Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhóm một hơi, không có Cố Anh Thư, không khí quả nhiên cũng trong lành hơn.
Bắc Minh Thiện đi thẳng về phía bãi đậu xa.
Cố Hạnh Nguyên đi theo phía sau anh, bóng đêm bắt đầu nổi lên vài cơn gió lạnh.
Cô nhịn không được nhớ lại những lời lúc tối của Tôn Quân Hạo...
Diệp Long về nước.
Nhưng mà, nói cho cô nghe thì có ích lợi gì chứ?
Cho dù có gặp lại, cô cũng chỉ có thể đứng ở xa xa, cười với Diệp Long một cái rồi lướt qua.
Nếu không thì sao?
Còn có thể sao nữa chứ?
“Cố Hạnh Nguyên!”
“Hả?” Cô hồi phục tinh thần lại.
Bắc Minh Thiện đã mất kiên nhẫn gọi cô ba lần.
“Cô rốt cuộc có gắn não vào đầu không vậy? Đi đường cũng có thể hồn vía lên mây sao? Mới ăn có vài chục triệu đã ngu người rồi?”
Anh khinh thường hừ lạnh, chui vào tai cô lại cực kì khó nghe.
Đi theo sau anh, ngồi vào xe của anh, cô phồng miệng nói: “Mấy chục triệu đó! Đối với loại dân nghèo như tôi, mấy chục triệu có thể chi tiêu trong mấy tháng.”
Anh không nói, chạy thẳng.
Xe chậm rãi di chuyển...
Điện thoại của anh lại vang lên lần nữa --
“Cậu chủ...” Hình Uy ở đầu dây bên kia thiếu chút nữa khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Cảm ơn trời phật, cậu chủ nhỏ Trình Trình cuối cùng cũng về nhà rồi!”
Đôi mắt đen tối của Bắc Minh Thiện dưới bầu trời đêm lướt qua một chút ánh sáng, mày không khỏi cau chặt lại, mím môi: “Nhốt thằng bé với con chó ngu đó lại, không đủ 24 giờ không được thả ra!”
“Hả?” Giọng Hình Uy run lên: “Cậu, cậu chủ... chỗ của Bối Lạp là, là l*иg chó...”
“Vậy thì sao nào? Không lẽ thằng bé còn tưởng là nó có thể thích gì làm đó, không ai có thể phạt nó sao?”
“... Vâng, cậu chủ. Vậy thuộc hạ đi truyền đạt lại cho phu nhân nghe...” Hình Uy thận trọng đồng ý.
Bắc Minh Thiện quyết đoán cúp điện thoại.
Giọng nói lúc nãy lạnh như băng.
Cố Hạnh Nguyên nhịn không được rùng mình.
Người này rốt cuộc định nhốt ai vậy chứ? Còn tàn nhẫn đến mức nhốt chung với một con chó!
Quả nhiên là vô nhân tính, vô nhân tính.
Cô vẫn nên cách xa ra một chút mới được.
Môi run rẩy: “Cái đó, tổng giám đốc à... Trời đã tối rồi, anh có còn muốn tiếp tục đi tìm người nữa không?”
Thật ra thì cô muốn nói, trời đã tối rồi, tha cho cô đi...
Bắc Minh Thiện liếc mắt nhìn cô, nhìn thấy sẽ dè chừng của cô, anh theo bản năng cau mày lại: “Vội vàng gấp gáp muốn rời khỏi tôi như vậy sao?”
Cô đột nhiên lắc đầu, mở mắt nói bậy: “Sao có thể chứ, tôi chỉ lo lắng cho cơ thể của tổng giám đốc, dù sao chân của anh vẫn chưa khôi phục lại như cũ hoàn toàn...”Vừa nói, cô còn liếc mắt nhìn cái chân hơi cứng đờ của anh, người này làm bằng sắt sao.
Vậy mà không ảnh hưởng việc lái xe của anh chút nào cả.
Bắc Minh Thiện thờ ơ nhún vai: “Chút vết thương này, chưa chết được.”
"..." —. —!!! Quả nhiên là tai họa sống ngàn năm.
***
KTV Hot Hot Hot.
Cố Hạnh Nguyên không ngờ, Bắc Minh Thiện lại không đi tìm người, ngược lại còn dẫn cô vào một quán KTV.
Quan trọng nhất lại là KTV Hot Hot Hot. Vừa nghe cũng đã biết không thể không có liên quan đến hộp đêm Hot Hot Hot hôm đó rồi.
Vừa đi vào một căn phòng VIP, đã nghe được một giọng hát quỷ khóc sói tru.
Gương mặt diêm dúa lòe loẹt của Sở Dung Triết lập tức sáp lại --
“Ái chà~ Hạnh Nguyên, cô đến thật sao? Nhớ cô muốn chết luôn...”
Vừa nói, cái mỏ heo của Sở Dung Triết lập tức thò qua...
Mắt thấy sắp sửa chạm vào gò má của Cố Hạnh Nguyên, bốp một cái, bị một bàn tay của Bắc Minh Thiện mạnh mẽ đập văng ra.
“Cậu hai nhà họ Sở, cô ấy không phải người phụ nữ cậu có thể chạm vào.”
Một câu trầm thấp lạnh lùng của Bắc Minh Thiện, làm cho trái tim nhỏ của Cố Hạnh Nguyên đập lên thình thịch.
“Cái gì mà người phụ nữ tôi không thể chạm vào chứ?” Sở Dung Triết u oán nhìn Bắc Minh Thiện: “Cậu hai nhà họ Bắc Minh, cậu đừng có chiếm mấy cái toilet rồi không chịu đi vệ sinh! Hạnh Nguyên tôi lấy chắc rồi!”
Dứt lời, Sở Dung Triết kéo Cố Hạnh Nguyên đi vào.
Thân mật ôm vai cô, ngồi xuống ghế salong.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới thấy rõ, ở bên trong căn phòng đèn đuốc sặc sở neỳ, trên ghế còn có Bạch Điệp Quý và mấy cô gái khác đang ngồi.
Lướt mắt sang, Cố Hạnh Nguyên trợn tròn mắt.
Người đang cầm micro ca hát, tiếng háy quỷ khóc sói tru kia... Chính là từ miệng của siêu sao thiên vương Antony ny ny ny ny....
Ôi, ảo giác đi. =. = 丨丨
Thì ra Antony thật sự là diễn viên thần tượng chứ không phải là ca sĩ.
Tiếng hát thật đặc biệt... Khó nghe mà...
Oh~ Trái tim pha lê của một đống fan đã vỡ nát.
“Hạnh Nguyên, lại đây, uống chút rượu đi...” Sở Dung Triết cười hì hì lại gần, mạnh mẽ nhét cho Cố Hạnh Nguyên một ly rượu.
Cố Hạnh Nguyên giương mắt lên nhìn, thấy Bắc Minh Thiện theo thói quen đi đến bên cạnh quầy bar, ngồi xuống, lại bắt đầu uốn rượu giải sầu một mình.
Người này hình như rất thích một thân một mình.
Cho dù là ở một nơi ồn áo nhốn nháo như KTV, anh vẫn có thể tìm được một khu vực yên tĩnh một mình.
“Hạnh Nguyên, chúng ta lại gặp nhau rồi” Giọng nói lịch sự của Bạch Điệp Quý truyền đến, cười đến vô hại.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên theo bản năng căng chặt, lúng túng cười cười với anh ta.
Mấy câu “Chị dâu” lúc trước của Bạch Điệp Quý, đến bây giờ cô mới muộn màng mà hiểu ra.
Lần này, cô thật sự đã hiểu, vì sao Bạch Điệp Quý vừa mới nhìn thấy cô, đã có ánh mắt đầy địch ý.
“Lão Bạch, Hạnh Nguyên là để cho cậu gọi sao? Đây là cách xưng hô riêng của tôi!” Sở Dung Triết mất hứng đẩy Bạch Điệp Quý một cái, trong lúc nói, cánh tay lại đặt lên người của Cố Hạnh Nguyên.
Bạch Điệp Quý nhìn lướt qua Bắc Minh Thiện đang mượn rượu giải sầu, khóe miệng hơi giương nói: “Chậc, cậu không nghe thấy lời Cậu hai nhà họ Bắc Minh nói lúc nãy sao, cô ấy không phải là người phụ nữ cậu có thể chạm vào?”
“Cậu hai nhà họ Bắc Minh nói tôi không thể đυ.ng vào thì tôi không thể đυ.ng vào thật sao? Tôi không tin đó.” Sở Dung Triết không cam lòng nói một câu, ôm Cố Hạnh Nguyên vào lòng: “Hạnh Nguyên, đi, tối nay về nhà với tôi...”
Cố Hạnh Nguyên ngơ ngẩn, ngửa đầu, nhìn gương mặt yêu nghiệt của Sở Dung Triết, thốt lên: “Anh định cưới tôi về sao?”
“Hả?” Sở Dung Triết trợn tròn mắt.
Bạch Điệp Quý cũng sững sờ một giây, sau đó lại cười điên cuồng: “Ha ha ha...”
Ngón tay Bắc Minh Thiện cầm ly rượu, chuyển mắt qua, ánh mắt khinh thường nhìn Sở Dung Triết một cái, im lặng không nói gì.
Cố Hạnh Nguyên nói vô cùng nghiêm túc, cũng không phải là cô muốn cho Sở Dung Triết cưới cô, mà chỉ muốn dùng cách này để cho Sở Dung Triết biết khó mà lui.
Cô cũng không phải loại phụ nữ có thể tùy tiện chơi đùa với đàn ông.
Loại đàn ông giống như bọn họ, nhất định sợ nhất là tùy tiện cưới một người phụ nữ về đi?
Nếu không Bắc Minh Thiện cũng sẽ không trăm phương ngàn kế trốn Bùi Huyền Kim.
Antony vừa lúc hát xong một bài.
Anh hát đến mặt mày mê say, xoay người, ngay khi anh nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, hai mắt anh sáng rực lên.
Vội vàng đặt mộng chen vào giữa Cố Hạnh Nguyên và Sở Dung Triết, cứ vậy mà ngồi xuống.
Sở Dung Triết la oai oái: “Cậu ba nhà Bắc Minh cậu có biết cái gì là thứ tự trước sau không hả!”Antony cũng không để ý đến Sở Dung Triết, nhìn Cố Hạnh Nguyên mặt mày hớn hở nói: “Nguyên, không ngờ anh ba của tôi đi hát karaoke cũng dẫn cô theo, xem ra mị lực của cô cũng không nhỏ nha.”
Vừa nói, anh còn thật sự liếc mắt nhìn Bắc Minh Thiện.
Nhưng chỉ nhận được một ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên mất tự nhiên kéo kéo môi: “Đúng đó, môi lực không nhỏ.”
“Nguyên, cô thật hài hước. Ha ha ha...” Ngay sau đó Antony cũng bật cười.
Bắc Minh Thiện liếc mắt nhìn ba người ngồi trên một cái ghế salong, vây quanh một người phụ nữ là Cố Hạnh Nguyên, mắt không mê gái đến mơ màng thì cũng cười đến híp cả mắt.
Chút khó chịu hiện lên giữa mày.
Người phụ nữ này rốt cuộc có được bản lĩnh mê người gì, lại có thể làm cho Sở nhị thiếu, Bạch nhị thiếu và Bắc Minh tam thiếu đều đổ xô vào chứ?
“Cười cười cười, có cái gì mà buồn cười chứ!” Sở Dung Triết mất hứng quệt miệng, lướt qua Antony, cứng rắn kéo Cố Hạnh Nguyên ra ngoài: “Hạnh Nguyên, đi nào, chúng ta đi uống rượu ca hát!”
Vì vậy, Sở nhị thiếu cứ như vậy kéo Cố Hạnh Nguyên đi đến bục chọn bài hát.
Lại rót cho cô một ly rượu đỏ đậm thơm phức: “Hạnh Nguyên, muốn hát bài nào, tôi chọn cho cô.”
Cố Hạnh Nguyên nhận lấy ly rượu, lúc đôi môi chạm vào chất lỏng lạnh băng này, cô không thèm suy nghĩ gì mà nuốt xuống.
Rượu chảy vào trong nỗi buồn, nỗi buồn hình như ~ càng lớn hơn...
“Thêm một ly nữa.” Cô phá lệ mà đòi Sở Dung Triết thêm một ly nữa.
Sở Dung Triết cười toét miệng, không ngừng bận rộn rót rượu cho cô: “ha ha, Hạnh Nguyên, rượu này rất ngon đúng không? Tôi nó cho cô biết, tôi cất giữ rất nhiều năm rồi đó...”
Tùy tiện gật đầu một cái, Cố Hạnh Nguyên lại uống một hơi cạn sạch.
Nhìn màn ảnh rộng kia, khóe môi cô hơi giương lên: “Dung Triết, chon bài ‘Ánh trăng bạc’ đi”
“‘Ánh trăng bạc’?” Sở Dung Triết chần chừ một lúc lâu, anh không biết hát bài này, nhưng mà vẫn quyết đoán gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Sau đó, giai điệu uyển chuyển da diết của ‘Ánh trăng bạc’ chậm rãi vang lên...
Cố Hạnh Nguyên cầm micro, nhìn lời bài hát trên màn hình, nhỏ giọng hát lên --
“Ánh trăng bạc, lơ lửng ở nơi nào đó trong lòng; càng tỏa sáng lại càng lạnh lẽo. Mỗi đời người đều có một đoạn bi thương, càng muốn giấu đi lại càng không thể che đậy...”
“Lau không sạch, ánh lệ trong trí nhớ...”
Câu hát trầm tĩnh lạnh lùng kia, giọng nói bi thương từng chữ, vọt ra khỏi cổ họng của cô...
Cảm động.
Nghẹn ngào.
Cô hát đến đoạn cuối cùng, lại không kiềm được rót một ly rượu vào miệng.
“Anh là một vết thương không thể nói của tôi; muốn quên đi nhưng cứ mãi nhớ về. Giống như trên đường lưu vong nghiêng ngã...”
“Ánh trăng bạc, lơ lửng ở nơi nào đó trong lòng... Mỗi đời người đều có một đoạn bi thương, càng muốn giấu đi lại càng lớn hơn...”
Cuối cùng, một bài hát kết thúc.
Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ.
Yên lặng đến mức hình như chỉ còn lại bài hát ưu thương mà cô đang hát.
Không thể không thừa nhận, tất cả mọi người ở chỗ này, nghe xong bài hát của cô rồi, đều kinh ngạc!
Ai có thể ngờ được, Cố Hạnh Nguyên lại có một giọng hát tốt đến đáng kinh ngạc như vậy.
Sau vài giây yên lặng, cuối cùng, bị một giọng nói phá vỡ --
“Hạnh Nguyên, ánh trăng bạc của cô là ai vậy?”
Ai là ánh trăng bạc của cô?
Đầu ngòn tay của Cố Hạnh Nguyên run lên, tầm mắt từ màn hình dời đi, nhìn về phía Sở Dung Triết...
“Ui, Hạnh Nguyên... Cô khóc hả?”
Cô ngẩng ra.
Vôi vàng đưa tay lên gò má, mới phát hiện, trên mặt đã sớm ướt đẫm.
Một bài hát ‘Ánh trăng bạc’ này, lại hát đến mức cô khóc luôn.
Vôi vàng che giấu nỗi hốt hoảng trong ánh mắt, cô cười lắc đầu nói: “Bài hát này quá cảm động...”
Bắc Minh Thiện ngồi ở quầy bar, trong ánh mắt thâm trầm lướt qua vẻ khϊếp sợ. Khi nhìn đến gương mặt đầy nước mắt của Cố Hạnh Nguyên, tim anh không biết bị thứ gì đó đυ.ng vào hơi nhói lên.
Có lẽ, anh cũng giống như Sở Dung Triết vậy, cũng rất muốn hỏi thử, rốt cuộc ánh trăng bạc trong lòng cô là ai?
Làm cho cô hát đến mức tình cảm sâu đậm, hai mắt đẫm lệ?
“Hay! Hát quá tuyệt vời!” Antony cũng ngồi không yên, trực tiếp vỗ tay khen hay: “Nguyên, cô có muốn làm ca sĩ không, tôi sẽ là người giới thiệu cô đầu tiên...”
Cố Hạnh Nguyên lau sạch nước mắt, tâm trạng hơi rối loạn.
Cô rất hiếm khi mất khống chế trước mặt người khác thế này.
Có lẽ là do tối hôm nay gặp được Tôn Quân Hạo, có lẽ là một câu “Diệp Long về nước” của anh, làm gợi lên vô số ký ức của cô...
Nhưng năm tháng lớn lên trong nhà họ Cố, gặp phải những lần ức hϊếp, hãm hãi của người nhà họ Cố, lại còn bị mẹ ra lệnh rằng không được phép phản kháng.
Vẫn cứ luôn chịu đựng, chịu đựng ở trong lòng.
Yên lặng chịu đựng mãi, dần dần thành vết thương...
Sự xuất hiện của Diệp Long, giống như là một ánh trăng bạc ấm áp, trong những năm tháng thanh xuân tăm tối của cô vậy.
Nhưng bây giờ, đột nhiên quay đầu lại, ánh trăng đã sớm biến mất không còn bóng dáng...