Sau khi nhận lấy, cô lại lấy ra một chai dung dịch vệ sinh phụ nữ của nhãn hàng nổi tiếng nào đó từ trong xe hàng: "Vậy lại có chuyện gì xảy ra? Xin hỏi, tại sao tôi lại cần loại này?"
Con mắt lạnh lùng của anh liếc nhìn cô một cái: "Cố Hạnh Nguyên, đây là đồ dự phòng, trước khi cô nhào lên người tôi, cái này sẽ giúp tôi đảm bảo chỗ đó của cô đã sạch sẽ!"
Sau đó, cái tên môi mỏng này khẽ nở một nụ cười xinh đẹp khiến cho các cô gái trẻ ngất xỉu, các cô đã có chồng phải hét lên, các bà cụ thì bộc phát bệnh tim.
Toàn thân Cố Hạnh Nguyên run lên.
Người đàn ông này đẹp đến nỗi không thể giày xéo chà đạp được, đúng là thật có lỗi với bản thân!
Cô cảm thấy có một ngọn lửa mạnh mẽ từ lỗ chân lông bùng ra, đốt đến khói mù lượn lờ.
Cô hít sâu một hơi, nén lại nỗi giận trong ngực, nở một nụ cười rực rỡ: "Yên tâm đi, tổng giám đốc. Để thắng cuộc cá cược này, tôi tuyệt đối sẽ không nhào lên người anh đâu!"
Nếu mà nhào thật, thì cũng là nhào vào đánh cho anh một trận!
Bắc Minh Thiện hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, lại quay người tiếp tục lựa đồ...
Bắc Minh Thiện cầm món đồ cuối cùng chọn được trong tay, ném một đường cong hoàn mỹ, cuối cùng rơi vào người Cố Hạnh Nguyên đang đẩy xe hàng. Cô đột nhiên trừng to mắt, sau ba giây bị vật kia bay trúng thì hét lên...
"Bắc Minh Thiện!"
Cố Hạnh Nguyên gầm nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào hộp bαo ©αo sυ!
Cái người đàn ông này lại ngang nhiên ném bừa như vậy!
Loại bαo ©αo sυ nữ, loại tăng kích cỡ, loại có gân, dầu bôi trơn, durex jeans, loại thiết kế siêu mỏng, loại có hương cam,... đủ mọi loại, cái gì cần có đều có.
"Anh điên hay sao mà mua nhiều vậy?" Cô thấy da đầu tê tê, cả người toát ra sự đề phòng liếc nhìn anh.
Bắc Minh Thiện vẫn một khuôn mặt lạnh lùng không quan tâm sự đời: "Không phải cô chắc chắn là dù có chết cũng không trèo lên giường của tôi à? Vậy những vật này không đến phiên cô hưởng, nên tôi mua nhiều hay ít cũng chẳng liên quan gì đến cô."
Anh kiêu ngạo chặn lời làm cô nửa ngày không nói lại được một câu, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
***
Cả ngày hôm nay, Cố Hạnh Nguyên đều cùng Bắc Minh Thiện đi mua sắm.
Cô thực sự ngạc nhiên với thể lực của cái tên này, xảy ra tai nạn xe cộ mà xuất viện sau ba ngày, anh tự hành hạ bản thân thì thôi đi, lại còn kéo theo cô cùng chịu khổ làm gì.
Cho đến khi xe chạy tới khu có tòa nhà cao chọc trời phồn hoa nhất của thành phố A, Cố Hạnh Nguyên vẫn ngây ngẩn cả người.
Dạ Ánh Nhất Phẩm.
Nghe nói Dạ Ánh Nhất Phẩm là tòa nhà đắt đỏ nhất ở thành phố A, giá đất ở đây có thể coi là đắt tiền nhất trên thế giới.
Người có thể vào trong này nghe nói ngoại trừ có tiền thì còn quy định tuổi phải từ 35 trở xuống!
Cho nên, Dạ Ánh Nhất Phẩm cũng có thể được coi là nơi tập trung của các quý ông trẻ tuổi.
Toàn bộ tòa nhà đều tràn ngập sức sống tuổi trẻ, đây là nơi ánh đèn không bao giờ tắt.
Lúc Hình Uy nói cho cô biết Dạ Ánh Nhất Phẩm cũng thuộc về Bắc Minh thị, cô lại càng kinh hãi.
Trong vương quốc xí nghiệp của Bắc Minh Thiện, rốt cuộc là còn làm nên bao nhiên chuyện thần thoại mà cô chưa biết nữa?
Cố Hạnh Nguyên cùng Bắc Minh Thiện đi lên căn phòng ở tầng cao nhất của Dạ Ánh Nhất Phẩm, cô lại giật mình lần nữa.
Phòng to, rộng rãi, kết cấu hai tầng, phong cách Châu Âu cổ, mỗi chỗ đều được làm cẩn thận tỉ mỉ, có thể nói là vô cùng khéo léo, giống như một căn biệt thự xa hoa trên không trung.
Nhưng mà căn phòng độc đáo, đẹp đẽ như vậy lại giống như con người anh, yên tĩnh không một chút hơi thở sức sống.
Cô bây giờ đã hiểu vì sao lúc nãy anh lại điên cuồng mua sắm như vậy...
***
Mười giờ tối.
Người giúp việc trong nhà Bắc Minh sau khi bày trí những thứ mua lúc sáng xong thì nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện ngồi trước ban công, ngắm nhìn dải ngân hà trong màn đêm xanh thẫm, con mắt sâu thẳm xẹt qua một tia dịu dàng.
Cố Hạnh Nguyên theo thói quen vùi mình ở ghế sô pha trong phòng khách, bộ dạng lười biếng nhìn bóng lưng cô đơn của anh.
TruyenHDChẳng biết vì sao, cô lại cảm thấy cả người Bắc Minh Thiện toát lên vẻ buồn bã, âu sầu đêm nay.
Cái bóng lưng kiêu ngạo kia làm cô nhớ tới Diệp Long năm đó.
Dường như một khoảng trống sụp đổ trong lòng, cay đắng tuôn ra...
Diệp Long từng là ánh nắng trong những năm tháng u ám của cuộc đời cô.
Nếu như nói yêu một người như Bắc Minh Thiện nhất định sẽ thương tích đầy mình.
Thì khi yêu Diệp Long, mặc dù sẽ trở thành tiếc nuối, nhưng vẫn sẽ là một ký ức đầy hạnh phúc.
Có điều, xa nhau năm năm, cô đã làm mẹ trẻ con.
Còn Diệp Long... không biết anh bây giờ ở đâu? Có sống tốt không?
Cô đã từng tự hỏi bản thân, nếu như không phải vì Cố Anh Thư, không phải vì năm đó mẹ bị bệnh nặng, thì cô và Diệp Long sẽ có một cái kết hạnh phúc chứ?
Nhưng mỗi lần, đáp án đều chỉ là im lặng.
Hoàn toàn hiểu rõ...
Có vài người, một khi bỏ qua thì chính là bỏ qua cả một đời.
Nhớ lại làm hốc mắt cô bỗng nhiên trở nên ẩm ướt...
Đột nhiên,
Một tiếng chuông cửa chói tai vang lên...
Cố Hạnh Nguyên giật mình một cái.
Bắc Minh Thiện không quay người lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Ra mở cửa đi."
Cô theo bản năng nhíu mày, chạy tới mở cửa...
Một người đẹp với mái tóc xù đập vào mắt cô.
Người đẹp này cũng hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt quyến rũ, đôi môi dày mở ra, nói:
"À, tôi tới tìm tổng giám đốc Bắc Minh."
Cố Hạnh Nguyên quay người liếc nhìn Bắc Minh Thiện.
Ai ngờ, anh đúng lúc quay xe lăn lại, gật đầu lạnh nhạt nói với người phụ nữ bên ngoài: "Vào đi."
Sau đó người đẹp tóc xù với vóc dàng cao gầy này đẩy Cố Hạnh Nguyên sang một bên, lắc mông đi tới chỗ Bắc Minh Thiện.
Vừa đi lại còn vừa nở nụ cười quyến rũ, giọng nói điệu đà vẻ hờn dỗi: "Tổng giám đốc Bắc Minh, anh hư quá! Đã gọi người ta đến rồi sao lại còn có thêm một người nữa thế?"
Cố Hạnh Nguyên bất mãn vì bị đẩy sang một bên nên đóng cửa "Rầm" một cái.
Bắc Minh Thiện nhìn qua gương mặt tức giận của Cố Hạnh Nguyên.
Người phụ nữ này buồn vui hờn giận lúc nào cũng viết rõ trên mặt.
Anh liền nở một nụ cười gian xảo: "Không phải để ý, cô ta chỉ là người giúp việc thôi."
Người giúp việc?!
Cố Hạnh Nguyên mở to mắt, lửa giận bắt đầu phun ra.
"À, thì ra chỉ là một người giúp việc thôi." Người đẹp tóc xù cười vui vẻ, ngón tay sơn đủ màu giơ ra, trêu ghẹo trên bả vai của Bắc Minh Thiện: "Làm em còn tưởng tổng giám đốc của chúng ta thích chơi threesome, ha ha ha..."
Threesome?!
Khuôn mặt trắng nõn Cố Hạnh Nguyên bắt đầu phát xanh!
Bây giờ thì hình như cô đã hiểu được mục đích mà người đẹp tóc xù này tới đây rồi...
Người đẹp tóc xù vừa cười, vừa đứng dậy đẩy xe lăn cho Bắc Minh Thiện.
"Tổng giám đốc Bắc Minh, anh muốn vào phòng nào?"
"Tùy thích, cho dù ở ngay tại đây tôi cũng không có ý kiến gì." Giọng điệu của Bắc Minh Thiện vẫn thờ ơ như cũ, nhưng đôi mắt nghiêm khắc vẫn chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt của Cố Hạnh Nguyên.
"Chỗ này..." Người đẹp tóc xù nhìn lướt qua Cố Hạnh Nguyên đang cố nén tức giận, sau đó đảo mắt, nhún vai thờ ơ nói: "Em cũng không có vấn đề gì, chỉ cần tổng giám đốc của chúng ta vui vẻ là được."
Nói xong, người đẹp tóc xù liền đi tới trước mặt Bắc Minh Thiện, đôi môi đỏ tươi cười đến mê hoặc người, sau đó, bắt đầu cởi từng lớp áo...
Cố Hạnh Nguyên khó tin mà nhìn một màn này.
Hai tay nắm thành nắm đấm để bên người!
Cho đến khi trên người của người đẹp tóc xù chỉ còn lại đồ lót, cô rốt cuộc không nhịn được hét lên…
"Bắc Minh Thiện, anh có ý gì?"
Người đẹp tóc xù bị dọa giật mình, bàn tay đang chuẩn bị thoát y dừng lại giữa không trung, chần chừ nhìn Bắc Minh Thiện.
Con ngươi u ám của Bắc Minh Thiện không thèm nhìn đến Cố Hạnh Nguyên chút nào, tiếp tục nói: "Đừng để ý tới cô ta, tiếp tục đi."
Người đẹp tóc xù gật đầu cười, bàn tay lột xuống mảnh nội y cuối cùng.
Bộ ngực đẫy đà hiện ra.
Người phụ nữ đứng chỗ góc nào đó không chịu nổi nữa! Đột nhiên chạy lên trước, đẩy người đẹp tóc xù ra, hùng hổ đứng trước mặt Bắc Minh Thiện.
"Bắc Minh Thiện, cái tên khốn khϊếp này, đã què rồi mà còn muốn chơi gái!"
"Chơi gái?" Đôi lông mày đẹp đẽ của anh hơi nhíu, khóe môi nhếch lên: "Cố Hạnh Nguyên, tôi là một người đàn ông bình thường, nhu cầu sinh lý bình thường, không gọi cô ấy thì chẳng nhẽ gọi cô à?"
Những lời phù phiếm đó vừa dứt, lại nhìn đến đôi mắt sâu thẳm mang ý cười chế giễu của anh, trái tim đang căng thẳng của cô không khỏi run lên.
"... Gì, gọi tôi đến cái gì?" Đầu lưỡi của cô bỗng nhiên có chút run rẩy.
Không hiểu sao, trong lòng lại khó chịu như vậy.
Khóe môi Bắc Minh Thiện nhếch lên một nụ cười gian: "Cô nhìn thấy rồi đấy, đêm nay tôi cần phụ nữ."
Trái tim Cố Hạnh Nguyên cứ như bị thủng một lỗ, đau đớn bắt đầu lan ra.
Hai tay nắm chặt, móng tay dường như khảm vào lòng bàn tay.
Cô hít sâu một hơi: "Bắc Minh Thiện, anh đừng nghĩ dùng cách này có thể khiến tôi đầu hàng! Hừ, tôi sẽ không bị anh lừa đâu! Anh muốn chơi gái thì chơi đi, tốt nhất là nhiễm luôn bệnh giang mai đi!"
Cô thực sự là bị làm cho tức chết mà. Không phải cái tên này xưa nay mắc bệnh ưa sạch sẽ hay sao!
Sao hôm nay lại không chê một người phụ nữ dơ bẩn ở bên ngoài?
"Cô gái này, nếu cô đã không muốn thì mời đứng sang một bên được không?" Người đẹp tóc xù bị đẩy ra bất mãn liếc Cố Hạnh Nguyên, sau đó để ngực trần đi lên trước: "Tổng giám đốc Bắc Minh, hay là chúng ta vào phòng đi?"
Con người Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, đôi môi mỏng nhếch lên, lạnh nhạt gật đầu: "Đẩy tôi vào phòng đi."
Sau đó, lúc đi ngang qua Cố Hạnh Nguyên, anh còn quăng thêm một câu: "Đi lấy cho tôi mấy hộp bαo ©αo sυ."
***
Mười mấy phút sau.
Cố Hạnh Nguyên ghé sát tai vào cánh cửa, cả người vô cùng căng thẳng.
Cái tên này định làm thật đấy à...
Thật sự cùng với người phụ nữ đó...
Trong đầu vừa liên tưởng đến hình ảnh nóng bỏng của hai người, vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên phút chốc trắng bệch!
Cô trước giờ chưa từng có cảm giác như vậy, dường như trái tim cũng muốn ngưng đập...
Cô ghét anh, ghét sự dơ bẩn của anh, chán ghét vô cùng chán ghét...
Đột nhiên, két ~ xoạt!
Cửa từ bên trong mở ra.
Cố Hạnh Nguyên không phản ứng kịp, cả người bổ nhào về phía trước...
Vừa hay ngã vào trong ngực Bắc Minh Thiện đang ngồi xe lăn, trúng phải vết thương của anh,
Bắc Minh Thiện bị đau kêu lên một tiếng.
Khuôn mặt đầy nước mặt của Cố Hạnh Nguyên lập tức đập vào mắt anh, trên lông mi vẫn còn đọng lại một giọt nước, bên trong đôi mắt đen đong đầy nước mắt, giống như nước suối trong xanh.
Đột nhiên, dưới bụng anh siết chặt.
Nhìn thấy người phụ nữ trong lòng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu làm dấy lên một loại mê hoặc không nói ra được.
Dễ dàng khơi gợi lên khát vọng chinh phục của người đàn ông.
Đôi mắt đen mới vừa nổi giận lập tức toát lên một tia dịu dàng, giọng nói anh có chút trầm trầm, nhẹ nhàng nói...
"Sao lại khóc?"
Lần đầu tiên nghe thấy ba chữ ngắn gọn mà dịu dàng như vậy, dễ dàng công phá trái tim của Cố Hạnh Nguyên!
Cô giật mình run lên!
Mở to hai con mắt ướt nước, bây giờ mới nhận ra là mình đang khóc.
Thấy cô trố mắt, anh không khỏi thở dài một tiếng, đảo mắt nhìn người đẹp tóc xù phía sau, phất phất tay, ra hiệu cho cô ta rời đi.
Người đẹp tóc xù biết điều gật đầu, sau đó nhanh chóng mặc xong quần áo.
Lúc đi ngang qua cửa còn giơ bαo ©αo sυ trong tay lên, cười vui vẻ với Cố Hạnh Nguyên:
"Cô gái, mặc dù cái biện pháp chọc thủng bαo ©αo sυ này có hơi ngu ngốc, nhưng mà thành công chọc giận tổng giám đốc đến quần còn không kịp cởi ra đó, ha ha ha..." Sau đó, cô ta vẫn một bộ dạng vô cùng xinh đẹp liếc nhìn Bắc Minh Thiện, trong mắt hiện lên một tia không bỏ: "Tổng giám đốc Bắc Minh, em đi đây, lúc nào cần thì lại nhớ gọi em nhé..."