Trên bãi cỏ rộng lớn có vô số đèn chong lớn nhỏ, đồ vật trang trí bình thường nhưng cực kỳ đột ngột.
Gương đồng cao bằng thân người, chạm trổ khắc hoa, giường bằng gỗ lim.
Những thứ có thể tùy tiện tìm thấy trong nhà bình thường đặt rải rác trên bãi cỏ, không có bất kỳ quy luật nào, ánh lửa trong ngọn đèn kín đáo đột phá lệ quỷ dị.
Thiếu nữ mặc váy dài thuần trắng mang mặt nạ, lặng im đứng tại chỗ, ánh mắt các nàng đều đặt trên thiếu nữ đứng trước gương đồng.
Chỉ có nàng toàn thân váy đỏ, đứng trước gương đồng duỗi ngón tay phác họa dung nhan bản thân trên gương đồng.
Lúc nàng đưa ngón tay ra, các thiếu nữ đứng bên cạnh đột nhiên tiến lên mấy bước, kéo tay nàng ta vây xung quanh.
Đột nhiên thiếu nữ áo đỏ quay đầu, cởi bỏ mặt nạ.
Nhưng, dưới một tầng mặt nạ, có một tầng mặt nạ khác.
Các thiếu nữ bên cạnh quỳ xuống, miệng bắt đầu ngâm nga một điệu ca dao cổ xưa.
Thương Chiết Sương ẩn mình trong bóng tối, lặng người. Nàng cảm thấy điệu ca của đám thiếu nữ này rất quen tai.
Nàng hơi nheo mắt, ký ức trong đầu lướt qua.
Đây là ca dao mà Ôn Chiếu từng ngâm nga!
Khi đó cổ tay của nàng còn đeo sợi tơ hồng, do ảnh hưởng của nó mà thấy được một chút quá khứ của Ôn Chiếu, đây chính là điệu ca mà Ôn Chiếu luôn ngâm nga.
Nhưng như thế nào Ôn Chiếu biết được câu ca dao tế thần của Ninh Tri?
Trừ phi...
Thương Chiết Sương sợ hãi, nhìn về phía Tư Kính.
Nếu nói Ôn Chiếu là người Ninh Tri, vừa vặn có thể giải thích vì sao Tư Kính lại đàm phán với Hà Giang Dẫn cực nhanh, vì sao chỉ mất khoảng mấy ngày đã bố trí được kế hoạch ở Ninh Tri.
"Ôn Chiếu... Là người Ninh Tri sao?"
"Phải." ánh mắt Tư Kính nhàn nhạt lướt qua đám thiếu nữ còn đang ngâm xướng.
"Chả trách. Vì thế... Cái chết của Ôn Chiếu có liên quan đến nơi này sao?"
"Khó nói không liên quan." Tư Kính thu lại ánh mắt, nhìn chằm chú vào đôi mắt của Thương Chiết Sương, "Khí hậu một phương dưỡng thành người phương đó, dù cho Ôn Chiếu tự nguyện chịu chết, thậm chí không muốn sống, rất khó nói Ninh Tri này không chút ảnh hưởng gì tới nàng ta."
Thương Chiết Sương trầm mặc, lặng im không nói.
Câu này của Tư Kính khiến nàng đột nhiên nhớ đến hoàn cảnh lúc nhỏ của Tư Kính.
Vì thế, bởi vì hoàn cảnh sống lúc nhỏ đè nén của hắn mới dưỡng thành tính cách hiện tại sao?
Nàng vẫn cho rằng quá khứ của Ninh Triều Mộ và Tư Kính đều không quan trọng, Tư Kính không nói, nàng cũng chưa từng hỏi, thậm chí dựa vào chán ghét của mình mà cố gắng không để mắt đến Ninh phủ. Nhưng xem ra, hiện tại có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã đi nhầm hướng.
Nếu không tìm ra gốc rễ, để bản thân Tư Kính quan tâm chuyện này, sao nàng có thể dùng sức của mình lôi Tư Kính từ tận đáy vực lên chứ.
Đám thiếu nữ hát xong một khúc, tự mình đứng lên, các nàng đứng bên cạnh vật dụng trong nhà, thiếu nữ ở giữa vẫn đứng tại chỗ trước gương đồng.
Nàng lại tháo ra một tầng mặt nạ.
Theo thời gian trôi, mặt nạ trùng điệp từng cái từng cái được cởi ra, đến lúc còn một tầng cuối cùng, nàng ta chợt lôi ra một con dao.
Con dao này rất ngắn, nhỏ nhắn, ước chừng dài tầm một bàn tay, rất mỏng. Nó tựa như được rèn rất kỹ, lưỡi dao phản chiếu ánh lửa từ ngọn đèn chong, xem qua là một con dao tốt.
Thiếu nữ tháo tầng mặt nạ cuối, khuôn mặt nàng trang điểm tỉ mỉ tinh tế, được che một màn lụa mỏng.
Dù dung nhan của nàng ta bị che đến mơ hồ, nhưng đôi mắt tựa hồ ly không hề bị che đi.
Ánh mắt của nàng thanh tịnh như nước, nhưng trong đó lại ẩn ẩn một ngọn lửa, dần dần dấy lên mãnh liệt, tiếp đó càng ngày càng dữ dội, cuồng nhiệt.
Ánh mắt Thương Chiết Sương thoáng trì trệ, khóa chặt trên lưỡi dao thiếu nữ kia đang nắm.
Làn da thiếu nữ trắng muốt, dưới bóng đêm đen kịt lại phá lệ chói mắt.
Nàng ta vươn tay, khóe môi hơi cong, cười khẽ một tiếng, bắt đầu hát khúc ca dao cổ xưa kia.
Đám thiếu nữ bạch y đột nhiên cúi xuống, tựa như đang cung nghênh thứ gì.
Ánh mắt cuồng nhiệt của thiếu nữ váy đỏ dần trở nên mê ly, nàng ở một bên ngâm nga, một bên lấy dao cứa lên cánh tay mình, cắt đứt một tảng thịt lớn!
Thương Chiết Sương nhanh tay lẹ mắt bịt đôi mắt của Niệm nhi, không để nàng ta thấy cảnh tượng máu me đầm đìa này.
Thiếu nữ hồng y lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, tựa hồ căn bản không cảm giác được đau đớn, cuống nhiệt trong mắt tăng cao, nhưng giọng hát không hề run rẩy dù một chút!
Xung quanh đều như cũ, chỉ có thiếu nữ váy đỏ đứng trước gương đồng đang dùng dao, từng chút từng chút cắt da thịt của mình xuống.
Thương Chiết Sương cảm thấy có chút buồn nôn, Tư Kính vươn tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Không muốn nhìn thì đừng nhìn."
Thương Chiết Sương không trả lời, hơi hạ mi mắt.
Không biết qua bao lâu, thiếu nữ hồng y rốt cuộc cũng cắt xong cánh tay tri của mình chỉ còn lại bộ xương, tiếp đó lại đem lưỡi dao chuyển hướng tới vị trí khác trên thân mình.
Thương Chiết Sương hoàn toàn không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là thế lực nào có thế chống đỡ được thiếu nữ yếu đuối, nhiều lần hạ tay ác độc với bản thân, thậm chí không hề bị choáng váng vì bị mất máu quá nhiều.
Thiếu nữ chết lặng lặp lại động tác, thần sắc trên mặt vẫn lộ rõ vẻ hạnh phúc.
Hát xong, thân thể nàng ta đã cực kỳ thảm thương.
Máu tươi cùng mạng sống trôi đi, lại khiến cho nàng ta tựa như khúc gỗ xơ xác nhận được sức sống mới, trước khi tắt thở, thanh âm còn dịu dàng lẩm bẩm: "Nguyện cho Thần Minh phù hộ chúng ta."
Thiếu nữ tắt thở, ngã xuống giữa đống huyết nhục, đám thiếu nữ bạch y xung quanh lại không có chút nào hoảng sợ, còn lộ ra một tia hâm mộ.
Các nàng cầm lấy lãng hoa trưng ở phía xa, nhặt lưỡi đao cùng thân thể tách rời của thiếu nữ váy đỏ đặt vào giỏ, động tác thành kính cùng chuyên chú.
Thu thập xong di thể của thiếu nữ, các nàng tự giác xếp thành một hàng dài, chậm rãi rời đi vào rừng sâu.
Lúc này Thương Chiết Sương bỗng nghe một thanh âm cực nhỏ của một người trong đám thiếu nữ đầy ao ước, hỏi người đứng trước mặt mình: "Khi nào ta mới có vinh hạnh đặc biệt như này, hiến bản thân cho Thần Minh, có được sinh mạng lần thứ hai đây?"
Người kia trầm thấp khiển trách nàng ta, cảnh cáo nàng ta đừng nói lời kiêu ngạo: "Vinh quang này chỉ có người ưu tú nhất ở Ninh Tri mới có thể đạt được, nếu như cô muốn có thì phải nghe Thần Quang đại nhân răn dạy thêm đi."
Thiếu nữ nói chuyện hạ mặt xuống, dường như đang suy nghĩ cẩn thận. Mặc dù khoảng cách không gần, nhưng Thương Chiết Sương vẫn thấy được thần sắc thất vọng cùng mất mát của nàng ta.
Đợi đến khi đám thiếu nữ từng bước rời khỏi đó, ba người bọn họ cùng một tiểu quỷ đi ra từ chỗ tối.
Ánh lửa từ ngọn đèn vẫn còn sáng rực, trong đêm tối như thế tựa như ánh sáng đang nhảy múa thành đoàn, lăn tăn.
Thương Chiết Sương nhìn mảng máu lớn trước gương đồng đầy đăm chiêu, yên lặng hít một hơi, Thương Từ Hàn bên cạnh nói một câu: "Ta chưa từng thấy một người cam nguyện chịu chết bao giờ."
Hoàn toàn chính xác, người mất hy vọng hoặc vì cốt khí mà cam nguyện chịu chết có rất nhiều, trong đó cũng có người chịu chết cực kỳ thong dong. Nhưng cho dù là cam tâm chịu chết, phần lớn người ta đều lựa chọn phương thức đau đớn nhẹ nhất, chứ không dùng cách tàn nhẫn đẫm máu như vậy.
Điều quan trọng nhất chính là, bọn họ từ đầu đến cuối đều không cảm nhận được sự sợ hãi hoặc kháng cự từ đám thiếu nữ kia.
Nói cách khác, làm như thế, các nàng vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn coi đó là vinh hạnh đặc biệt, hận không thể chính bản thân được đứng ở giữa.
Thương Chiết Sương ngưng lông mày, mới hừng hỡ nhìn về phía Thương Từ Hàn: "Hình như ta có chút hiểu, tín ngưỡng lúc tước đệ nói còn đáng sợ hơn quỷ quái là gì rồi."
Căn bản các nàng không e ngại tử vong, tin rằng dùng phương phức như vậy chết đi, Thần Minh sẽ cho các nàng một sinh mạng thứ hai mới.
Đó là cuộc sống tốt đẹp hơn hiện nay.
"Khó trách người Không vực đối với Ninh Tri, chỉ sợ tránh còn không kịp." Thương Từ Hàn ngồi xổm xuống, nhìn bãi máu còn ẩm ướt trên bãi cỏ, "Quả nhiên ta đoán không sai, ở Ninh Tri, vật đáng sợ nhất không phải thứ bọn họ thờ phụng, mà là tín ngưỡng điên cuồng của bản thân."
"Vì thế... Ôn Chiếu là bị tín ngưỡng này ảnh hưởng tới, mới có dạng tính cách nguyện chịu chết sao?" Thương Chiết Sương lẩm bẩm, nhớ lại dáng vẻ tươi cười của Ôn Chiếu trước khi chết.
"Có lẽ điều này đối với nàng ta, tựa như cái bóng, sống thấp kém thật sự không bằng xinh đẹp chết đi, trên người nàng cũng chảy máu của người Ninh Tri." Tư Kính nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng kia, trên đó phản chiếu đôi mắt lương bạc, ngưng kết vết máu của thiếu nữ lúc nãy vừa mới bắn lên.
"Kế hoạch của huynh là gì?"
"Chiết Sương có biết? Thần ở Ninh Tri không phải là xác rỗng hư vô, mà là xác thực tồn tại."
"Đây là điều Hà Giang Dẫn nói với huynh sao?"
"Việc này liên quan đến Ôn Chiếu, cũng dựa vào Hà Giang Dẫn nói ra Ôn Chiếu từng để lộ vài đôi câu, ta mới có thể đoán ra, tượng thần Ninh Tri cung phụng không phải chỉ là một tượng gốm, mà là thân xác thật sự."
"Nhưng trong Không vực không phải sớm đã có tin đồn..."
"Mọi người thường phóng đại sự sợ hãi của bản thân, lời đồn đại cuối cùng chỉ là lời đồn đại. Nhưng mà, tâm tính nhân loại này cùng lời đồn lưu truyền đã lâu, vừa hay có thể lợi dụng."
"Lão hồ ly chính là lão hồ ly." Thương Từ Hàn khinh thường xùy một tiếng, đưa mắt ngắm ngía phương hướng các thiếu nữ vừa đi, "Chung quy là phối hợp với người, nói đến điểm chính đi."
"Nếu người Ninh Tri tin thần như vậy, nhất định sẽ có nơi cung phụng Thần minh. Tựa như bộ tộc bọn hắn đặt nặng sinh mạng cùng tín ngưỡng, nơi thờ cúng nhất định sẽ giấu trong rừng sâu. Đối với dáng vẻ chân chính của nàng ta, kế hoạch của ta cũng có thể phác họa ra."
"Thế nhưng dạng hung thần này cho phép chúng ta tiếp cận sao?" Dù Niệm nhi không thấy được cảnh tượng đó, nhưng có thể dựa vào thái độ còn đọng lại trên gương mặt ba người, đoán ra được chuyện mới xảy ra.
"Hung thần?" Tư Kính hơi nhíu mày, cười khẽ.
"Nàng ta khiến người tín ngưỡng mình làm ra chuyện này, còn không phải hung thần sao?" Thương Từ Hàn mở miệng nói theo Niệm nhi, đối nghịch với Tư Kính.
"Vậy nhưng chưa hẳn." Thương Chiết Sương nhàn nhạt đảo mắt qua những ngọn đèn chong, cảm thấy suy nghĩ phiêu bạt, "Tín ngưỡng của bọn họ đối với chúng ta là tàn ác, nhưng đối với bọn họ lại là tốt. Chúng ta không thể dùng một tiêu chuẩn để bình phẩm mọi chuyện, càng không thể dưới tình huống chưa hiểu rõ mà tùy tiện ước đoán "thần minh" chưa gặp mặt được."
Thương Từ Hàn vốn không hợp với Tư Kính, hiện nay Thương Chiết Sương mở miệng nói chuyện giúp Tư Kính càng chọc hắn không vui.
Sắc mặt Thương Từ Hàn tối đen, nhưng không thể không thừa nhận lời Thương Chiết Sương nói không sai, đành phải trầm thấp xùy một tiếng, quay lưng một mình đi về hướng đám thiếu nữ rời đi.