*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khúc Trì đang mặc một chiếc quần ngủ nhung màu san hô, vải ở trong chăn cũng được ủ ra một độ ấm vừa đủ, khi tay chạm vào cũng thấy ấm.
Có thể là vì lúc ngủ ôm chặt quá nên cọ ra phản ứng, Khúc Trì cương lên, cái thứ không biết xấu hổ trong quần không biết xấu hổ nhô lên thành một túp lều nhỏ.
Bạch Thuấn thu tay, vừa vặn có thể giữ lấy đầu cậu.
Vừa mới tỉnh ngủ, Khúc Trì còn chưa khôi phục được năng lực phản ứng bình thường, trì độn uể oải —— mặc dù khi tỉnh táo đối mặt với Bạch Thuấn cậu cũng không thể nào thông minh được.
Cậu vẫn chưa thể lý giải trạng thái này nhưng bản năng lại bị khoải cảm kí©h thí©ɧ. Tay Bạch Thuấn giật giật, lòng bàn tay cách hai tầng vải dệt chạm vào đỉnh của thứ kia rồi lại ma xát nhẹ, khiến cho Khúc Trì run rẩy.
"A... Ưʍ...." Khúc Trì phát ra âm thanh mềm mại, đặt dưới tình huống này, quả thực là đang bị người bắt nạt.
Nhưng Bạch Thuấn không nóng vội, hắn giống như một người thợ săn kinh nghiệm phong phú, treo con mồi của mình mãi không tha.
Hắn không phát ra tiếng nào, cong ngón tay lại, nhẹ nhàng cọ lên phần thân, bàn tay thỉnh thoảng dùng chút lực ấn xuống rồi lại nhanh chóng thả ra.
Kiểu ma xát này như không gãi đúng chỗ ngứa, không những không giải tỏa được du͙© vọиɠ mà ngược lại còn làm cho cậu sinh ra chút nôn nóng, dù sao trong loại thời điểm nàu, ai cũng sẽ muốn được thoải mái hơn.
Đợi đến lúc Khúc Trì chủ động cọ vào hắn, Bạch Thuấn mới tiến thêm một bước, giống như phụ huynh bị đứa nhỏ nhà mình dày vò phải thỏa hiệp.
Tay hắn rời khỏi vị trí ban đầu, dời tới qυầи ɭóŧ, đẩy dây chun ra rồi trượt vào, dán vào làn da như một con rắn đang chậm rãi di chuyển, bơi đến bộ phận đã cương cứng kia rồi bò lên từng chút một.
Thật ra theo lý mà nói thì cậu không thấy kỳ quái chút nào.
Đứa con trai nào khi bước vào tuổi vị thành niên cũng sẽ mộng tinh, lần đầu tiên Khúc Trì mộng tinh là do Bạch Thuấn giúp cậu xử lí, sau này những hiểu biết về sinh lí cũng đều là Bạch Thuấn dạy cho cậu.
Anh giúp cậu giải quyết chút phản ứng sinh lí này hình như cũng không có gì kì lạ....
Nhưng Bạch Thuấn lại hỏi cậu: "Tiểu Trì bình thường có tự làm việc này không?" Giọng điệu khiến Khúc Trì không thể phân biệt được câu này được nói dưới góc độ của một người anh hay là "người yêu".
Khúc Trì hỗn loạn nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Không thường xuyên...."
Sau đó cậu chợt nghe Bạch Thuấn khẽ cười một tiếng: "Thật là ngoan."
Khúc Trì vẫn luôn cảm thấy chỗ kia có chút bẩn cho nên không thích chạm vào cho lắm, bình thường nếu nổi lên phản ứng thì cũng chỉ đợi cho nó tự bình tĩnh lại.
Nhưng lúc này, bàn tay ngày thường cầm bút đánh đàn của anh nay lại cầm lấy tính khí của cậu, nhẹ nhàng mà thuần thục vỗ về mớn trớn, mang đến loại kɧoáı ©ảʍ mà cơ hồ cậu không có khả năng chống đỡ được.
Là vì cậu kinh nghiệm non nớt sao? Hay là bởi vì anh quá lợi hại? Rõ ràng lúc trước tự sờ cũng không cảm thấy thoải mái như vậy....
Ngón tay thon dài linh hoạt dễ dàng nắm lấy tính khí của cậu trong tay, lòng bàn tay di chuyển quanh thân, tiếng hít thở của Khúc Trì cũng theo đó mà không ngừng biến điệu.
Cậu bắt đầu cảm thấy có chút thẹn thùng nhưng thật sự là đã quá muộn, chỉ lướt qua rồi liền bị cậu xem nhẹ.
Cậu nhỏ giọng gọi: "Anh ơi."
Kêu một tiếng rồi lại một tiếng nhưng trừ lần đó ra thì cũng không nói gì khác, người khác cũng không phân biệt được là cậu có ý muốn làm nũng hay là muốn xin tha thứ.
Bạch Thuấn dùng răng ngậm lấy tai cậu, nhưng cũng chỉ chạm nhẹ ở trên mặt, hoàn toàn không khiến cậu đau chút nào.
Khúc Trì cảm thấy cực kì thoải mái, ngay cả lỗ tai cũng sinh ra cảm giác tê dại như có từng luồng điện chạy qua, mũi cũng không kịp hỗ trợ hô hấp cho nên cậu phải mở to miệng để hít vào thở ra.
Hiện tại vào giờ khắc này, toàn bộ du͙© vọиɠ của cậu đều bị trói chặt vào tay của Bạch Thuấn.
Chuyện này thật sự làm cho Bạch Thuấn cảm thấy sung sướиɠ, cho nên hắn lại đẩy mạnh một chút, ngón tay chạm vào qυყ đầυ đang tiết ra chất lỏng nhớp nháp, ngón tay ấn lên một chút khiến cho tiếng "Anh ơi" của Khúc Trì hoàn toàn biến điệu.
"Thoải mái không?" Bạch Thuấn biết rõ còn hỏi.
Không đợi Khúc Trì thở ra một hơi, ngón tay hắn đã ấn lên chỗ đó một lần nữa. Khúc Trì bị kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ đến không ngừng run rẩy, nhất thời quên sạch câu hỏi của anh.
Lần đầu tiên Khúc Trì cảm nhận được rõ kɧoáı ©ảʍ của một người đàn ông, rõ ràng đến mức không thể cưỡng lại được, mãnh liệt đến mức khiến cậu rơi vào tay giặc trong nháy mắt.
Cậu cúi đầu thở dốc, cằm gần như muốn chọc vào ngực mình, đỉnh đầu cũng áp vào ngực Bạch Thuấn, cái đầu lông xù không tự chủ đưa ra, như một chú cún con đang cầu được yêu thương.
Bạch Thuấn thỏa mãn nhu cầu thầm lặng của mình, ngón trỏ cong lên, dùng móng tay cào nhẹ lên nơi đó một chút.
Khúc Trì lập tức rêи ɾỉ ra tiếng, cho ra đáp án vừa thẳng thắn vừa ngắn gọn.
Phản ứng ngây ngô bất lực, mặc người bài bố này khiến Bạch Thuấn không thể tự kiềm chế bản thân.
Hắn hôn lên mái tóc rối loạn do vừa ngủ dậy của Khúc Trì, tay cũng không ngừng động tác liên tục an ủi.
Vừa rồi mới chỉ là ra một chút động tác đã có thể khiến Khúc Trì phản ứng lớn đến như vậy, hiện tại lại được dùng không ngừng, đại não Khúc Trì như bị ánh sáng trắng chiếm lĩnh, ánh sáng không ngừng lóe lên khiến cậu bị choáng ngợp.
Động tác của Bạch Thuấn không tính là nhanh, hắn nắm bắt tiết tấu rất khá nhưng còn chưa sờ được bao lâu, Khúc Trì đã không thể khống chế mà rêи ɾỉ, chất lỏng hơi lạnh bắn đầy vào lòng bàn tay hắn.
Sau khi cao trào, cả người Khúc Trì mềm nhũn, rõ ràng không làm gì mà lại toát mồ hôi, tê liệt nằm trong lòng hắn thở phì phò.
Hắn rút tay ra, đợi Khúc Trì lấy lại tinh thần thì hắn đã ngồi dậy, đi tới tủ đầu giường lấy khăn giấy.
A.... Khúc Trì hơi ngẩn ra, cảnh tượng tay anh dính đầy chất lỏng màu trắng đυ.c như vậy quá mức kí©h thí©ɧ, cậu cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Hơn nửa ngày sau Khúc Trì mới nghĩ tới việc thấy xấu hổ, như thì thầm mà nói: "Xin lỗi."
"Không có gì."
Bạch Thuấn cười cười.
Sự bao dung chiều chuộng của anh làm cho cậu càng cảm thấy ngượng ngùng.
Khúc Trì không biết nên đặt ánh mắt vào đâu nên đành phải nhìn lung tung xung quanh. Vì Bạch Thuấn đã ngồi xuống nên cậu vừa lúc có thể nhìn thấy đũng quần của Bạch Thuấn cũng nhô lên.
Cậu như đã tìm được cơ hội, nói: "Anh, không thì em cũng giúp anh...."
Bạch Thuấn nhìn thời gian: "Tôi sắp phải đi làm rồi, không đủ thời gian. Coi như Tiểu Trì nợ tôi một lần đi."
"Chắc là tới kịp mà nhỉ....?" Khúc Trì cũng liếc nhìn thời gian, chần chừ hỏi.
Bạch Thuấn nhìn cậu, một lát sau mới cười, đáp: "Tôi có chút lâu hơn."