Chương 6: Nuôi dưỡng con bé cả đời?
Diệp Thanh Dương ôm Diệp Oanh Khê đứng nguyên tại chỗ một hồi mới đi ra mở cửa. Cùng một lúc, cô nhóc này có chút rầu rĩ, ôm cổ anh, vùi mặt vào hõm vai của anh, bất mãn hừ hừ. Diệp Thanh Dương biết cô nhóc không thích có người tới quấy rầy, nhưng không thể không làm gì, chỉ đành vỗ lưng của cô nhóc an ủi: “Được rồi được rồi, lát nữa ăn cơm xong, chú chơi với cháu một lúc rồi mới đi huấn luyện…”
Cửa mở ra, một gương mặt tươi cười xuất hiện. Chỉ là vừa mới thấy đứa bé trong lòng của Diệp Thanh Dương thì nụ cười đột nhiên đông cứng lại, trên mặt lộ ra vẻ buồn cười: “Đây là ai vậy?”
Diệp Thanh Dương liếc mắt nhìn cái miệng cong thành hình chữ ‘O’ của Trần An Bác, không thèm trả lời câu hỏi của cậu ta, chỉ ôm người vào phòng. Trần An Bác vẫn còn trong trạng thái khϊếp sợ, đứng bên cạnh cửa, không biết có nên vào hay đi, sững sờ nhìn Diệp Thanh Dương đặt Diệp Oanh Khê lên ghế, sau đó lấy đôi đũa đưa cho cô bé, rồi lại gắp mỗi thứ một ít bỏ vào trong chén cho cô.
Sau khi Diệp Thanh Dương lo cho Diệp Oanh Khê thật tốt rồi mới cầm đũa ăn cơm, quay đầu lại, nhìn gương mặt kinh ngạc của Trần An Bác. Anh quay đầu, vỗ vỗ cái miệng đầy cơm của Diệp Oanh Khê, dịu dàng nói: “Ăn từ từ…”
Trần An Bác nhìn một màn này nổi cả da gà. Anh tùy tay kéo cửa lại, cởi giày ủng quân nhân ra, tùy tiện đi chân đất vào nhà, cũng không chờ Diệp Thanh Dương đón tiếp, tự nhiên ngồi xuống, giống như đại gia, giang tay dựa lưng vào ghế sofa. Ánh mắt sáng quắt giống như tia quang tuyến, nhìn Diệp Thanh Dương và Diệp Oanh Khê từ đầu tới chân.
Có thể cảm giác được ánh mắt đánh giá từ sau lưng, Diệp Oanh Khê ngồi thẳng lưng lên, cúi đầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên. Diệp Thanh Dương đang gắp rau cải trên tay, dừng lại, để chén đũa trong tay xuống, xoay người nói với Trần An Bác: “Cậu dọa con bé rồi… Có việc gì nói mau, không có việc gì thì cút đi!”
“Hề hề…” Trần An Bác vừa nghe Diệp Thanh Dương nói vậy thì mặt mày hớn hở bu lại, “Từ xa đã nghe ngửi thấy mùi đồ ăn bốc ra từ nhà của cậu, cho nên đi qua ăn chực một chút.”
“Đồ ăn trong căn tin nhiều như vậy không đủ cho cậu ăn à?” Diệp Thanh Dương tức giận hỏi cậu ta.
“Làm sao giống! Cơm tập thể làm sao có thể so sánh với đồ xào trong nhà hả?” Trần An Bác vừa nói vừa kéo ghế dựa bên cạnh Diệp Oanh Khê ra, ngồi xuống, sau đó thì nhìn cô bé chằm chằm. Đến khi ánh mắt bất mãn của Diệp Thanh Dương thoáng qua, cậu ta mới thu lại ánh mắt: “Cô bé này là ai?”
“Diệp Oanh Khê…” Diệp Thanh Dương dừng lại một chút, nói thêm: “Con gái của Tô Uyển.”
“Hả?” Thiếu chút nữa Trần An Bác ngã lăn xuống ghế, “Con gái của Tô Uyển? Tại sao theo họ của cậu? Không phải con bé nên theo…”
“Sau này cô bé sẽ là người nhà của tôi, không mang họ Diệp chứ họ gì?” Diệp Thanh Dương cứng rắn nói một câu, đi vào phòng bếp lấy ra một bộ bát đũa sạch sẽ, đặt trước mặt Trần An Bác, “Muốn ăn thì ăn mau, tám giờ tối còn có huấn luyện.”
“Ôi… lại là ngày này…” Trần An Bác thở dài một hơi, “Cậu nói lúc tôi vừa mới vào, cảm thấy được cấp trên huấn luyện mỗi ngày mệt phun máu miệng là chuyện rất xa xỉ. Bây giờ còn vất vả hơn cả nàng dâu chịu đựng mẹ chồng mà vẫn phải tiếp tục thời kỳ đau khổ này.”
Diệp Thanh Dương thản nhiên uống một ngụm canh, lạnh lùng nói: “Cậu cảm thấy khổ, bỏ đi là được, cởi bỏ phù hiệu đeo tay xuống, tự mình đi nói với đội trưởng đi.”
“Ơ hay, nếu tôi đi rồi, ai sẽ xúc tiến tài nấu nương của cậu hả?” Trần An Bác nhét một đống thịt vào miệng, khinh thường nói: “Chúng ta ra được chiến trường, vào được phòng bếp, toàn năng kiểu này kiếm ở đâu ra? Giống như cả ngày không muốn gặp mặt tôi vậy!”
“Chú ơi, cháu ăn no rồi.” Diệp Oanh Khê nhìn bộ dạng lưu manh của Trần An Bác, giống như chán ghét, xoay tới xoay lui muốn đổi chỗ sang ngồi với Diệp Thanh Dương. Nhưng hình như hai người đều không để ý đến hành động nhỏ nhặt của cô bé, cô bé ủ rũ cúi đầu miễn cưỡng uống vài ngụm canh Diệp Thanh Dương múc cho cô. Lúc này miệng của Trần An Bác lộ ra một ít rau xanh dính trên răng cửa, rốt cuộc cô bé mất hết khẩu vị.
“Ăn thêm một chút đi.” Diệp Thanh Dương sờ sờ đầu cô, đẩy tới trước mặt cô một chén nhỏ, “Chú trộn cơm chung với canh cho cháu nhé?”
“Diệp Thanh Dương, cậu có thường thức không hả?” Trần An Bác liếc mắt chế giễu Diệp Thanh Dương, “Con nít ăn cơm kiểu như vậy sẽ không tốt cho dạ dày, dễ đau bao tử lắm.”
Diệp Thanh Dương nghe xong thì buông chén xuống. Diệp Oanh Khê thấy thế thì kéo tay áo anh lại, chớp mắt nói: “Chú à, lát nữa cháu còn phải ăn trái cây, uống sữa tươi.”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương gật đầu, thấy Diệp Oanh Khê không có ý rời đi, ngớ ngẩn nhìn mình, lúc này anh mới cười nói: “Oanh Khê đi chơi trước đi, để chú ăn cơm xong đã nhé.”
“Được!” Dường như Diệp Oanh Khê chỉ đợi anh nói những lời này, ngoan ngoãn nghe lời, trượt xuống ghế, chạy tới ghế sofa.
“Nè,” Trần An Bác chuyển qua chỗ ngồi của Diệp Oanh Khê, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Dương, bưng chén cơm, khuỷu tay trái huých vào người Diệp Thanh Dương, “Xem ra con bé rất nghe lời cậu hả?”
“Ừ.”
“Nè, tôi nói cậu nghe, tôi phát hiện bộ dáng của con bé hơi giống Đạp Tuyết nhà chúng ta đấy.”
“Ừ.”
“Nhất là ánh mắt này, quá giống. Lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt này tôi còn tưởng rằng Đạp Tuyết của chúng ta lại quấy rầy cậu rồi… Chỉ là tôi nhìn ra cậu rất nhẫn nãi với đứa nhỏ này, tại sao lại không có chút kiên nhẫn với Đạp Tuyết của chúng ta vậy? Cậu có thể đối xử rất tốt với con bé này, vậy thì làm ơn đối tốt với Đạp Tuyết của chúng ta một chút đi? Cậu biết chưa, tôi nghe anh tôi nói, lần trước sau khi Đạp Tuyết đi theo chị dâu trở về, chỉ vì vỏ viên đạn kia của cậu mà khóc thật lâu. Cái người này…” Trần An Bác không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Thanh Dương, nói thao thao bất tuyệt.
Diệp Thanh Dương buông chén xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp, bới hết toàn bộ cơm thừa vào một cái tô, bưng ra cho Trần An Bác: “Ăn đi!”
“Cái gì?”
“Cơm nhiều như vậy còn không ngăn được miệng của cậu nữa kìa!” Diệp Thanh Dương nghiêm mặt, “Ăn không hết, tối nay huấn luyện xong, hai đứa mình tiếp tục luyện tập! Còn không thì để tôi báo cáo với đội trưởng một chút, gần đây chúng ta cần có kế hoạch huấn luyện sau bữa ăn khuya!”
“Được rồi, cậu giỏi!” Trần An Bác chỉ chỉ mặt anh, “Đợi lát nữa nếu tôi ói ra, sẽ lấy quần áo huấn luyện của cậu làm bịch xốp!”
Diệp Thanh Dương nhướng mày, không nói gì, xoay người đi vào phòng khách xem phim hoạt hình với Diệp Oanh Khê. Trần An Bác nhìn hai người cười thoải mái trên sofa, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác quái lạ không nói nên lời. Làm sao cô bé này ỷ lại vào Diệp Thanh Dương như vậy? Vì sao Diệp Thanh Dương lại có thể tươi cười vui vẻ như thế? Hai cô bé cùng tuổi với nhau, vì sao Diệp Thanh Dương lại đối xử với Đạp Tuyết không chút nương tình? Không phải chỉ là nhận nuôi à? Có cần phải phát sinh tình trạng đặc biệt kiểu này không? Anh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Đến cuối cùng, anh cũng phải hoàn toàn gạt bỏ loại cảm giác kỳ quái này, một lòng vì cháu gái mà bênh vực kẻ yếu.
Sau khi Trần An Bác ăn xong, mặt dày mày dạn chen lách trên ghế sofa. Diệp Oanh Khê vừa thấy anh tới ngồi thì đứng lên nhường chỗ: “Chú ơi, cháu không xem nữa.”
“Tại sao?” Diệp Thanh Dương đang xem bản đồ quân sự trong tay, ngẩng đầu lên, liếc cảnh cáo Trần An Bác một cái, nhưng giọng nói thì lại dịu dàng với Diệp Oanh Khê: “Cháu không cần để ý đến chú ấy, đầu óc chú ấy không bình thương. Còn muốn xem không? Nói muốn xem, chú sẽ giúp cháu đuổi chú ấy đi.”
Diệp Oanh Khê quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông gục đầu giả chết, lắc lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi ghé sát tai của Diệp Thanh Dương, bàn tay nhỏ bé co thành hình kèn đồng, che kín miệng mình, nhỏ giọng nói: “Cháu không thích chú này…”
Diệp Thanh Dương cười cười vỗ đầu của cô, bảo cô đi chơi đi. Đợi đến khi cô bé rời khỏi, Trần An Bác mới chỏi người lên, nhếch miệng, làm như có chút uất ức: “Lão đại à, em làm gì chọc phải cô bé chứ? Em chưa làm gì hết mà, cô bé đã chán ghét em!”
Diệp Thanh Dương để bản đồ trên bàn, không thèm liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi cũng đâu có người nào thích cậu đâu chứ.”
“Mẹ nó!” Bỗng chốc, Trần An Bác nhảy dựng lên từ sofa, “Tính ra tôi mắc nợ hai người mà! Tôi đi đây, cậu ở đó mà phục vụ con bé đó đi, lát nữa đừng tới trễ. Xem ra cô nhóc này quấn cậu không rời… Chậc chậc…”
Lúc này Diệp Thanh Dương mới ngẩng đầu nhìn anh ta, hai người đối mặt trong giây lát, rồi anh mới trầm giọng cảnh cáo anh ta: “Về sau không được nói năng lung tung. Cô bé vốn có cảm giác thiếu an toàn, tính tình rất nhạy cảm, tôi thật vất vả mới dỗ được cô bé. Nếu cậu gây chuyện, không ai có thể cứu cậu được đâu! Còn nữa, về sau mỗi ngày đến chỗ tôi ăn cơm!”
“Sau này cậu tự mình ở nhà nấu cơm hả?” Trần An Bác có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Ừ.” Diệp Thanh Dương nhìn thoáng qua phòng ngủ, “Hiện giờ cô bé còn nhỏ, phải theo kịp các loại dinh dưỡng, bằng không thì cơ thể không thể phát triển được. Tôi nghĩ vẫn là cơm nhà tốt hơn cho cô bé. Mang cô bé xuống căn tin, người khác nhìn thấy ảnh hưởng cũng không tốt.”
“Lão đại à, anh thật sự muốn nuôi dưỡng con bé cả đời sao hả?” Trần An Bác lại chuyển tới ngồi trên ghế sofa, “Tuy rằng hiện giờ không ai biết Tô Uyển đang ở đâu, người ta cũng không nói là không trở lại. Nếu có một ngày mẹ con bé trở về đòi người, thì phải làm sao đây? Còn nữa nghen, lúc trước Tô Uyển chưa từng nói với ai mình đã có con gái, với người nào, chẳng lẽ người đó đã biết rồi? Lời nói khó nghe, con bé chưa chắc là con gái của Tô Uyển đâu!”
Diệp Thanh Dương vừa nghe xong những lời này, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn chòng chọc bên kia. Theo bản năng, tâm trạng Trần An Bác trầm xuống. Còn chưa đợi cậu ta nói tiếp cái gì, Diệp Thanh Dương đã lạnh lùng mở miệng: “Những lời này không tới phiên cậu nói. Cô bé có phải là con của Tô Uyển hay không cũng không phải do cậu định đoạt. Về sau nếu Tô Uyển muốn nhận người, và Diệp Oanh Khê đồng ý đi theo cô ta, tôi lập tức đưa cô bé về bên cạnh Tô Uyển. Nếu cô bé không đồng ý, người kia cũng đừng hòng mang người bên mình của tôi đi!”
“Tôi nói là nói vậy thôi, cậu đừng để trong lòng.” Trần An Bác cũng biết mình hơi quá đáng, có chút xấu hổ nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Đây là cái gì, cũng tới giờ rồi, tôi đi xuống trước, cậu nhớ đúng giờ.”
“Về sau đừng nói như vậy nữa, Oanh Khê nghe được sẽ nghĩ nhiều.” Diệp Thanh Dương từ từ thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh nhanh cảm xúc của mình, vỗ vỗ vai Trần An Bác, “Cậu xuống trước đi, tôi ở lại với Oanh Khê một chút rồi sẽ tới ngay lập tức.”
“Ừ.” Trần An Bác gật đầu. Lúc đi ngang qua phòng ngủ, dừng chân lại một chút, rướn cổ lên nhìn vào trong, chỉ thấy con bé đang nằm sấp trên giường, không biết đang làm cái gì, đôi chân rớt ở trên thảm dưới đất, miệng không ngừng hừ hừ. Anh muốn mở miệng nói cái gì, nhưng lại không biết làm sao biểu đạt ý nghĩ của mình, lầm bầm trong miệng, không nói ra được câu nào rồi bỏ đi.