Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Câu Lạc Bộ Linh Lực Hệ Liệt
Truyện Nhiệm Vụ Cứu Yêu của tác giả Bồng Vũ thuộc thể loại ngôn tình đặc sắc, thú vị với môt câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng nhưng ngập tràn cảm xúc. Đến với truyện là một câu lạc b …
Xem Thêm

“Nó không có lợi hại như vậy, nó chỉ là tên nhóc hữu dũng vô mưu.” Khang Chính Thời chưa từng đem Kha Bá Ấp để vào mắt. “Phải không? Mày thật sự nghĩ như vậy? Vậy nó so với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn, có thể giấu diếm được tiền bối như mày.” Giọng nói kia vẫn như cũ từ bốn phía tường truyền đến.

“Nó mặc kệ công việc, cả ngày chơi đùa với phụ nữ, còn có thể làm gì?”

“Ngu ngốc! Đừng quá xem thường nó, hiện tại không trừ bỏ nó, tương lai nó sẽ là đối thủ đáng sợ.”

“Nhưng...”

“Nó chết đi, mày mới có ngày thái bình, hiểu không?”

Khang Chính Thời im lặng không nói. Hắn thật sự gϊếŧ Kha Bá Ấp sao?

Từ biết được quan hệ của mình cùng Kha gia, hắn từng thề trả thù, nhưng, Kha lão đột nhiên qua đời lại khiến hắn giật mình nhận ra trong mười năm hắn được Kha lão tài bồi đã có một loại tình cảm quấn quýt với ông, thật sự là do máu mủ tình thâm sao?

Hắn luôn miệng nói với bản thân lão già này chết quá dễ dàng, nhưng sâu trong nội tâm hắn so với ai khác đều khổ sở hơn, cũng bởi vậy, hắn cũng không thật sự định đối phó Kha Bá Ấp, chỉ thầm nghĩ cho cuộc sống quá sung sướиɠ cùa nó một chút giáo huấn, dọa nó, như thế mà thôi. Nhưng sau này mọi chuyện phát triển đến mức hắn không còn nắm giữ được nữa, bởi vì tên kia đột nhiên xuất hiện...

“Ta muốn nghỉ ngơi, nếu ta đoán đúng, Kha Bá Ấp sau khi lành vết thương sẽ đến tìm mày, đến lúc đó nhớ đánh thức ta.” Giọng nói kia dần dần biến mất.

Khang Chính Thời ngồi phịch trên sô pha, mắt chậm rãi mở ra, nhìn trần nhà, tay chân hư thoát vô lực khiến hắn rất lâu mới đứng lên được.

Đạt Đạt cuối cùng cũng thấy Khang Chính Thời, nó sợ hãi nhìn thân hình tiều tụy của Khang Chính Thời, sợ tới mức ngay cả thân thể cũng không động đậy. Nhưng đúng lúc này, Khang Chính Thời đột nhiên xoay người, nhìn thẳng chỗ nó trốn, thân thể suy yếu phút chốc trở nên linh hoạt, hắn xông đến cửa sổ, kéo rèm cửa, đẩy cửa kính ra, trên mặt nở nụ cười lạnh.

“Oh! Nhìn xem ai tới thăm ta kìa, thì ra là mày, một đứa nhỏ chạy sai thời không.” Hắn đi ra ban công. Đạt Đạt run lên, sợ đến nói không ra lời.

“Là mày đúng không? Là mày nhiều chuyện tìm đến ả kia đúng không? Mày muốn gì? Cứu Kha Bá Ấp? Hừ, mày thật sự thích hắn như vậy, muốn hắn làm ba mày?” Khang Chính Thời thay đổi bộ dáng lão luyện lúc bình thường, ánh mắt trở nên biến hóa kỳ lạ khó dò. “Ngươi... Ngươi... Ngươi là ác ma...” Đạt Đạt vừa nói vừa lui về phía sau, thân thể chậm rãi bay lên không.

“Thực đáng tiếc, chỉ sợ mày phải thất vọng rồi, bởi vì Kha Bá Ấp sẽ chết ngay thôi, nó không có cơ hội sinh ra đời sau đâu, mà mày... để ta thiêu hủy luôn linh hồn của mày đi!” Hắn vươn tay, một ngọn lửa dấy lên trong tay hắn. “Đừng!” Đạt Đạt xoay người muốn chạy trốn, nhưng mới nghiêng người, toàn thân đã bị một vòng lửa vây khốn, thân thể nó bị đốt nóng cháy, nhịn không được la to: “Buông! Đau quá! Đau quá!”

“Dù sao Kha Bá Ấp cùng ả họ Lãnh sớm hay muộn cũng phải chết, mà một trong hai người bọn họ chết đi thì mày đều không sống được, cho nên ta có lòng tốt đưa mày đi trước, mày cứ kiên nhẫn chờ đợi, ba mẹ mày rất nhanh sẽ đi tìm mày.” Khang Chính Thời nhếch miệng cười to. “Không! Ta không muốn vậy! Ba! Mẹ! Cứu con!” Đạt Đạt khóc kêu lên.

“Đừng như vậy!” Một giọng nói khác từ miệng Khang Chính Thời la lên, ngăn hắn đối phó Đạt Đạt. “Mày lại làm loạn!” Khang Chính Thời lại dùng một giọng khác cực âm trầm cả giận nói.

“Anh nói muốn nghỉ ngơi, tỉnh lại làm gì?” Khang Chính Thời tựa hồ đang tự nói, song, từ miệng hắn nói ra lại có đến hai giọng nói, hai cá tính, giống một người đang diễn hai vai.

“Đứa nhỏ này giữ lại chỉ phá hỏng chuyện của chúng ta, chẳng lẽ mày không biết ả họ Lãnh là nó tìm đến sao?” Giọng âm trầm hét lớn.

“Nó chỉ là đứa trẻ...”

“Câm miệng! Nếu để dứa nhỏ này thành hình liền phiền toái.”

“Tôi không muốn làm bị thương trẻ con, muốn thì cứ trực tiếp đối phó Kha Bá Ấp.”

“Mày là đồ ngu ngốc...”

Đạt Đạt thừa dịp bọn họ tranh chấp giãy khỏi ngọn lửa, phút chốc biến mất trong đêm đen.

“Đáng chết! Nó chạy thoát!”

“Tôi không thể dễ dàng tha thứ anh, anh cút trở về cho tôi!” Giọng nói ôn hòa lớn tiếng kháng nghị. “Thân thể này là của tôi, không được sự cho phép của tôi anh không thể sử dụng! Nghe không?”

“Mày... mày đừng hối hận...” Giọng nói âm trầm dần dần biến mất.

Khang Chính Thời dùng hết khí lực, nhắm mắt chậm rãi ngã xuống, dựa vào ban công thở hổn hển.

Hắn bị ác ma khống chế! Hắn thống khổ la hét trong lòng, mà ác ma này không phải ai khác, chính là một ‘hắn’ khác.

※※※

Kha Bá Ấp đã nhịn hai ngày. Hai ngày qua anh không gặp Lãnh Quan, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, anh vừa vội vừa tức, trong lòng vì không nhìn thấy cô mà loạn thành một đoàn. Nhưng anh đều nhịn xuống, anh bắt buộc mình phải nhẫn nại đến khi vết thương đóng vảy, anh không muốn giống như bệnh nhân bị nhốt trong phòng, không muốn lại bị động chờ Lãnh Quan xuất hiện, anh muốn chủ động tiếp cận cô, lại một lần nữa đem cô từ khuôn mẫu lạnh như băng đào ra.

Anh biết cô đang trốn anh, cố ý tránh không gặp mặt, vừa nghĩ đến anh liền bốc hỏa, cô rõ ràng không phải thờ ơ với anh, vì sao còn muốn ép buộc anh như vậy?

Chết tiệt! Yêu người như vậy thật đúng là tự chuốc lấy khổ. Anh khẽ nguyền rủa.

Đêm hôm sau, anh càng không ngừng nhớ cô, cuối cùng kiềm chế không được, gọi quản gia tới hỏi: “Lãnh tiểu thư đâu?”

“Lãnh tiểu thư ở thư phòng.” Quản gia cười thầm trong lòng, ông đối với Lãnh Quan tự dưng đến Kha gia càng lúc càng thuận mắt, ban đầu ông nghĩ cô là nam, sau mới biết rõ cô là nữ, hơn nữa là người tới bảo vệ thiếu gia. “Hai ngày nay cô ấy làm gì?” Anh mặc xong quần áo, xuống lầu đi đến thư phòng.

“Tôi không rõ lắm, cô ấy luôn xem tư liệu.” Quản gia lần đầu tiên thấy Kha Bá Ấp để ý một người phụ nữ như vậy, đây thật sự là hiện tượng tốt.

“Tôi cần nói chuyện rõ ràng với cô ấy, ông đi làm việc của mình đi.” Kha Bá Ấp mở cửa đi vào.

Quản gia nén cười, thức thời rời đi.

Kha Bá Ấp từng bước tiến vào thư phòng, liền thấy Lãnh Quan ngồi dựa lưng vào cửa sổ, ánh đèn nhu hòa từ phía sau chiếu vào bàn học, khiến cả người cô tỏa sáng rực rỡ, ngũ quan tươi đẹp giấu trong bóng tối vẫn đẹp đến khiến người ta xúc động.

Anh cảm thấy máu lại sôi trào.

Cô ngẩng đầu, vừa thấy là anh, liền đứng lên, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Sao anh lại xuống giường?” “Vì sao hai ngày nay em không đến phòng anh?” Anh không đáp hỏi lại, từng bước đến gần cô.

“Bác sĩ nói anh cần yên tĩnh, đừng quấy rầy anh.” Cô chắp tay sau lưng, thái độ xa cách.

“Cho nên em ngay cả đi thăm anh cũng giảm đi?” Anh nhướng mi.

“Đó là vì tốt cho anh.”

“Tốt cho anh?” Anh nghiến răng hỏi.

“Anh rất dễ kích động, Kha tiên sinh...”

“Anh đã nói đừng gọi anh Kha tiên sinh!” Anh cao giọng, nhìn chằm chằm khuôn mặt khiến anh vừa yêu lại vừa tức. “Vậy tôi nên xưng hô với anh như thế nào đây?” Cô vẫn lạnh lùng.

“Em... Đừng như vậy, Lãnh Quan, đừng chọc giận anh, em biết rõ anh yêu em, vì sao em không thể cho anh tốt hơn sắc mặt?” Anh đây có thể tính là ăn nói khép nép rồi.

“Khi tôi chấp hành nhiệm vụ sẽ không nói chuyện tình cảm.” Cô bước từng bước, định tránh khỏi người anh.

Anh lập tức ngăn cô lại, cầm cánh tay cô. “Chúng ta không lập khế ước, đây không xem như nhiệm vụ của em.” “Khế ước là tôi cùng con anh lập.” Cô nhìn anh.

“Anh đã điều tra qua, anh không có con.” Anh yên lặng nói.

“Anh khẳng định?” Cô không tin, Đạt Đạt cùng anh bộ dạng rất giống nhau.

“Đúng vậy, anh khẳng định trăm phần trăm, không có người phụ nữ nào từng thay Kha Bá Ấp anh sinh con.”

“Chuyện này không phải dễ dàng điều tra rõ như vậy, anh xác định anh còn nhớ rõ ‘mỗi một người’ phụ nữ cùng anh lên giường sao?” Cô khí thế bức người nói.

Thêm Bình Luận