Chương 18

Dáng vẻ lúc đó của Khúc Trì quá mức chọc người yêu thương, Bạch Thuấn dường như không có biện pháp nào mà nhìn cậu trong chốc át, như thỏa hiệp mà nói: "Vậy thì Tiểu Trì cũng không thể nghĩ đến người khác trong lúc yêu đương với tôi."

Chỉ cần có thể tránh được cái đề tài đáng ghét này thì cái gì Khúc Trì cũng đồng ý, cho nên cậu không chút do dự gật đầu.

Trong hai tiếng tiếp theo, Bạch Thuấn không có "bắt nạt" cậu, không tiếp tục chủ đề kia nữa.

Hắn liếʍ đi nước mắt của Khúc Trì, hôn lên đôi mắt sũng nước của Khúc Trì, thực hiện một cách "bắt nạt" khác mà Khúc Trì sẽ không phản kháng lại.

Khúc Trì bị hắn làm cho mờ mịt thất thần, mắt khóc đến mức sưng lên, trên lưng bị bóp ra hai vệt đỏ, nơi giữa hai chân bị sử dụng quá độ hiện ra màu đỏ bừng khác thường trong ánh nước.

Người cậu thấm đẫm mồ hôi, chìm đắm trong sự yêu thương cùng sự xâm phạm bên trong của Bạch Thuấn, chỉ có thể mở to miệng hô hấp, tìm cách giành lấy chút hơi thở của Bạch Thuấn trong lúc hôn môi.

Đợi cho đến lúc dừng lại, đến cả âm thanh bình thường Khúc Trì cũng không phát ra được, giọng nói bất tri bất giác khàn đặc, cơ thể cũng vô cùng mệt mỏi.

Người bị hạ thuốc là anh trai nhưng người chân chính bị ám toán hình như lại là cậu. Cậu mơ mơ màng màng nhắm mắt lại ngủ trong chốc lát, lúc tỉnh lại lần nữa, Bạch Thuấn vẫn còn đang ôm cậu, mặt mày ôn hòa chăm chú nhìn cậu.

Khúc Trì gọi: "Anh ơi...." Lại hỏi, "Đã tốt hơn chưa?"

Người đầu tiên mà cậu quan tâm vẫn là mình, điều này làm cho Bạch Thuấn cười cười, trả lời: "Đã ổn rồi."

Thực ra lúc làm xong lần thứ hai, tác dụng của thuốc đã hoặc nhiều hoặc ít giảm bớt đi, nhưng hắn vẫn không dừng lại mà là tiếp tục làm lần thứ ba.

Khúc Trì không nói chuyện nữa, cúi đầu, cằm cơ hồ phải cúi đến tận ngực mình.

Bạch Thuấn đã cởϊ áσ ra, cánh tay trần trụi vắt ngang trước ngực cậu. Khúc Trì có thể thấy rõ mồ hôi trên cơ thể xinh đẹp kia.

Cậu không kìm lòng được mà nuốt nước miếng, tâm loạn như ma.

Thấy cậu không nói lời nào, Bạch Thuấn mở miệng trước: "Hối hận sao, Tiểu Trì?"

"....Không hối hận."

Giọng Khúc Trì nhỏ như muỗi kêu.

Bạch Thuấn như không nghe tiếng: "Hử?"

Khúc Trì đành phải cố lấy dũng khí nói lại một lần: "Không hối hận, có thể giúp anh, em không hối hận...."

Bạch Thuấn giơ tay nâng cằm cậu lên, khiến cho cậu ngẩng mặt.

Khúc Trì không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, dù sao bọn họ cũng vừa mới làm chuyện kia, tuy rằng đó đều là vì giúp anh trai giải quyết tác dụng của thuốc....

Nhưng Bạch Thuấn lại nói: "Nếu tôi nói thuốc kia là do tôi tự uống thì sao, em còn không hối hận sao?"

Đại não của Khúc Trì ngừng hoạt động, có thể là đã qua tầm nửa phút, một phút sau, cậu chớp mắt, không thể lý giải được những lời này là có ý gì: "Cái gì?"

Bạch Thuấn chăm chú nhìn cậu, hết sức bình tĩnh, thản nhiên lặp lại lời mình vừa nói: "Tôi tự mình uống thuốc."

Khúc Trì tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong lúc này lại nghe được một câu như vậy, thế cho nên cậu lại thật sự mê mang rất lâu.

Cậu khờ khạo đến cực điểm, vẫn còn đang dừng lại ở trong thế giới mà Bạch Thuấn dệt nên cho mình, mặc dù đáp án chỉ cách một tầng vải mỏng nhưng cậu vẫn không thể nhìn thấy rõ.

"Sao lại tự mình uống thuốc....?" Khúc Trì chấn chừ hỏi, "Là vì...."

Bạch Thuấn phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ: "Vì muốn làm cho bé ngốc của tôi thông suốt, đừng nghĩ rằng chúng ta chỉ là quan hệ dạy chuyện yêu đương nữa."

Trong đầu Khúc Trì nổ "Ầm" một tiếng, cho dù cậu có không nhạy bén đi chăng nữa thì lúc này cũng nên ý thức được đây cuối cùng là ý gì.

Cuộc đối thoại khi làʍ t̠ìиɦ cùng Bạch Thuấn mạnh mẽ tràn vào trong đầu. Khúc Trì ngây ngốc há miệng thở dốc, mặt lập tức nóng lên, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã muốn đỏ hơn cả so với lúc làʍ t̠ìиɦ.

"Đây....Đây...." Cậu lắp bắp, "Chúng ta đây là....là...."

"Tiểu Trì nguyện ý yêu đương với tôi, lên giường với tôi, chúng ta như này còn không phải là lưỡng tình tương duyệt hay sao?" Bạch Thuấn nói.

Khúc Trì quả thực cảm thấy như đầu óc mình bị cháy hỏng rồi, khói bay ra từ đỉnh đầu, nghẹn lời. Chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá giới hạn tự hỏi của cậu, cậu không có cách nào làm ra phản ứng bình thường được.

Bạch Thuấn thấy cậu lâu như vậy không nói gì, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thương tâm: "....Chẳng lẽ Tiểu Trì không thích tôi sao?"

Vào khoảnh khắc này, bản năng của Khúc Trì vượt qua lý trì của cậu, không chút nghĩ ngợi thốt ra: "Thích."