường ti vi và dính liền với phòng ăn chính là nơi Thái Hân Hân vừa đi đến, nơi đó có lẽ là phòng ngủ và phòng tắm của cô ta.

Nơi này phân cách hoàn toàn giữ khu tiếp khách và khu nghỉ ngơi, hình thành hai căn phòng riêng biệt cơ bản. Cả căn nhà đều vô cùng gọn gàng, sạch sẽ, bố trí mọi thứ cũng coi như rất quy củ.

Thật không ngờ, Thái Hân Hân mà họ thấy thường ngày và ngôi nhà mà họ đang đứng lúc này lại không liên quan gì với nhau đến như vậy. Có lẽ ngôi nhà này nên lộn xộn, bừa bộn, hoặc có thêm một vài chai rượu hay một quầy Bar gì đó mới hợp với tính cách của cô ta hơn.

Hai mươi phút sau, nước trong nhà tắm cũng ngừng chảy. Lại chưa đầy năm phút sau, Thái Hân Hân chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, đi đến trước mặt họ.

“Để hai người phải đợi lâu như vậy, thật ngại quá.” Nói xong, cô tay quay đầu nhìn ti vi vẫn chưa bật: “Sao lại không bật ti vi lên xem thế.” Sau đó, cô ta đi đến trước bàn trà, cúi người cầm chiếc điều khiển từ xa đặt trên bàn lên.

Trong khoảnh khắc cô ta cúi người xuống, thấp thoáng thứ gì đó trắng mịn bỗng lộ ra ở khe hở hình chữ V trên chiếc khăn tắm của cô ta...

Không chỉ là Vân Chi Lâm, mà ngay cả Cố Hạnh Nguyên sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, mặt cũng trở nên phiếm hồng. Họ mất tự nhiên, dứt khoát quay đầu nhìn đi nơi khác.

Nhưng Thái Hân Hân lại không hề cảm thấy chuyện này có gì bất thường cả. Cô ta mở ti vi lên rồi tùy tiện bật một kênh, sau đó đặt điều khiển từ xa lên bàn trà: “Thật là! Tôi sơ ý quá, hai người muốn xem gì thì cứ xem thoải mái đi!”

Nói xong, cô ta ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm, rồi kéo chiếc gạt tàn cách xa cô ta lên phía trước. Sau đó, Thái Hân Hân cầm gói thuốc bên trên lên, lấy một điếu đặt lên miệng mình, rồi quơ qua quơ lại trước mặt Vân Chi Lâm: “Anh hút một điếu không?”

Nhưng Vân Chi Lâm lại mỉm cười, lắc đầu với cô ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »