“Ai da~ Mấy lời này của cô Cố là có ý gì thế? Sao lại nghe thấy mùi chua nồng nặc thế này?” Cố Hạnh Nguyên nhìn sắc mặt xanh mét của Cố Anh Thư, trong lòng không biết vui vẻ đến mức nào.
Nhưng không ngờ, cánh tay của Bắc Minh Thiện đột nhiên rút ra, tránh khỏi tay cô …
Cô còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt anh đã kéo ngược cả người cô vào trong lòng, hạ môi xuống...
“Ưʍ...” Cố Hạnh Nguyên kinh hãi.
Nụ hôn này, tới quá đột ngột, cho nên ở chỗ này, ngoại trừ Bắc Minh Thiện, những người khác đều ngơ ngác.
Cố Anh Thư kinh ngạc đến cỡ nào càng không cần phải nói.
Tôn Quân Hạo sửng sốt một lúc, sau đó lập tức che giấu kỹ.
Cố Hạnh Nguyên lại mặt mày tức giận!
Tên này lại đánh lén cô thành công lần nữa!
Đôi môi lạnh như băng mang theo chút ý trừng phạt, anh giày vò cô đến sắp thở không nổi.
Cô muốn phản kháng, muốn tránh đi, muốn đủ thứ...
Nhưng mà, khi khóe mắt liếc nhìn đến gương mặt đen thui toàn sự khϊếp sợ không tưởng tượng được của Cố Anh Thư, tất cả phản kháng trong lòng Cố Hạnh Nguyên, lập tức héo.
Lại đổi thành ngượng ngùng nâng cánh tay lên, ôm lấy đầu của Bắc Minh Thiện, ngón tay đan vào trong mái tóc đen dày trơn bóng của anh.
Còn cố tình rêи ɾỉ vài tiếng: “ưʍ... ưʍ...ưm” ghê tởm nữa.
Cố ý muốn làm Cố Anh Thư tức chết!
Cố Anh Thư nhìn một lát cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nhưng mà vì cố giữ vững hình tượng, cô ta vẫn ráng nhịn xuống: “Anh Bắc Minh, không bằng chúng ta ăn cơm trước đi...”
Lúc này Bắc Minh Thiện mới lấy miệng ra.
Cố Hạnh Nguyên cảm giác một luồng khí lạnh lại phủ xuống.
Nhìn thấy tên này thờ ơ buông cô ra, dù bận vẫn ung dung đưa mắt qua, trầm giọng nói với Cố Anh Thư: “Cô thấy rồi đó, cô ấy rất dính người. Một bữa cơm cũng không để cho người khác ăn yên ổn.”
Sự cưng chiều trong lời nói này, cứ hệt như anh và Cố Hạnh Nguyên thật sự có một chân với nhau vậy!
Khóe miệng Cố Hạnh Nguyên hơi giật. Mệt anh còn ưu nhã ra dáng con người như vậy!
Lén lút thở phào nhẹ nhõm, nói thật ra, nụ hôn lúc này, quả thật làm cho tim cô tung tăng nhảy nhót, huyết áp tăng cao đột ngột.
Cô phải từ từ lại mới được.
Mặt Cố Anh Thư lại lập tức trắng. Tức giận trợn mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Anh Bắc Minh, thật ra thì em đều hiểu hết mà, nhưng mà em không ngại đâu, em có kiên nhẫn chờ anh...”
Lời này nghe qua sao mà lại giống lời thoại của mấy bộ phim quê mùa lúc tám giờ vậy chứ, có cảm giác chờ đợi ngàn năm.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, không lên tiếng.
Ngược lại cầm đũa lên, gắp mớ rau cải Cố Hạnh Nguyên vừa mới gắp cho anh, thật sự ăn...
Cố Hạnh Nguyên trợn tròn mắt.
Người này không phải vừa mới nói, mấy món ăn cô gọi đều là cho thỏ ăn sao?
Cố Anh Thư cũng trợn tròn mắt. Nhưng mà chuyện cô kinh ngạc là, Bắc Minh Thiện thật sự ăn thức ăn Cố Hạnh Nguyên gắp cho anh!
Vì vậy, bữa cơm này bắt đầu trong bầu không khí quỷ dị...Trong lúc ăn, Cố Anh Thư vẫn không biết liêm sỉ tiếp tục nhiệt tình quấy rồi Bắc Minh Thiện --
“Anh Bắc Minh, em nghe nói hải sâm đối với đàn ông rất bổ đó, này, anh ăn nhiều một chút...”
Thấy đôi đũa của cô ta, gắp hải sâm chuẩn bị bỏ vào chén của Bắc Minh Thiện, lại bị Cố Hạnh Nguyên nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay ra, kiên quyết chặn lại --
Có thể nói là đao quang kiếm ảnh!
Cố Hạnh Nguyên cười đến hòa ái dễ gần: “Hải sâm đúng là thứ bổ thận tráng gì gì đó thật, nhưng mà Cố tiểu thư, cô là đang nói Thiện nhà chúng tôi thận không tốt sao?”
Sau đó, mặt mày vô tội nháy nháy mắt với Bắc Minh Thiện, cười gian trá.
Cố Anh Thư giật mình.
Vội vàng bỏ hải sâm vào trong chén mình, liều mạng lắc đầu nói: “Em không phải có ý này, anh Bắc Minh anh đừng có hiểu lầm...”
Bắc Minh Thiện hơi kéo khóe môi, không lên tiếng. Người này đúng là kiểu người ăn không nói ngủ không nói điển hình.
Lại một trận yên lặng quỷ dị.
Bữa cơm vẫn còn tiếp tục...
Cố Anh Thư lại không kiềm chế được lần nữa, mới ăn được một nửa, đột nhiên nói ra một câu làm mọi người hoảng sợ --
“Cái đó, anh Bắc Minh, trong cuộc thi đấu cạnh tranh lần đầu tiên này Cố thị có thể lấy được thành tích tốt như vậy, cũng là nhờ có anh Bắc Minh anh đề bạt... Mẹ em nói sau này nếu như em có cơ hội nhất định phải tự mình học tập anh đó!”
Cố Hạnh Nguyên hít một hơi khí lạnh, đây đúng là cái hay không nói, đi nói cái dở mà!
Nhưng mà, cô mở hồ nhìn thấy gương mặt tuấn tú cương nghị của Bắc Minh Thiện, hơi mất tự nhiên co giật.
Đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên run run.
Hóa ra Cố Anh Thư còn chưa biết những bản vẽ mà ba cho cô ta, là cô mạo hiểm nguy hiểm tính mạng trộm được từ trong tay của Bắc Minh Thiện sao?
Mặc dù từ trước đến giờ cô luôn biết cha bảo bọc Cố Anh Thư rất kĩ, cũng không ngờ được, đều là con gái như nhau, một đứa được nâng niu trong lòng bàn tay, không để cho cô ta biết chút hiểm ác trên đời nào; một đứa khác lại sống sờ sờ đẩy vào trong hố lửa, mặc cho cô tan xương nát thịt.
Đầu quả tim tràn ra một giọt chất lỏng như máu, Cố Hạnh Nguyên thê lương cười nhạt, mắng thầm trong bụng một câu --
Kỳ quái thật, cô Cố Anh Thư!
Nhưng không ngờ, Cố Anh Thư lại không chịu từ bỏ, tiếp tục nói mãi không ngừng: “Ha ha, không biết Anh Bắc Minh có hài lòng với biểu hiện lần này của Cố thị không, đợi đến khi vào vòng thi đấu cạnh tranh thứ hai, xin Anh Bắc Minh tiếp tục giúp đỡ nha...”
Cố Hạnh Nguyên nhịn không được liếc mắt nhìn, thật sự rất muốn cầm băng keo dán kín miệng của người phụ nữ này. Cô ta tự tìm đường chết cô cũng không xen vào, nhưng mà trăm ngàn lần đừng có liên lụy đến cô.
Đột nhiên, chân dưới gầm bàn của cô nhấc lên --
“A... Ai đá tôi đó!”
Cố Anh Thư kinh ngạc hô một tiếng, ôm cái chân đau đớn, lập tức phản ứng lại, tức giân trợn mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, không hề suy nghĩ hất ly nước trái cây trong tay ra --
Không hề lưu tình đổ lên đầu của Cố Hạnh Nguyên, trên mặt, chảy vào ngực, vạt áo...
Một lần hất này của Cố Anh Thư, chiêu thức nhanh độc chuẩn, có thể nói là không ai sánh bằng.
Quan trong nhất là, Bắc Minh Thiện ngồi bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, lại không bị vạ lây chút nào.
Cố Hạnh Nguyên âm thầm hít vào một hơi, ngón tay run rẩy nắm chặt lại.
Lần thứ hai!
Sau lần li trà long tĩnh ngâm tất chân kia, đây là lần thứ hai Cố Anh Thư hất nước vào cô!
Nếu như không phải đột nhiên có một tờ khăn giất đưa đến trước mặt cô, cô thè, cô thật sự sẽ nhào lên xé nát mặt của Cố Anh Thư.
“Lau đi.” Người mở miệng nói chuyện, không phải là ai khác, chính là Tôn Quân Hạo đã im lặng suốt bữa cơm.
Ngón tay Cố Hạnh Nguyên run rẩy nhận lấy khăn giấy, ngước mắt cảm kích nhìn Tôn Quân Hạo: “Cảm ơn...”
Nhưng mà liếc mắt nhìn Tôn Quân Hạo một cái, cô thiếu chút nữa là đã rớt nước mắt.
Vội vàng đứng dậy: “Thật xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Đột nhiên xoay người, trước khi giọt nước mắt rơi xuống, cô hiên ngang rảo bước vào phòng vệ sinh...
***
Cố Hạnh Nguyên đứng trong phòng vệ sinh lau chùi.
Tiếc là, màu nước trái cây đã thấm vào vạt áo màu trắng, cũng không thể lau sạch ngay được.
Thôi.
Ai ngờ, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức nhìn thấy Tôn Quân Hạo đang ngậm thuốc lá đứng dựa vào vách tường cách đó không xa.
Tôn Quân Hạo nhìn thấy cô đi ra, dụi thuốc.Đi lại gần cô, quan sát một lát rồi nói: “Cố Hạnh Nguyên, đã lâu không gặp.”
Cô gật đầu, lễ phép cười đáp lại: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Anh có khỏe không?”
Tôn Quân Hạo gật đầu, hơi nhíu mày: “Cũng không tệ lắm. Cô cũng thấy rồi, đang nhận chức vụ cố vấn kiến trúc ở Cố thị.”
Cố Hạnh Nguyên im lặng cười cười.
“Sao cô lại không tò mò chứ?” Tôn Quân Hạo hỏi thêm một câu.
“Tò mò cái gì?” Cô nhướng máy, không hiểu ra vì sao anh lại hỏi như vậy.
“Không tò mò vì sao tôi lại muốn gia nhập Cố thị? Không tò mò tại sao tôi sẽ làm một con chó bên người Cố Anh Thư sao?”
Tôn Quân Hạo thành khẩn trả lời, Cố Hạnh Nguyên lại sửng sốt ngẩn ra.
“Ha, mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình, tôi tôn trọng điều đó.” Cô mỉm cười.
Nói xong, cô xoay người quay trở về bàn ăn.
Tôn Quân Hạo đứng ở sau lưng cô chưa từ bỏ ý định mà kêu lên: “Cố Hạnh Nguyên cô thay đổi rồi. Nếu như năm đó cô cũng giống như hôm nay, vì Diệp Long đấu với Cố Anh Thư đến cùng, vậy thì hôm nay, số mệnh của tất cả mọi người đều sẽ khác đi!”
Một câu “Diệp Long” làm cho bóng lưng của Cố Hạnh Nguyên run lên.
Cô dừng bước lại.
Yên lặng không nói.
Tôn Quân Hạo tiếp tục nói: “Cố Hạnh Nguyên, Diệp Long về nước, cô biết không?”
Cơ thể cô lại run lên.
Lúc nãy vừa mới liếc mắt nhìn Tôn Quân Hạo, đã suýt chút nữa rơi nước mắt. Nhưng giọt nước mắt đó cũng không phải rơi vì anh, mà bởi vì khi nhìn thấy Tôn Quân Hạo, cô sẽ nhớ đến thiếu niên yên tĩnh mặt mày hiền hòa năm đó...
“Vậy sao...” Giọng nói của cô có hơi khàn khàn.
Nghẹn ngào một chút.
Một tiếng “Diệp Long”, yêu nhớ ngày xưa, trong nháy mắt cuộn trào lên trong tim cô.
Tôn Quân Hạo đi lên phía trước, nhìn gương mắt rưng rưng nước mắt của cô, thở dài nói: “Cố Hạnh Nguyên, năm đó Diệp Long bệnh năng một đợt, cô thậm chí còn không chịu đi xem cậu ta một lần. Cô có biết cô làm cậu ấy tổn thương cỡ nào không? Từ đó về sau, cậu ấy lập tức đi ra nước ngoài. Cậu ta không cần ai cả, cô biết, cho dù là Cố Anh Thư lì lợm la liếʍ, cậy ta vẫn yên lặng chờ cô. Tôi vốn còn nghĩ là, bởi vì Cố Anh Thư là em gái của cô, cho nên cô mới nhường Diệp Long cho cô ta, là vì muốn làm tròn tình nghĩa chị em. Nhưng mà tối hôm nay, cô đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt rồi. Cô lại vì Bắc Minh Thiện mà vung tay với Cố Anh Thư. Cố Hạnh Nguyên, rốt cuộc là do tôi nhìn lầm cô, hay là Diệp Long nhìn lầm cô? Hay là bởi vì do Bắc Minh Thiện giàu có hơn Diệp Long hả?”
Một câu nhiều tiền, đâm cho khóe mắt Cố Hạnh Nguyên cay cay.
Tiền?
Cô cũng đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, nếu như không phải có Cố Anh Thư cắm một chân vào giữa, năm đó nếu như không có mười lăm tỷ kia, cô và Diệp Long có phải còn có hi vọng không?
Nhưng mà, năm năm qua, mọi chuyện cũng đã thay đổi quá nhiều, con trai cũng đã dần trưởng thành, cô còn trở về được sao?
Không trở về được nữa đi?
Người có cuộc sống tồi tệ như cô, làm sao còn có tư cách trở về bên cạnh thiếu niên hiền hòa không nhiễm một hạt bụi nào chứ?
Cô sợ làm dơ sự sạch sẽ của anh ta.
Ngước đôi mắt trống rỗng lên, liếc mắt nhìn Tôn Quân Hạo, miệng cô hơi mỉm cười: “Vậy sao. Coi như tôi thích tiền đi. Thật xin lỗi, bạn học Tôn, chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước tôi cũng không muốn nhắc lại nữa.”
Nói xong, cô giống như năm đó, bước vòng qua Tôn Quân Hạo, cúi đầu đi ra ngoài...
***
Lúc trở lại bàn ăn.
Bắc Minh Thiện đã ăn xong.
Trên đôi môi sạch sẽ của người này, thậm chí còn không hề có chút váng dầu nào cả.
Thậm chí Cố Hạnh Nguyên còn nghi ngờ có khi nào anh ta ăn không khí không, tại sao có thể sạch đến mức độ này chứ!
Cố Anh Thư ngồi ở một bên, vẻ mặt tươi cười đúng chuẩn.
Thấy Cố Hạnh Nguyên đã về, Bắc Minh Thiện không cho cô thời gian từ chối, vừa đứng dây, vừa cầm áo khoác để trên ghế dựa, rồi trầm giọng nói: “Đi tính tiền.”
“Hả?” Cố Hạnh Nguyên ngu người.
Cố Anh Thư có hơi hả hê giơ tay gọi người phục vụ đến.
Khi bill đưa đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, tổng cộng là 26 triệu 999 ngàn đồng.
Mức giá ở thành phố A thật là đắt đỏ, mẹ nó chịu không nổi mà.
Khẽ cắn răng, u oán trợn mắt nhìn Bắc Minh Thiện, gọi một đống đồ ăn, nhưng mà mới ăn được mấy đũa, còn trêu hoa ghẹo bướm dẫn Cố Anh Thư đến!
Ăn xong rồi, lau miệng sạch sẽ, một câu “đi tính tiền”, đã ăn sạch nửa tháng tiền lương của giai cấp công nhân như cô
Bắc Minh Thiện, anh đúng là nhà tư bản ác độc mà, vừa hẹp hòi vừa thu dai, còn biết hút máu nữa!
Coi như anh lợi hại!
Mắt Cố Hạnh Nguyên lướt qua những món ăn trên bàn bị cô phá hư, má ơi, đây chính là bạc trắng bóng đó, cô đang tự cắt thịt mình mà...
Phải tìm cơ hôi, đi báo cáo chi phí công tác với ông cụ Bắc Minh thôi, hu hu...
***
Ra khỏi tiệm cơm Trùng Khánh.
Cố Anh Thư lưu luyến không ngừng tạm biệt Bắc Minh Thiện, đi về với Tôn Quân Hạo.