Chương 5: Quan tâm nhất
“Mặc kệ như thế nào, hiện tại bất cứ ai cũng không thể khiến con bỏ bê cô bé.” Diệp Thanh Dương giương cặp mắt đen sầm lại, nhìn thẳng cha mình, “Năm nay cô bé chỉ có bảy tuổi, nhiệm vụ của con chính là nuôi lớn con bé, cho con bé một mái nhà.”
“Con… con…” Diệp Quốc Đào chỉ chỉ Diệp Thanh Dương, ngón trỏ không ngừng run rẩy, nhất thời giận dữ không nói câu nào hoàn chỉnh, chỉ có thể thở dốc một cách nặng nề, sau đó phủi tay đi đến bên cửa sổ, đẩy tung cửa ra. Khung cửa kim loại đυ.ng vào song cửa sổ phát ra âm thanh vang dội.
“Cha…” Diệp Thanh Dương ngẫm nghĩ vài phút, từ từ mở miệng nói: “Coi như hai người không thích Oanh Khê, vậy con xin hai người đừng nên gây tổn thương đến con bé. Con bé vẫn còn nhỏ, con không muốn nhìn thấy đến cả người nhà của con cũng gây tổn thương cho người con quan tâm nhất.”
“Người con quan tâm nhất?” Diệp Quốc Đào lại cảm thấy hơi thở có chút dễ chịu vừa rồi bắt đầu dồn dập, ông hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cha còn chưa đến mức phải xử lý một đứa bé… Nếu con muốn mang theo con bé thì nhanh lên đi, đỡ phải làm cha khó chịu.”
Chỉ cần có câu nói bảo đảm kia của ông, Diệp Thanh Dương thật sự có thể thở phào một hơi. Về thái độ đối xử của ông với Diệp Oanh Khê ra sao, nhìn mẹ mình bây giờ vừa trái cây vừa cola, đợi một thời gian nữa, vẻ mặt lạnh lẽo của Diệp Quốc Đào cũng sẽ tan chảy mà thôi. Thật ra thì Diệp Thanh Dương luôn biết được, Diệp Quốc Đào rất thích con nít, nhất là những đứa bé gái ngoan ngoãn, bằng không thì Diệp Tử cũng sẽ không được ông cưng chiều như thế. Chỉ là ông có thói quen dùng thái độ mạnh mẽ, cứng rắn để giải quyết một sự kiện mà thôi. Nhưng dù vậy, cũng không thể phủ nhận ông là một người cha đã dành cho anh rất nhiều quan tâm.
Dưới lầu, Diệp Oanh Khê đứng ngồi không yên trên ghế sofa, cũng như không có tâm tình đùa giỡn với người bạn nhỏ. Cô bé chỉ biết bắt đầu đưa tay lên mυ"ŧ, ngưỡng cổ nhìn theo hướng Diệp Thanh Dương đã rời đi.
Diệp Tử nhìn bộ dạng không yên lòng của cô bé, có chút không vui, lắc tay cô: “Tiểu Khê, em sao thế? Đợi lát nữa ăn cơm xong, chúng ta đến vườn hoa chơi, có được không? Nói cho em biết nhé… Sáng hôm nay, Bích Quy* trong nhà đã được mang đi chích thuốc rồi, sau bữa ăn tối sẽ trở lại, chúng ta cùng nhau chơi với Bích Quy nhé.”
*Bích Quy – tên của con chó đấy các nàng – Nhà họ Diệp đặt tên chó là “bánh bích quy – biscuit”, nên mình chỉnh nó thành Bích Quy cho dễ thương nhé. Tiếng Trung là Bính Can, ta không thích ^.^.
“Nhưng em muốn về nhà…” Diệp Oanh Khê nói xong sợ hãi cúi đầu.
“Không phải về nhà, tối nay chúng ta chơi chung với nhau… Bích Quy chơi vui lắm…” Diệp Tử vừa nghe cô bé nói phải về nhà, liền cảm thấy không vui, cố gắng dùng con Husky của nhà bác trai dụ dỗ Diệp Oanh Khê, lại cô bé không có chút phản ứng nào, có chút không vui buông tay cô bé ra, giận dỗi nói, “Được rồi, được rồi, em đi về đi…”
Diệp Oanh Khê không nói tiếp, một tay vò nắm chiếc váy mới trên người, giống như vừa phạm phải lỗi lầm gì lớn lắm, cúi đầu nhếch môi, chân mày nhỏ nhíu lại với nhau. ₰lê₰quý₯ôn₰ Mẹ Diệp ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng chua xót, con bé này nghe lời đến khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Một buổi chiều chung đυ.ng, người ta nói cái gì cô bé cũng đều cười tươi, vâng theo lời của người ta. Đôi mắt to ngập nước nhìn người ta chằm chằm như thể xuyên thấu tâm can, cho dù ai cũng không thể kháng cự lại sự thuần khiết đáng yêu của cô bé, bà cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Khê, không phải nói ăn cơm tối rồi mới về sao? Cháu xem nè, nhà bếp đã chuẩn bị mấy món mà cháu thích ăn rồi.” Mẹ Tần ngồi bên cạnh, ôm lấy cơ thể gấy yếu của cô bé, nói: “Cháu còn nhỏ, phải ăn uống nhiều một chút. Cháu xem Diệp Tử kìa, bộ dáng cao lớn giống như con bé mới khỏe mạnh, biết không? Cháu muốn ăn trái cây không? Bà Nội gọt trái táo ngon nhất cho cháu, được không?”
Diệp Oanh Khê lắc đầu, ngẩng dầu nhìn nụ cười rất hiền hòa của mẹ Diệp, nhỏ giọng nói: “Cháu nghĩ cháu phải về nhà ăn cơm với chú. Cháu muốn ăn cơm của chú làm.”
Mẹ Diêp nghe xong những lời này bỗng dưng nở nụ cười: “Chú của cháu biết nấu cơm à? Lúc ở nhà trước kia, bà chưa bao giờ nhìn thấy nó ra tay, ngay cả phòng bếp cũng không vào. Được, được… Cháu và chị Diệp Tử đi chơi trước một lát đi, chờ ông Nội và chú xuống thì mình ăn cơm liền.”
Mẹ Diệp vừa đứng dậy, Diệp Thanh Dương đã đi nhanh từ trên lầu xuống. Mẹ Diệp thấy thế, xoay người bắt đầu phân phó người làm mang cơm lên bàn, Diệp Thanh Dương đưa tay ngăn lại: “Mẹ, đêm nay không thể ăn cơm ở nhà. Con còn phải trở về. Về sau có thời gian, con sẽ về gặp lại các người. Gần đây nhiệt độ chênh lệch rất lớn, mẹ và cha chú ý bảo trọng thân thể.”
“Ơ hay, lúc nãy không phải đã nói rồi sao? Mẹ đã thu dọn phòng của con rồi…” Mẹ Diệp vừa nghe xong đã biết, nhất định là hai cha con lại cãi nhau không vui. Vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con trai. Cả hai đều có lòng muốn nó tiếp nhận việc buôn bán trong nhà, không ngờ tốt nghiệp trung học rồi thì không nói tiếng nào, ghi danh vào quân ngũ. Hai người mắng cũng đã mắng, tức cũng đã tức, mấy năm nay cũng đã bày không ít sắc mặt cho nó xem. Nhưng mà dù sao nó vẫn là con của mình, nó đã thích, bọn họ có thể làm gì đây?
“Không có chuyện gì. Lần sau nghỉ phép con sẽ trở về nữa.” Diệp Thanh Dương vỗ vỗ vai của mẹ, đi tới bên sofa, ôm Diệp Oanh Khê, dùng cằm cọ xát trán của cô bé một cách thân mật. Cô bé bị nhột, cười khanh khách không ngừng, “Oanh Khê, bây giờ chúng ta về nhà nhé?”
“Dạ…” Diệp Oanh Khê thuận theo, đưa tay ôm cổ anh, nói: “Chú ơi, trở về làm bún cho cháu ăn được không? Cháu thích ăn đồ chú nấu, so với bác trai nấu thì ngon hơn.”
“Quỷ tham ăn.” Diệp Thanh Dương tức giận cười mắng một câu, rồi lại lắc lư cô bé trong tay, giống như kiểu cha đang dạy dỗ con gái, khóe miệng nở nụ cười, nói, “Phải đi rồi, tại sao Oanh Khê không chào hỏi vậy?”
“Dạ.” Diệp Oanh Khê gật gật đầu, ở trong lòng Diệp Thanh Dương, nghiêng người ra, giơ tay lên chào hai lần, “Bà Nội, tạm biệt! Chị, tạm biệt… Lần sau em nhất định chơi chung với chị và Bích Quy!”
Mẹ Diệp gật đầu cười, dường như chợt nhớ ra điều gì, xoay người vào phòng bếp, lúc đi ra, trong tay cầm một gói to: “Mỗi lần các con rời khỏi nơi đó thật phiền phức, lấy chút trái cây mang về đi. Nếu hai đứa có thể ngồi một lát nữa, mẹ sẽ bảo bọn họ đi siêu thị mua cho hai đứa một chút đồ ăn. À, đúng rồi, còn có sữa tươi, Tiểu Oanh Khê cần phải uống sữa mỗi ngày, như vậy thì mới đủ dinh dưỡng, con bé gầy quá…”
Diệp Thanh Dương nghe mẹ thao thao bất tuyệt, trong lòng ấm áp, đột nhiên nghĩ tới hồi còn nhỏ, cha mẹ xã giao cả ngày ở ngoài, anh chỉ có người làm chăm sóc, mỗi đêm đều có một ly sữa nóng được người phụ trách đưa đến phòng. Thế nhưng đến tận bây giờ, độ ấm của chất lỏng này chưa từng lan tỏa khắp người anh, bởi vì anh biết, bọn họ chỉ làm theo lệnh mà thôi, chính là chức vụ nghề nghiệp, không mang lại chút tình cảm nào.
“Mẹ…” Diệp Thanh Dương ôm Diệp Oanh Khê đến gần bà, rút một tay ra vỗ vỗ vai bà, nói: “Không cần, hôm nay con đã dẫn con bé đi mua đồ rồi, mẹ không cần đi một chuyến riêng biệt đâu.”
“Ừ, vậy thì cầm trái cây về đi… Mẹ thấy Oanh Khê vẫn thích ăn trái cây.” Mẹ Diệp cẩn thẩn bỏ một số trái cây tươi vào trong túi, đưa cho Diệp Thanh Dương, “Thanh Dương, mẹ biết mấy năm nay phản đối những việc con làm khiến con có chút buồn bực, nhưng thật sự mẹ chỉ vì muốn tốt cho con… Ôi… Trên đời này có cha mẹ nào không vì con của mình… Tính tình cha con cũng ngang ngược như con, có một số việc trong lòng ông ấy hiểu rõ, nhưng lại không thể hiện ra mặt. Con yên tâm đi, có thời gian mẹ sẽ khuyên nhủ ông ấy. Con không nên để bụng những gì ông ấy nói…”
“Dạ, con hiểu rồi.” Diệp Thanh Dương tiếp nhận túi đồ, trả lời nhàn nhạt. Anh đã không còn là đứa trẻ phản nghịch cứng đầu vài năm trước nữa. Chỉ là anh cũng không phải là loại người giỏi dùng lời nói để biểu đạt tình cảm trong lòng. Có rất nhiều chuyện anh hiểu rõ trong lòng, nhưng chưa bao giờ nói thẳng ra, giấu kín tận cùng sâu thẳm.
Mẹ Diệp thở dài, không nói gì nữa, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Oanh Khê, rồi mới phân phó tài xế đưa hai người trở về.
Sau khi về tới nhà, Diệp Thanh Dương để người xuống ghế sofa, đi vào phòng tắm lấy khăn ướt ra lau mặt cho cô bé, nghe được bụng nhỏ kêu ùn ục dưới bàn tay đang xoa xoa thì mới nói: “Hôm nay chúng ta không ăn mì sợi. Cái này ăn nhiều có hại cho sức khỏe.”
“Dạ.” Trong lòng cô bé không ưng ý, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn vâng dạ đáp ứng. Chỉ là vẻ mặt có chút thất vọng.
“Chú làm thức ăn khác cho cháu ăn.” Diệp Thanh Dương nhìn bộ mặt buồn xo của cô bé, tâm tình vui vẻ cười ra tiếng, nhè nhẹ vuốt tóc cô, nói: “Oanh Khê, thật ra chú nấu cơm ngon hơn nhiều chú khác trong quân đội đấy.”
“Nhưng bà Nội nói chú không biết nấu ăn…” Đột nhiên Diệp Oanh Khê nhớ tới lời nói của mẹ Diệp, chớp chớp mắt to, bắt đầu mυ"ŧ tay nói.
“Oanh Khê, chú đã nói nhiều lần rồi, không được mυ"ŧ tay, không vệ sinh.” Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ kéo ngón tay nhỏ xíu của cô bé ra khỏi miệng một lần nữa, sau đó dùng khăn lông lau sạch rồi đứng dậy đi về phòng bếp, nói: “Chú nấu cơm trước, cháu xem TV, không được mυ"ŧ tay, nghe lời!”
“Dạ!” Diệp Oanh Khê vừa nghe Diệp Thanh Dương đồng ý nhường lại TV cho mình thì nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, biết là lúc này phim hoạt hình Thiên Hạ đang chiếu. Cô bé vui mừng bỏ lại phía sau đôi dép lông thỏ con mới mua hôm nay, đi chân trần tới ghế sofa nhảy lên nhảy xuống hoan hô.
Diệp Thanh Dương quay đầu lại, cười cười bất đắc dĩ, đứa bé này… Bề ngoài xem ra khóe lóe vâng lời, thật ra bẩm tính cũng đùa nghịch không vừa! Như vậy cũng tốt, ít ra cô bé vui vẻ. Anh mỉm cười lơ đễnh, bắt đầu rửa rau vo gạo. Bận rộn gần nửa giờ, hai món một canh đã được bưng lên bàn.
Diệp Thanh Dương cởi tạp dề trên người ra đi vào phòng khách. Cô bé đang mở to mắt dựa người trên ghế sofa, tập trung coi TV. Bàn chân nhỏ nhắn cử động không ngừng bên cạnh ghế sofa mỗi khi điệu nhạc vang lên. Anh đi tới, cầm đồ điều khiển TV, bấm tắt. Cô nhóc vội vàng nắm tay anh lại, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn: “Chú ơi… một chút nữa thôi, xem xong sẽ ăn cơm.”
“Ngoan, ăn cơm trước, ăn xong rồi xem. Đêm nay chú còn có việc phải ra ngoài.” Đêm nay có huấn luyện, ba tháng sau có diễn tập. Lúc này đây, đội ngũ của bọn họ nhận được mệnh lệnh quân đội, không ai dám chậm trễ.
“Hả?” Cô nhóc vừa nghe anh nói phải đi, môi trề ra muốn khóc, “Chú phải đi đâu? Chú dẫn cháu đi chung được không?”
“Chú ở dưới lầu huấn luyện chung với những chú khác, sẽ không đi quá xa.” Diệp Thanh Dương sợ cô bé nghĩ nhiều, nhéo nhéo gương mặt của cô bé, nói: “Hay là cháu có thể lên sân thượng nhìn chú huấn luyện, như vậy được không?”
Cô nhóc vừa nghe như thế, lập tức dẹp bỏ những buồn bực lúc nãy, cười tươi như đóa hoa vừa nở rộ, ôm cổ Diệp Thanh Dương, in lên gò má ngăm đen của anh một nụ hôn ướt nhẹp. Diệp Thanh Dương hài lòng mỉm cười, tắt TV, ôm Diệp Oanh Khê về hướng bàn ăn. Bọn họ vừa ra tới phòng khách thì chuông cửa vang lên.