Chương 13: Cháu thích chú
Khi Trần An Bác dùng thành tích 29 phút 46 giây trở lại trước mặt mọi người, trong đêm tối mờ mịt chỉ còn lại tiếng thở gấp rút của cậu ta. Diệp Thanh Dương nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đảo mắt một vòng qua đám người đang ngây người ra, giọng nói trầm tĩnh lạnh như băng vang lên: “Còn có vấn đề không?”
"Không có!"
“Bây giờ tổ trưởng của tổ A, B mang theo người của mình đi theo huấn luyện viên phó Hứa qua bên kia tập luyện. Sau hai đợt sau sẽ tiến hành nghiệm thu.” Diệp Thanh Dương khẽ vuốt cằm, ra hiệu cho huấn luyện viên phó Hứa dẫn người đi.
Trần An Bác có chút hấp tấp, sờ tới sờ lui trong túi quần tìm hộp thuốc lá và bật lửa. Diệp Thanh Dương ở một bên nhìn thấy, biết ngay cậu ta đang lên cơn ghiền thuốc lá. Thường ngày trong lúc huấn luyện, bọn họ bị nghiêm cấp hút thuốc. Trần An Bác ghiền thuốc lá rất nặng, luôn trốn đội trưởng núp trong góc tối mà hút. Diệp Thanh Dương đã bắt gặp nhiều lần.
“Tối khuya mà hút cái gì?” Diệp Thanh Dương cau mày nhìn cậu ta một cái.
“Thế nào? Quản trời quản đất còn muốn quản luôn đánh rắm hả?” Trần An Bác lục tới lục lui mới nhớ ra buổi chiều sau khi huấn luyện xong đã đi thẳng tới nhà Diệp Thanh Dương, chưa hề trở về nhà. Lúc này trên người quả thật không có thuốc, “Tôi đang rất phiền!”
“Không cần phải chạy tới chạy lui, phiền cái gì?” Trong mắt Diệp Thanh Dương lộ ra vẻ khinh thường, “Chỉ là muốn cậu nhớ rõ, về sau trước mặt Oanh Khê phải đàng hoàng một chút.”
“Tôi không phải phiền anh. Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện.” Trần An Bác bứt bứt tóc, càng ngày càng có vẻ phiền não hơn,, “Ngày hôm qua không phải chị dâu tôi đã tới sao, bà già trong nhà chuyển lời nhắn với tôi, bảo tôi xin phép trở về. Anh nói bây giờ là tình huống gì, tôi có thể trở về sao? Ai là không biết, chuyện xin nghỉ chỉ là lừa gạt ông già. Đợi đến khi về thật, bà già thì vui, ông già nhất định sẽ đánh chết tôi!”
“Trong nhà xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh Dương nghe xong cũng cau mày. Những năm này, Trần An Bác giống như cố tình tranh hơn thua với người trong nhà, rất ít khi về nhà. Đêm giao thừa hai năm nay, cũng là tham mưu trưởng Trần tự mình đến đây bắt người.
“Nếu trong nhà xảy ra chuyện, làm gì đến phiên tôi trông nom? Thế nào anh cả của tôi cũng là người chống đỡ trước nhất.” Trần An Bác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen ngòm, trong mắt tràn đầy sự giễu cợt, khóe môi hiện ra nụ cười chua xót. Giọng nói thiếu đi vẻ bất cần đời thường ngày, hơn nữa còn đầy bất đắc dĩ, “Lúc trước khi tới đây, người nhà đã không đồng ý, anh cũng biết mà. Hiện tại không biết mẹ nghe ai nói gì đó, luôn luôn muốn tôi trở về, nói là tìm cô gái nhà nào đó để tôi xem mắt.”
“Không phải cậu chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi sao?” Diệp Thanh Dương có chút kinh ngạc. Nhà họ Trần là thế gia quân chính, nhưng lại muốn con cái lập gia đình thật sớm.
“Mấy năm trước, gia đình tôi không chỉ có hai anh em chúng tôi. Trước chúng tôi còn có hai anh trai song sinh. Khi đó cha tôi đang ở trong bộ đội, bận rộn không thể về được, mẹ tôi một thân một mình làm sao có thể chăm sóc nổi đây? Kết quả là hai anh bị bệnh chết. Hiện tại chị dâu không thể sinh, trong nhà chỉ có duy nhất một mình con bé Đạp Tuyết. lꝢêqu¥ɖ©ɳ Ý của mẹ tôi chính là muốn có cháu đích tôn để sớm chiều ôm ấp.” Trần An Bác cười khổ, không nói gì nữa, vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Dương rồi đi nhanh về phía bên kia của sân huấn luyện.
Diệp Thanh Dương chỉ cảm giác tâm trạng lần này của Trần An Bác rất nặng nề so với những lần trước. Huynh đệ vào sinh ra tử của anh phiền não, anh cũng lãnh hội được đôi chút. Cái gì huynh đệ? Đồng sinh cộng tử thật ra bên ngoài chính là nhiệt huyết đường đường chính chính, sau lưng chính là tình cảm chân thật xuất phát tự đáy lòng, không thể phai mờ.
Diệp Oanh Khê thật không ngờ, trong trường học có thể gặp lại Trần Đạp Tuyết. Sau tiết học thứ hai của lớp tiểu học là giờ thể dục mềm dẻo. Khi lớp trưởng của Diệp Oanh Khê dẫn nguyên cả lớp đi tới lớp học của mình, đột nhiên Trần Đạp Tuyết xuất hiện chặn ngang trước mặt cô. Tình cảnh gặp mặt lần đầu tiên vẫn còn in đặm trong ký ức, Diệp Oanh Khê nhìn chung quanh, rất nhiều người, cô đi vòng qua Trần Đạp Tuyết, ai ngờ người kia không chịu buông tha, đưa tay kéo cô lại.
“Mày và tao học chung trường.” So với Diệp Oanh Khê, Trần Đạp Tuyết cao hơn cô cả nửa cái đầu. Lúc này trừ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn ngập sự coi thường và khinh miệt xói mói Diệp Oanh Khê.
“Ừ.” Diệp Oanh Khê gật gật đầu, thấy lớp trưởng đã đi xa, có chút sốt ruột muốn chạy đuổi theo cho kịp.
Trần Đạp Tuyết cảm thấy sự giãy dụa của cô, cười khẽ một tiếng, gia tăng sức lực trong tay. Trong lúc hai người giằng co, đột nhiên Trần Đạp Tuyết buông mạnh tay ra, Diệp Oanh Khê lảo đảo về phía sau vài bước, ngã nhào trên mặt đất. Phần lớn trẻ con thích xem náo nhiệt, thấy Diệp Oanh Khê ngã ngồi chật vật trên đất thì cười ầm lên.
Trần Đạp Tuyết đứng trong đám người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Oanh Khê vài giây, sau đó hùa theo đám người kia cười rộ lên. Diệp Oanh Khê khẽ cắn môi đứng dậy, giơ bàn tay lên thì thấy lòng bàn tay bị cạ rách một lớp da, máu rướm ra, có chút đau nhói. Thầy giáo chạy đến, vội vàng hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Oanh Khê còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Đạp Tuyết đã mở miệng nói trước: “Thưa thầy, bạn ấy không cẩn thận, bị ngã thôi à.”
Thầy giáo nghe xong sốt ruột, hỏi Diệp Oanh Khê té ngã có bị thương không. Cô cắn môi lắc đầu, khẽ co ngón tay lại, đυ.ng phải miệng vết thương, khập khiễng đi lại đội ngũ lớp học của mình. Buổi tối về tới nhà, mẹ Diệp thấy quần áo của cô có vết bẩn, hỏi thăm một chút. Bà chỉ cho rằng Diệp Oanh Khê đi không cẩn thận, nên cũng không để ý nhiều.
Chủ nhật, Diệp Thanh Dương nhờ thành viên phòng bếp mua chút ít đồ ăn rồi đi đón Diệp Oanh Khê trở về. Trước giờ cơm tối, Diệp Thanh Dương bắt Diệp Oanh Khê đi rửa tay trước. Cô bé mới vừa đưa tay ra đυ.ng vào nước thì lật đật rút về. Lúc này Diệp Thanh Dương mới phát hiện có gì đó không đúng. Anh đi tới, đè tay cô bé ra, đưa vào dòng nước, Oanh Khê vẫn giựt về phía sau, co tay lại. Bị ép đến mức sốt ruột, cuối cùng cũng ấp úng nói ra một chữ: “Đau…”
Diệp Thanh Dương lật tay của cô bé ra xem, trên bàn tay có một đường sẹo màu nâu đỏ rất rõ ràng. Anh cau mày nhìn một chút, giận tái mặt tra hỏi nguyên do. Diệp Oanh Khê không dám nói dối trước mặt Diệp Thanh Dương, ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện. Diệp Thanh Dương nghe xong trầm ngâm một hồi, tìm thuốc tím khử trùng vết thương của cô bé, thổi thổi lên vết thương của cô rồi mới nói: “Lần sau, nếu con bé lại khi dễ cháu, cháu phải đánh trả. Nếu xảy ra chuyện gì, chú sẽ nói giúp cháu!”
“Nhưng mà họ nói học sinh đánh nhau sẽ bị khai trừ.” Oanh Khê nhìn ánh mắt dịu dàng của chú, đột nhiên chỗ nào đó trong tim sụp đổ, nhưng lại cảm thấy vô cùng mềm yếu.
“Sẽ không.” Diệp Thanh Dương cất kỹ thuốc xong, nói: “Nếu bị khai trừ, chú sẽ tìm trường học khác cho cháu. Đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Chỉ là về sau Oanh Khê không nên cảm thấy uất ức là tốt rồi. Bảo bối bé bỏng của chú làm sao có thể tùy ý bị người khác khi dễ.”
Anh chưa bao giờ gọi cô một cách thân mật như thế. Cô bé cũng chưa từng được người quý trọng qua. Mấy chữ ‘bảo bối bé bỏng’ kia khiến tim cô bé co rút kịch liệt, hốc mắt nóng lên. Có một ý niệm trong đầu chợt lóe lên, gần như trong nháy mắt, Diệp Oanh Khê nhào qua, ôm chầm lấy cổ Diệp Thanh Dương, đè lên gò má anh, hôn ‘chụt’ một cái. Dù là Diệp Thanh Dương, cũng bị nhiệt tình bất thình lình của cô bé dọa sợ. Nhanh như chớp, Tiểu Oanh Khê lại ghé sát vào tai anh, nhẹ nhàng, nhưng mang theo nụ cười ranh mãnh, mở miệng nói: “Chú ơi, cháu thích chú.”
Mặc dù biết rõ chữ ‘thích’ từ miệng trẻ con hoàn toàn không giống từ miệng của người trưởng thành, nhưng Diệp Thanh Dương vẫn không hiểu sao mình lại cảm giác không được tự nhiên. Trong lúc Diệp Thanh Dương âm thầm cắn răng tự mắng mình, giọng nói của Trần An Bác từ ngoài lan can vang lên: “Ơ, gác lại chú cháu tình thâm có được không?”
Diệp Thanh Dương vốn cảm thấy xấu hổ, nghe cậu ta nhạo báng như vậy, mặt mày ửng đỏ. Anh vội vã kéo bàn tay nhỏ bé của Oanh Khê xuống, thuận thế vỗ vỗ đầu cô: “Vừa thoa thuốc xong, đừng dùng tay đυ.ng đồ lung tung, để thuốc bị trôi đi. Chú sẽ mang đồ ăn ra, tự mình đi tới bàn ăn ngồi ngoan ở đó.”
“Dạ.” Tâm tình Diệp Oanh Khê rất tốt, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh bàn cơm, nhưng lại kinh ngạc nhìn cửa chính vẫn còn khóa, lần đầu tiên cô bé chủ động mở miệng nói chuyện với Trần An Bác: “Chú Trần, chú đi vào bằng cách nào?”
Trần An Bác chỉ chỉ ban công, cũng đi tới ngồi trước bàn cơm, chờ Diệp Thanh Dương mang thức ăn lên. Diệp Oanh Khê theo thói quen, đưa ngón tay vào miệng, rồi lại nhìn ra ban công, chớp chớp mắt to hỏi tiếp: “Trèo vào? Bác trai nói chỉ có trộm mới trèo lên ban công người ta thôi!”
Trần An Bác đang uống nước, thiếu chút nữa là bị ngụm nước sặc chết, ho khan vài tiếng. Cậu ta run rẩy chỉ chỉ ngón tay về phía khuôn mặt đơn thuần của Tiểu Oanh Khê: “Cháu nói nói cháu… một ngày không tranh cãi với chú cháu cảm thấy không thỏa mái phải không?”
“Thì ra chú là trộm hả?” Diệp Oanh Khê chẳng chút kiêng kỵ cơn giận của Trần An Bác. Tuy là câu hỏi nghi vấn, nhưng ánh mắt của cô bé hoàn toàn lộ ra vẻ khinh bỉ. Trần An Bác há hốc miệng, ngừng lại một chút, tầm mắt vừa nhìn thấy Diệp Thanh Dương bưng đồ ăn ra, cậu ta cười một tiếng giống như tên trộm, đυ.ng đυ.ng Oanh Khê, nhỏ giọng nói:
“Thật ra cái này là do chú của cháu dạy chú. Huống chi trước kia chú ấy đã từng làm như vậy.”
Tiểu Oanh Khê quay đầu lại, Diệp Thanh Dương lại không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của hai người nhìn mình, bỏ mâm đồ ăn xuống rồi lại đi vào phòng bếp mang tiếp đồ ăn ra. Đợi sau khi anh ngồi vào chỗ của mình xong, Tiểu Oanh Khê mới tò mò mở miệng hỏi: “Chú ơi, chú Trần nói chú dạy chú ấy treo lan can phải không?”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương vừa múc canh vừa tùy ý trả lời.
“Vậy lúc trước chú về nhà cũng dùng cách treo lan can hả?”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương buông thìa xuống, ánh mắt lướt nhanh qua Trần An Bác bên cạnh đang che miệng cười, “Như vậy cho tiện. Có lúc đi ra ngoài mang chìa khóa rất phiền phức. Trước khi ăn cơm, uống chút canh đi. Còn nóng, từ từ uống.”
“Dạ.” Diệp Oanh Khê uống hai muỗng canh, ngẩng đầu lên nhìn Trần An Bác nói, “Nhưng chú vẫn là tên ăn trộm.”
Trần An Bác có chút căm giận, cắm đũa vào trong cơm: “Vậy tại sao không nói chú của cháu cũng vậy? Chú ấy cũng trèo ban công mà!”
“Nhưng chú ấy trèo nhà mình, không phải nhà người khác. Chú trèo lên ban công nhà người khác mà!”
Vừa dứt lời, chén cơm trong tay Trần An Bác rơi xuống trên bàn, phát ra âm thanh thật lớn.