Chương 2: Nghe lời chú
Lúc Diệp Oanh Khê đi theo Diệp Thanh Dương trở lại thành phố G thì trời đã rạng sáng. Một ngày hỗn loạn, mới vừa rồi khóc lâu như vậy, khi leo lên xe, Diệp Oanh Khê ngửa đầu dựa vào lòng Diệp Thanh Dương ngủ thϊếp đi. Cũng bởi vì trời tối, trên xe chỉ có hai người bọn họ. Nhân viên bán vé ngồi ở vị trí đầu tiên, ngủ gà ngủ gật. Diệp Thanh Dương cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, khẽ thở dài một tiếng.
Tuy rằng bây giờ đã mang đứa bé trở lại, nhưng với tình trạng hiện giờ của anh, không thể nào đăng ký hộ khẩu được. Nếu không có hộ khẩu thì chuyện nhập học nhất định sẽ gặp khó khăn. Bây giờ xem ra anh gấp gáp mang người trở về là quá nóng vội. Anh không học đại, tốt nghiệp trung học liền vào quân đội, tính ra cũng đã ba năm ròng rã rồi. So với bộ đội bình thường, đãi ngộ của bọn họ có chút tốt hơn, tiền trợ cấp của anh cũng có thể nuôi nổi một đứa bé, cho nên anh chưa hề có ý định đưa cô bé này về nhà mình nhờ cha mẹ nuôi dưỡng. Chỉ là bây giờ gặp phải vấn đề nan giải như thế này thì thật hết cách. Chuyện hộ khẩu phải nhờ gia đình giúp đỡ rồi.
Không biết có phải Diệp Oanh Khê trong lòng Diệp Thanh Dương mơ phải ác mộng hay không, ưm một tiếng, không hiểu sao giẫy dụa thân mình. Diệp Thanh Dương bắt chước bộ dạng của mẹ lúc nhỏ vỗ về ru em trai ngủ, vỗ nhẹ lên lưng cô bé hai lần. Trong chốc lát, cô bé lại đi vào giấc ngủ nặng nề.
Xuống xe, Diệp Oanh Khê vẫn không tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn cọ tới cọ lui lên bộ quân trang của Diệp Thanh Dương. Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ gương mặt của cô bé, nhẹ giọng nói: “Oanh Khê, không ngủ nữa, về nhà trước đã.”
“Dạ…” Đến cùng vẫn là một đứa bé, nhướng mắt trả lời, nhưng từ đầu tới cuối mắt vẫn mở không ra.
Tài xế ngồi ở vị trí lái xe không kiên nhẫn, thúc giục. Diệp Thanh Dương đành phải một tay cầm cặp sách, một tay luồn qua đầu gối của cô, dùng sức ôm cô bé lên, xuống xe. Mặc dù đứa bé bảy tuổi này rất gầy, nhưng cũng có sức nặng, ôm một hồi cánh tay bắt đầu nhức mỏi. Diệp Thanh Dương quỳ gối xuống, đặt cô bé trên đùi, lây nhẹ hai lần, nói: “Oanh Khê ngoan, tự mình đi được không? Để tay chú nghỉ ngơi một chút rồi lại ôm cháu nữa nhé, được không?”
Diệp Oanh Khê nghe lời, gật gật đầu, lại dùng sức dụi dụi mắt, lạng quạng đứng dậy, khoát tay lên tay Diệp Thanh Dương, giọng nói vẫn còn mớ ngủ: “Chú ơi, cháu tự mang cặp sách được.”
“Không sao, chú xách giỏ và cặp, cháu đi theo chú là được. Chút nữa chúng ta sẽ về tới nhà, cháu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai dậy sớm, còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Diệp Thanh Dương vui vẻ sờ sờ đầu cô bé, nắm tay cô bé tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân Diệp Oanh Khê bé nhỏ, có chút chạy theo không kịp, gần như dọc theo đường đi đều bị anh kéo đi. Bóng lưng cao lớn của anh nằm trong tầm mắt của cô bé, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác an toàn, nhanh chóng chiếm cứ trái tim trống rỗng bảy năm qua của cô. Diệp Oanh Khê không biết đó là loại cảm giác gì, chỉ là cảm thấy trái tim lơ lửng trong l*иg ngực nhiều năm qua cuối cùng cũng bị một bàn tay rắn chắc nắm lại. Cô rất thích loại cảm giác an toàn này. Giờ phút này, trong đầu cô bé chỉ có một ý tưởng, một lời thề, một hứa hẹn - - ngoan ngoãn nghe lời của chú, chú sẽ cho mình khát vọng mà bản thân ao ước nhất, giống như ước mơ có cha giống như những bạn bè khác. Cô không ần lo lắng sợ hãi nữa rồi.
“Chú ơi…” Diệp Oanh Khê kẹo nhẹ tay Diệp Thanh Dương.
“Hả?” Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn cô.
“Ngày mai cháu có thể đi học sao? Nghe bác nói mẹ muốn cho cháu đọc thật nhiều sách đó.”
“Ngày mai còn phải làm một vài thủ tục, có thể phải chờ mấy ngày. Chỉ là, cháu không cần gấp gáp, chú sẽ nghĩ cách an bày mọi chuyện thật nhanh.” Diệp Thanh Dương kín đáo nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Oanh Khê, cháu hãy nói thật với chú, trước kia mẹ cháu có từng tới gặp cháu không?”
“Không có.” Diệp Oanh Khê cúi đầu, ngón tay có chút khẩn trương, vân vê nút áo, “Bác trai không thường nhắc tới mẹ. Bác ấy nói nếu mẹ muốn tìm cháu, tự bà sẽ trở lại. Bác ấy còn nói mẹ không thích những đứa bé khóc lóc suốt ngày tìm cha mẹ.”
“Chú biết rồi. Bác của cháu nói rất đúng, là chú không nên hỏi câu này.” Diệp Thanh Dương cười với cô bé, đứng thẳng lên: “Mệt lắm không? Có muốn chú bế lên không?”
“Không mệt, cháu tự đi được mà.” Diệp Oanh Khê ngẩng đầu, cười một cách ngọt ngào, tự động nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào tay của Diệp Thanh Dương, nắm chặt, “Chú à, cháu có thể làm rất nhiều việc. Chú đừng… ghét bỏ cháu…”
Nghe được những lời này, Diệp Thanh Dương nhíu mày. Ghét bỏ? Cô bé thật nhạy cảm… Anh nhớ tới đêm đó trước khi đi, người kia đã nói lời nói này: “Tôi chưa từng làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi không cầu mong cả đời nó ăn ngon mặc đẹp, tôi chỉ hi vọng con bé có thể khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành. Đây là hi vọng lớn nhất của tôi, tôi muốn cho con bé một mái nhà. Nếu như… rốt cuộc tôi không thể trở về, như vậy thì cậu thỏa mãn ý nguyện của tôi đi. Tôi tin cậu, phó thác con bé cho cậu, tôi đã yên tâm!”
Anh thiếu nợ người kia, dùng cả đời hoàn lại cũng còn chưa đủ. Anh chỉ hi vọng giúp anh ấy hoàn thành tất cả những gì anh ấy không thể hoàn thành, cho dù chuyện đó đối với bản thân mà nói vô cùng khó khăn. Khoảng chừng hai năm trước, lần đầu tiên tham gia đội ngũ kia, ‘không buông tay’ là ba chữ mà người kia đã dạy cho anh. Bởi vậy, giây phút mà anh quyết định đi tìm Oanh Khê, anh không nghĩ tới sẽ buông tay. Khó khăn lớn cỡ nào, mình vẫn có thể tiếp tục gánh vác. Chỉ cần nguyện vọng cuối cùng của anh ấy có thể thực hiện được, anh sẽ cảm thấy tất cả là đủ lắm rồi, đáng giá lắm rồi.
Lúc trở lại nơi đóng quân, bảo vệ cổng nhìn thấy từ xa, vẻ mặt cảnh giác dần dần biến mất khi họ tới gần, cuối cùng thậm chí nhếch môi một cách ngây ngô: “Về rồi? Cô bé này là ai?”
“Cháu gái.” Diệp Thanh Dương trả lời thản nhiên, cũng không giải thích thêm, kéo tay Diệp Oanh Khê vượt qua cảnh vệ gác cổng, tiếp tục đi.
“Ánh mắt cháu gái của anh rất xinh đẹp. Chỉ là bộ dạng này nhìn rất quen thuộc, giống như…”
“Trước mặt con nít không nên ăn nói lung tung!” Diệp Thanh Dương đột nhiên đứng lại, quay đầu trừng mắt hung dữ, giọng điệu lạnh lùng như lưỡi băng, đâm thẳng lên người đối phương.
Đối phương sửng sốt, phản ứng trở lại, mấy ngón tay có chút khẩn trương run run mở to mắt nhìn cô bé của Diệp Thanh Dương, nói: “Thật xin lỗi, nhất thời tôi có chút… Có một số lời nói phải nên dùng não, anh đừng để ý…”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương hừ lạnh một tiếng, cũng không làm quá, tiếp tục bước đi.
Dọc theo đường đi, Diệp Oanh Khê không ngừng xoay người nhìn lại cảnh vệ gác cổng, rồi lại thỉnh thoảng ngước mặt nhìn Diệp Thanh Dương, giống như có gì muốn hỏi. Diệp Thanh Dương vẫn luôn chú ý đến những động tác nhỏ của cô bé, đến lần thứ tư cô bé xoay người, anh đè lại bả vai gầy gò của cô, cau mày kéo ngón tay từ trong miệng của cô bé ra: “Không được mυ"ŧ tay, không vệ sinh… Vì sao cứ quay lại nhìn phía sau?”
“Chú ơi, đã trễ thế này, tại sao chú kia không đi ngủ? Chú ấy không mệt hả?” Diệp Oanh Khê chính là thắc mắc về vấn đề này, nhưng lại không dám hỏi Diệp Thanh Dương, vô cùng tò mò.
Diệp Thanh Dương lườm người kia một cái, thản nhiên nói một câu: “Đó là trách nhiệm của chú ấy”, rồi không nói thêm lời nào cả.
“Chú ơi, vừa rồi chú kia nói cháu lớn lên giống ai ạ?” Diệp Oanh Khê có chút nơm nớp lo sợ hỏi, thấy Diệp Thanh Dương hơi nhếch môi không nói gì thì lại hỏi tiếp: “Là cha cháu sao? Chú biết cha của chúa, chú kia biết chú, có phải cũng biết luôn cha cháu không?”
Ánh mắt Diệp Thanh Dương sững sờ, bước chân khẽ dừng lại, không biết trả lời cô bé như thế nào. Lần đầu tiên trước mặt một đứa bé, anh bắt đầu hoảng sợ. Đối với cha của mình, đứa bé này có quá nhiều ý niệm cố chấp. Nếu như… đến khi cô bé biết được cha mình không còn trên đời này nữa, thì sẽ ra sao đây? Anh không dám mạo hiểm, cũng không muốn mạo hiểm. Diệp Oanh Khê là huyết mạch cuối cùng của người kia, trên ý nghĩa nào đó mà nói, cô bé chính là người kéo dài sinh mạng của anh.
Có lẽ lúc trước đối với anh mà nói, Diệp Oanh Khê chỉ là một cô bé rất đổi bình thường. Nhưng bây giờ Diệp Oanh Khê chính là toàn bộ bảo vật trân quý không thể xói mòn trong cuộc đời của anh. Nếu nói, Diệp Thanh Dương nắm giữ sinh mệnh của bản thân, như vậy, hiện giờ Diệp Oanh Khê chính là máu huyết duy trì sinh mạng của anh, là chất dinh dưỡng nuôi sống anh. Cô bé đã từng trải qua ngày tháng không tốt, đây là tiếc nuối lớn nhất đời này của anh.
“Chú ơi… cháu sai rồi… cháu không hỏi nữa…” Diệp Oanh Khê cảm nhận bàn tay của Diệp Thanh Dương càng ngày càng siết chặt tay cô, khiến cô bé vô cùng đau đớn, tưởng rằng mình đã làm sai điều gì, chọc giận anh, có chút sợ hãi rụt về phía sau.
Diệp Thanh Dương nghe được giọng nói của cô bé mang theo vài phần nức nở, phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng ôm lấy cô nói: “Oanh Khê, chú và cháu giao hẹn một điều, có được không?”
“Điều gì hả?” Giống như cô bé rất thích có người ôm mình, anh ôm cô một cái, cô liền tự động tựa đầu gần cổ của anh cọ xát, giống như cử chỉ làm nũng của chú chó con.
“Cha cháu đang làm một chuyện vô cùng quan trọng, rất không thích có người quấy rầy ông ấy.’ Diệp Thanh Dương nhích lại gần đầu của cô bé, cười nói: “Cho nên chúng ta phải nghe lời, để cha làm xong sớm công việc, sau đó chúng ta có thể gặp cha rồi.”
“Vậy thì lúc nào cháu có thể gặp cha đây?” Vô ý thức, theo thói quen, Diệp Oanh Khê lại đưa ngón tay vào miệng mυ"ŧ.
“Đợi đến khi Diệp Oanh Khê của chúng ta trưởng thành, cha sẽ trở về.” Diệp Thanh Dương không biết cô bé này vì sao lại thích mυ"ŧ tay như vậy, chỉ còn cách kéo ngón tay của cô bé từ trong miệng ra một cách nhẫn nại. Nhìn nước miếng vẫn còn dính lại trên mặt, Diệp Thanh Dương mỉm cười bất đắc dĩ.
“Dạ, cháu đây hứa không hỏi nữa… Chú ơi, chúng ta ngoéo tay đi.” Diệp Oanh Khê đưa ngón tay sáng lấp lanh ra trước mặt Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương nhìn thấy, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Trước ánh mắt thuần khiết của cô bé này, anh hoàn toàn bại trận, đưa ngón tay ngoéo lấy ngón tay đầy nước bọt kia.
Hai người ngoéo tay xong, Diệp Oanh Khê lắc lắc thân mình trong lòng anh, giọng nói non nớt thiếu sự dè dặt trước kia, có chút vui mừng: “Chú ơi, cháu tự mình đi được…”
Diệp Thanh Dương nhìn cô bé mang cặp sách lên lưng, ngoan ngoãn nắm lấy tay mình, đứng bên cạnh, cười thoải mái. Cô bé này thật đáng yêu.