Chương 19: Người phụ nữ bị đá xuống giường

Có gì hạnh phúc bằng người một nhà đoàn tụ

đây?

Nhưng ai có thể ngờ Trình Trình luôn làm ra

vẻ lạnh lùng, không bao giờ quen thân mật với

người khác đã bị nụ hôn nồng nhiệt của Cố

Hạnh Nguyên làm cho hai gò má lặng lẽ đỏ

ửng.

Sau khi mẹ và con trai nghỉ ngơi cô mới cầm

ví da đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi cô nhớ lại tất cả những

chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.

Từ cái đêm đắc tội với Bắc Minh Thiện kia

cho đến việc bị Lý Đỉnh Thịnh uy hϊếp.

Cho đến chuyện ba cô bị nhục nhã trong tù,

tiếp đó là tới chuyện Dương Dương di lạc...

Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu cô như

những thước phim chiếu lại.

Chân thực đến độ khiến cô nghẹt thở.

Trên đường đi di động của cô vang lên.

Cô vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng

cười cuồng vọng muốn buồn nôn của Lý Đỉnh

Thịnh.

"Cố Hạnh Nguyên, cô suy nghĩ thế nào rồi?"

Ngón tay cầm điện thoại của cô hơi run rẩy:

"Lý Đỉnh Thịnh, tôi sẽ tới công ty cho ông một

câu trả lời ngay lập tức!"

"Thẳng thắn lắm, Cố Hạnh Nguyên! Tôi chờ

cô." Lý Đỉnh Thịnh cười mờ ám.

Phòng làm việc của tổng giám đốc công ty

Đỉnh Thịnh.

Lý Đỉnh Thịnh nhìn Cố Hạnh Nguyên mặt

mày trắng bệch đang đứng trước mặt trừng

mắt với ông ta.

Ông ta không nhịn được cong khóe môi

cười.

Trên gương mặt thoạt nhìn có vẻ nho nhã

lịch sự là tràn ngập những âm mưu tính toán.

"Cố Hạnh Nguyên, không phải cô hận tôi

đến nỗi ngay cả một ly trà cũng không dám

uống đấy chứ?"

"Thế nào? Tổng giám đốc Lý cho rằng sau

khi tôi đã uống ly sâm banh bỏ thêm thuốc vào

thì tôi còn có thể uống được bất kỳ thức uống

nào của ông đưa tới nữa sao?"

Cố Hạnh Nguyên mỉm cười mỉa mai.

Nhìn gương mặt khí chất thư sinh kia của Lý

Đỉnh Thịnh, lập tức Cố Hạnh Nguyên cảm thấy

bản thân cực kỳ ngu xuẩn, tại sao lúc đó cô

nhìn không ra ông ta vốn là sói đội lốt người

chứ?

"Ha ha ha, Cố Hạnh Nguyên chúng ta đừng

lòng vòng quanh co nữa, có gì cứ nói thẳng ra

đi!"

Lý Đỉnh Thịnh cũng không muốn quanh co

nữa.

Bốp!

Một tập hồ sơ thật dầy bị vứt ngay trước mặt

Cố Hạnh Nguyên.

"Trong này là tài liệu nghiệp vụ của tập đoàn

Bắc Minh thị, cô đem về học thuộc đi."

Cố Hạnh Nguyên nhìn lướt qua xấp hồ sơ

dày cộm kia chau mày: "Ông có ý gì?"

"Không có ý gì. Chỉ là vì "được" cô Cổ liên lụy

nên tổng giám đốc Bắc Minh đã hủy bỏ quyền

đấu thầu của Đỉnh Thịnh chúng ta. Vì thế tôi

phải nghĩ cách chữa cháy mà thôi."

Cố Hạnh Nguyên cười gắn.

Rõ ràng người bị hại là cô mà ông ta lại nói

ông ta là người bị hại.

Cuối cùng cô đã hiểu trên đời này kẻ vô liêm

sỉ còn lâu mới có giới hạn.

Lý Đỉnh Thịnh thờ ơ nhún vai: "Coi như cô

gặp may, tôi mới tìm người bắt được quan hệ

rồi. Cũng may tôi có mấy bậc bề trên cũng có

mấy phần mặt mũi trước mặt ông Bắc Minh.

Ông Bắc Minh nói, chỉ cần cô đồng ý giúp ông

ấy làm một chuyện ông ấy sẽ có cách thuyết

phục Bắc Minh khôi phục lại danh sách tham

gia cạnh tranh của Đỉnh Thịnh."

Cố Hạnh Nguyên căng thẳng.

Cô theo bản năng nhăn mày: "Ông Bắc Minh

cũng biết tôi sao?"

"Ha ha ha! Trên bữa tiệc tối lần đó, tổng

giám đốc Bắc Minh dưới ánh mắt của mọi

người tự tay cởϊ áσ khoác làm anh hùng cứu

mỹ nhân cho cô thế mà ngay buổi tối đó lại đá

cô xuống giường. Cô cho rằng những chuyện

này không truyền được tới tai ông Bắc Minh

sao?"

Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên lúc trắng lúc xanh.

Nhưng có ai biết ngày đó sở dĩ Bắc Minh

Thiện muốn làm “Anh hùng cứu mỹ nhân” là vì

anh ta muốn làm muốn nhục lại cô.

Mà người phụ nữ bị đá xuống giường là cô

đây sợ rằng đã trở thành trò cười lớn rồi.

Cô hít sâu một hơi cố ép bản thân bình tĩnh.

"Vậy thì ông Bắc Minh muốn tôi làm gì?"

"Việc này cô phải tự đi hỏi ông ấy."

Trong phòng bao của quán cà phê Dious.

Không khí trầm mặc đến mức kỳ lạ.

Ông Bắc Minh Chính tuy đã ngoài sáu mươi,

tóc đã hoa râm nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp

ngồi trên ghế sô pha màu đen.

Dưới gương mặt đầy nếp nhăn vẫn có thể

nhìn thấy được những đường nét cực kỳ tuấn

tú khi còn trẻ.

Mà cuộc đời quân nghiệp nhiều năm cũng

khiến mỗi cái giơ tay nhấc chân của ông đều

toát ra một loại khí thế kiêu ngạo, cứng cỏi.

Từ lâu Cố Hạnh Nguyên đã nghe nói các đời

đàn ông trong gia tộc Bắc Minh nếu không

phải là làm quan cao trong giới chính trị thì

cũng là nhân vật cao cấp trong quân đội.

Những vinh dự mà họ đạt được sợ rằng

nhiều đến nỗi có thể ghi vào sử sách.

Nhưng tập đoàn Bắc Minh thị nghe nói đều

do các đời phu nhân quản lý.

Mãi cho đến đời của Bắc Minh Thiện, bọn họ

mới bỏ quân đội theo kinh doanh.

Anh ta dùng thủ đoạn cứng rắn quyết đoán

cộng thêm bối cảnh gia tộc hùng hậu khiến

cho tập đoàn Bắc Minh thị chỉ trong vòng mấy

năm ngắn ngủi đã trở thành công ty hàng đầu

của thành phố A

Tính ra, Bắc Minh Thiện cũng được xem như

con cháu cách mạng nhà nòi đời thứ N.

Ông trời quả thật rất ưu ái anh ta.

Có thể nói anh ta là nhân vật số một thành

phố A.

Cố Hạnh Nguyên ngồi lên ghế đối diện với Bắc Minh Chính.

Bầu không khí yên lặng.

Ông ta không nói cô cũng không nói.

Cô biết ánh mắt sắc bén của ông chưa từng

ngừng quan sát cô.

Nhưng cô vẫn bình tĩnh ngồi đó.

Không biết trong phòng bao đã yên lặng bao

lâu.

Rốt cục Bắc Minh Chính cũng cất giọng cười

‡o.

Tiếng cười chất phát mạnh mẽ hoàn toàn

không nghe ra được vẻ già nua, ngược lại tràn

đầy sức sống.

"Không tệ! Cô là người phụ nữ đầu tiên nhìn

thấy tôi lại rất đúng mực, không bợ đỡ."

Bắc Minh Chính mỉm cười, trong con ngươi

sâu thẳm kia toát lên ánh nhìn minh mẫn.

Cố Hạnh Nguyên ngượng ngùng mỉm cười,

chả trách là cha con, Bắc Minh Thiện cũng nói

cô là người phụ nữ đầu tiên của anh ta gì gì đó.

"Vậy có phải là tôi có nên nói một câu rằng

có thể khiến cho ông Bắc Minh đức cao vọng

trọng đích thân gặp tôi là phúc ba đời của tôi,

tôi nên cảm động đến rơi nước mắt, rạp mình

xuống đất không đây?"

Bắc Minh Chính liếc mắt nhìn Cố Hạnh

Nguyên tiếp tục cười nói: "Thú vị. Chả trách,

thằng hai lại nhìn cô với cặp mắt khác."

Cố Hạnh Nguyên nhún vai: "Tôi không hiểu ý

của ông Bắc Minh lắm."

"Nếu tôi có thể tìm cô thì chắc chắn tôi đã

điều tra rõ ràng ngọn ngành của cô rồi. Năm

năm trước cô bỏ học dẫn mẹ đến Mỹ trị bệnh.

Năm năm sau cô trở về thành phố A một lần

nữa. Bây giờ cô đang là một nhân viên bình

thường ở bộ phận công trình trong công ty

Đỉnh Thịnh với mức lương ít ỏi. Mà cô với thân

phận là con gái riêng cho nên vẫn mãi không

được người nhà họ Cố chấp nhận, cuộc sống

vô cùng túng quấn."

Nghe xong báo cáo đậm chất quân nhân của

Bắc Minh Chính kia, nỗi lo lắng của Cố Hạnh

Nguyên đột nhiên vơi bớt.

Cũng may ông ta không điều tra ra được

chuyện của Dương Dương.

Năm năm qua cô giữ bí mật về chuyện của

con trai rất tốt.

Cố Hạnh Nguyên giả vờ trấn định, nhoẻn

miệng cười, toát ra thần thái vô cùng đặc biệt.

"Xem ra ông Bắc Minh đối với chuyện của tôi

là hiểu rõ như lòng bàn tay."

Một câu nói nghe có vẻ rất ung dung nhưng

thật ra khi nói xong câu ấy sống lưng cô đã ướt

đẫm: "Vậy thì xin cho hỏi tôi có tài cán gì mà

khiến cho ông cụ Bắc Minh đây phải nhọc lòng

điều tra chứ?"

Bắc Minh Chính nghiêm túc liếc mắt nhìn Cố

Hạnh Nguyên, không thể phủ nhận, người phụ

nữ này có dáng vẻ rất xinh đẹp.

"Cô Cố, cô là người thông minh nhưng đáng

tiếc thủ đoạn chưa cao."

Cố Hạnh Nguyên hơi sửng sốt.

Trong con ngươi đen kịt thoáng hiện lên vẻ

nghi ngờ.

Bắc Minh Chính cười sâu xa: "Nếu có thể

được thằng hai ra tay làm “anh hùng cứu mỹ

nhân: thì cần gì phải vội vã nhảy lên giường

của nó, ngược lại còn khiến nó khinh thường

chứ?"

Ngón tay Cổ Hạnh Nguyên run lên.

Quả nhiên Lý Đỉnh Thịnh không nói rõ chân

tướng cho ông ấy biết.

"Ha ha..." Cô buồn bã mỉm cười nói: "Nếu tôi

nói tôi bị người ta hãm hại đưa lên giường của

anh ta ông có tin không?"

Không đợi Bắc Minh Chính trả lời, đôi mắt

Cố Hạnh Nguyên đã lóe lên ánh sáng sắc lạnh:

"Chắc ông không tin đâu, bởi vì con trai của

ông cũng không tin." Bắc Minh Chính im lặng hồi lâu.

Sau đó nói: "Mặc kệ cô là chủ động hay là bị

người ta hãm hại nếu chuyện này đã trở thành

sự thật thì không cần truy cứu nữa. Bây giờ tôi

chỉ muốn cô đồng ý với tôi một chuyện..."

"Chuyện gì?" Cô bỗng nhiên cảm thấy căng

thẳng.

Trực giác bảo ông Bắc Minh sẽ không bắt cô

làm chuyện gì xấu.

"Làm thư ký riêng cho thẳng hai."

Một câu nói ngắn gọn của Bắc Minh Chính

lại chấn động đến mức Cố Hạnh Nguyên hồi

lâu vẫn chưa phản ứng lại được.

"Thư ký... riêng?"

Riêng là sao?