Chương 22

Ô Tảo sờ vào chỗ giao hợp của mình và xà yêu, nếp uốn bên mép cúc huyệt gần như cũng bị căng ra, Ô Tảo thử tìm một khe hở nhỏ dọc theo mép, dùng ngón tay mò mẫm từng tí một, luồn từ từ vào bên trong: "Tiểu xà, dùng thân thể của em đỡ lấy tôi... Đúng rồi, chính là như vậy..." Ô Tảo rất hài lòng, Xà Ngân hiểu rất nhanh, nghe lời cuốn lên thân thể, cuộn thành hai vòng.

Nửa người trên nằm trên thân xà, Ô Tảo chống tay nắm chặt một cây bảo bối khác của Xà Ngân, từ từ đi vào trong khe hở mà tay trái mở ra.

"Ưʍ..."

"A..."

Ô Tảo và Xà Ngân cùng phát ra một tiếng thở dốc.

"Vào, vào rồi, a... Căng quá, tiểu huyệt... Sắp bị em chen hỏng rồi, hai cây côn ŧᏂịŧ... Đều vào rồi, a, a a, cử động đi... Bảo bối, nhanh cử động đi... A, a a, sướиɠ quá! Quá lợi hại, hai cây nhục bổng to lớn cùng chơi tao huyệt nhỏ, ưm, a a a, a a..." Ô Tảo không ngờ rằng tiểu xà yêu vừa nghe thấy có thể cử động, lập tức hứng thú, cũng không đợi Ô Tảo quen dần, vội vàng điều khiển ra ra vào vào, nhấp đến mức cả người Ô Tảo cũng lắc lư theo.

Hóa ra "ăn sạch" loài người là chuyện thoải mái như vậy...

Dường như sắp hòa tan, huyệt mềm mại, ấm áp và ẩm ướt đang không ngừng mυ"ŧ lấy mình, dây dưa mình, ma sát mình, nháy mắt là kɧoáı ©ảʍ có thể chảy khắp toàn thân. Xà Ngân nếm được vị ngọt cực kỳ hưng phấn, nó càng nhấp càng nhanh, hận không thể hợp làm một thể với con người tuyệt vời này.

Không biết kỹ thuật gì, nhưng hai cây vừa to vừa dài cũng đủ làm Ô Tảo sướиɠ phát điên. Đồ vật cắm ở trong huyệt còn mọc ra rất nhiều vảy và phần gồ ghề, gần như có thể cọ xát đến tất cả các điểm nhạy cảm giấu ở bên trong các nếp uốn, chưa kể đến điểm quan trọng sâu nhất, mỗi một cái đều có thể kí©h thí©ɧ từ góc độ khác nhau, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tràn vào từ chỗ giao cấu một cách điên cuồng.

Ô Tảo có thể phân biệt rõ ràng, cặp bảo bối hình dạng kỳ lạ đó ra ra vào vào như thế nào trong thân thể của mình, thậm chí nhấp đến nỗi bụng dưới không chỗ nào không hiện ra vết tích của giao hợp.

Bản thân bị một con rắn đang động dục quấn lấy chơi đùa trên mặt đất, nghĩ đến đây, Ô Tảo có loại cảm giác kɧoáı ©ảʍ không thể giải thích được, đó là sự kí©h thí©ɧ mà con người không thể nào cho được...

Lại làm nhiều hơn…

Thật tuyệt…

Ngay trong cơn mê loạn này, Ô Tảo ôm lấy thân rắn, kẹp lấy đuôi rắn, run rẩy đạt cao trào lần thứ nhất.