Có thể là do hôm nay thời tiết rất lạnh, dù sao dự báo thời tiết cũng nói là sắp có một luồng không khí lạnh tới đây.
Khúc Trì không biết vì sao lại thấy lạnh cả sống lưng, tay cầm máy sấy cũng vì rời khỏi gió nóng mà nhanh chóng hạ nhiệt.
Cậu buông tay ra, bắt đầu sắp xếp lời giải thích trong đầu. Còn chưa kịp nghĩ xong thì đề tài này đã trôi qua, Bạch Thuấn sờ sờ tóc cậu, nói: "Ngoan, đi tắm rửa đi, lát nữa mà đến muộn thì cũng không tốt."
Hóa ra anh trai không có để ý, vậy thì cũng không cần phải giải thích.
Khúc Trì gật gật đầu, nhanh chóng xuống giường đi đến phòng tắm, tắm được một nửa rồi lại nghĩ, vì sao trong nháy mắt vừa rồi lại cảm thấy anh trai thật đáng sợ?
Chắc chỉ là ảo giác thôi, dù sao khi đó biểu cảm của anh trai cũng không thay đổi gì cả, hơn nữa mình cũng không làm gì sai, phỏng chừng là do mình bị lạnh nên sinh ra ảo giác.
Tốc độ tắm rửa của Khúc Trì không nhanh không chậm, nắm chắc thời gian vừa đủ, lúc đi ra cũng vừa lúc thư ký đem lễ phục tới.
Cậu mặc thử quần áo nhưng lại gặp rắc rối với chiếc cà vạt. Dù có mặc bao nhiêu lần thì cậu vẫn không giỏi thắt cà vạt, vì thế cậu quyết định đi xin sự trợ giúp của anh trai.
Bạch Thuấn đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở dưới ngọn đèn, trông có vẻ tao nhã phong độ.
Khúc Trì cảm thấy sửng sốt, quên mất mục đíc chính của mình. Bạch Thuấn đi tới, hào phóng hỏi cậu: "Có đẹp không?"
"Đẹp."
Khúc Trì lập tức nói, "Bộ đồ này rất hợp với anh."
Thư ký còn đang đứng bên cạnh chờ, nghe thấy lời này liền cười xen vào: "Dù sao người tổ chức tiệc rượu tối nay cũng là Vương tổng của công ty Huy Ánh
(辉映), bên đó có ý muốn tiếp xúc sâu hơn với Bạch tổng, Bạch tổng đương nhiên cũng không thể chậm trễ."
"Tiếp xúc sâu hơn? Là ý muốn hợp tác sao?" Khúc Trì hỏi.
Thư ký còn chưa kịp trả lời thì Bạch Thuấn đã nghiêng đầu nhìn cô, cô nàng thức thời không lên tiếng, còn cười với Khúc trì một cái.
Khúc Trì không hiểu ra sao, vẫn không thể nào hiểu được vì sao lại nói hợp tác thành tiếp xúc sâu. Đợi cho tới lúc lên xe, cậu mới chậm chạp ý thức được chuyện không có đơn giản như vậy.
Bọn họ tới rất đúng giờ, lúc đến cửa khách sạn thì liền có nhân viên nghênh đón. Đi thang máy lên sảnh tiệc, một ông chủ trung niên to béo dẫn theo một người phụ nữ tóc dài xinh đẹp nhiệt tình chào đón.
Bạch Thuấn tươi cười bắt tay với hắn, nói: "Thực xin lỗi, tới muộn rồi."
Hắn cũng nói: "Nào có nào có, rõ ràng là vừa đúng giờ, đến đến đến, mời vào bên trong! Tiểu Oanh, con dẫn Bạch tổng vào đi."
Người phụ nữ tóc dài kia cười, thong dong đứng bên cạnh Bạch Thuấn, nói: "Không ngại tôi dẫn đường cho hai người chứ?"
Bạch Thuấn thân sĩ gật đầu: "Đó là vinh hạnh của tôi."
Khúc Trì cũng khá quen thuộc với những trường hợp như thế này. Trên đường đi đến sảnh tiệc, bọn họ bắt đầu tự giới thiệu ngắn gọn với nhau, sau đó Khúc Trì liền yên tĩnh lại, chỉ theo phía sau Bạch Thuấn, không hỏi đến mình thì tuyệt đối không mở miệng.
Vương tiểu thư là người cởi mở và khéo nói, chỉ đi một đoạn đường ngắn mà đã nói từ chuyện hợp tác giữa hai nhà cho đến một ít tin đồn thú vị trong giới kinh doanh. Bạch Thuấn che miệng nở nụ cười vài lần, thư ký bên cạnh cũng là nét mặt tươi cười.
Khi tới nơi, cô vẫn không có ý muốn rời khỏi, còn chủ động lấy rượu từ chỗ phục vụ, mời Bạch Thuấn và Khúc Trì uống.
Khúc Trì chậm rì rì uống nửa chén, Vương tiểu thư còn săn sóc nháy nháy mắt với cậu mấy cái: "Nếu không quen uống rượu thì không cần miễn cưỡng đâu."
Cô lại hàn huyên cùng Bạch Thuấn thêm một lúc rồi mới rời đi. Dù sao đây cũng là tiệc rượu của nhà cô, cô còn phải đi tiếp đãi những vị khách khác.
Nhưng sau khi cô rời đi, Bạch Thuấn lại không rảnh rỗi chút nào. Khách khứa hôm nay có không ít người quen, thấy hắn đến đây liền lục tục tìm đến bắt chuyện uống rượu.
Khúc Trì thường xuyên theo Bạch Thuấn tham gia mấy loại tiệc rượu như thế này, rất nhiều người đều là những gương mặt quen thuộc, ứng phó với bọn họ cũng không có gì khó khăn.
Cậu tìm thời cơ giúp Bạch Thuấn tiếp mấy chén rượu, tiệc rượu bất tri bất giác đã qua hơn phân nửa.
Vốn tưởng rằng có thể cứ như vậy chấm dứt nhưng Vương tiểu thư lại tìm đến đây, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Bạch Thuấn.
Bạch Thuấn cười trêu ghẹo cô là con người bận rộn, cô cũng thuận theo than vài câu mệt, còn nói: "Vẫn là chỗ này thoải mái hơn chút."
Cho dù Khúc Trì có ngốc hơn nữa thì cũng biết ý đồ của cô. Sửng sốt trong chốc lát, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác không được tự nhiên mà trước nay chưa từng có.
Cậu cúi đầu, nhìn chòng chọc chén rượu trong tay một lúc. Bình thường nếu không ai mời rượu thì cậu cũng sẽ không chủ động uống, bây giờ lại bưng lên, một hơi cạn sạch.
Thấy cậu uống rượu, Vương tiểu thư trêu chọc hai câu "Hóa ra cậu uống rượu dứt khoát như vậy", lại giúp cậu rót đầy, đồng thời tự mình rót rượu cho bản thân và Bạch Thuấn.
Ma xui quỷ khiến, Khúc Trì lại đã uống xong chén rượu trong tay, ngược lại, Bạch Thuấn lại uống chậm hơn.
Tửu lượng không tốt, mấy chén vào bụng, Khúc Trì đã thấy hơi say.
Cậu ngồi lơ đễnh ở đó, không có chuyện gì để làm nên lấy điện thoại ra chơi để dời lực chú ý.
Bạch Thuấn và Vương tiểu thư uống hết ly này đến ly khác, cậu cũng không đếm được là đã uống bao nhiêu.
Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy Vương tiểu thư thét lên một tiếng kinh hãi, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Bạch Thuấn không cẩn thận làm đổ rượu ra tay.
Vương tiểu thư lập tức gọi bồi bàn lấy khăn mặt, Bạch Thuấn lại nói: "Tôi vẫn phải vào nhà vệ sinh rửa lại, bằng không trên tay sẽ không thoải mái."
Hắn đứng lên nhưng cơ thể lại lắc lư, phỏng chừng là do uống nhiều rượu nên có chút say.
Khúc Trì lập tức đứng lên dìu hắn, Bạch Thuấn cũng thuận thế khoác bên tay sạch sẽ của mình lên tay cậu, nói: "Tiểu Trì giúp tôi đi vào nhà vệ sinh."
Lúc này Khúc Trì mới cảm thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, có thể rời khỏi chỗ này, cậu cầu còn không được.
Một nửa thân mình Bạch Thuấn đều dựa ở trên người cậu. Trên đường đi đến nhà vệ sinh, Khúc Trì cảm thấy anh càng ngày càng nặng.
Cậu vừa hỏi phương hướng vừa nhỏ giọng hỏi anh: "Uống say thật à?"
Không chỉ có sức nặng, cậu cảm thấy không khí mà Bạch Thuấn thổi vào tai mình cũng càng ngày càng nóng.
Tới nhà vệ sinh, Khúc Trì vừa nhìn vào gương đã thấy mặt Bạch Thuấn đã đỏ lên, ánh mắt cũng hơi mơ màng.
"Tiểu Trì."
Bạch Thuấn bỗng nhiên dựa vào càng gần, cơ hồ là cắn vào tai cậu nói, "Nhắn tin cho thư ký bảo tôi có việc phải đi trước, để cô ấy giải quyết tốt những việc còn lại. Chúng ta không trở về sảnh tiệc, tôi rửa tay xong thì em đưa tôi về phòng khách sạn, phòng số 1207."
Khúc Trì cảm thấy không đúng, mở to hai mắt hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
"Trong rượu có thứ gì đó."
Bạch Thuấn dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn so với bình thường nói, "Xin nhờ Tiểu Trì chăm sóc tôi một chút...."