Hà Giang Dẫn vẫn mặc hỉ phục, đôi mắt khẽ híp lại, nổi lên tia hung hãn, phản chiếu dáng vẻ của Thương Chiết Sương.
"Thương cô nương nhàn nhã phóng khoáng nhỉ! Ta không có thời gian náo với các ngươi đâu."
"Hà công tử chưa từng nghĩ tới, căn bản Ôn cô nương không nguyện gả cho ngươi à?"
Hà Giang Dẫn nhìn đôi mắt của Thương Chiết Sương, hắn cười trào phúng, xuýt xoa nói: "A Chiếu đã có tình cảm đồng môn với ta hàng chục năm, còn phải nhờ cô đọc suy nghĩ của nàng sao?"
Thương Chiết Sương nghiêng đầu, cười đơn thuần: "Hà công tử, nếu ta có thể thông linh thì sao?"
Hà Giang Dẫn sững sờ, con ngươi nhỏ hiển hiện vẻ không tin.
"Hà công tử không tin?" Thương Chiết Sương đi về phía trước, chú định nhìn đôi mắt của Hà Giang Dẫn, nói khẽ, "Tại sao sau khi Ôn cô nương chết, Hà công tử mới thú nàng? Nếu thật là lưỡng tình lương duyệt, ngươi tình ta nguyện, vì sao nhất định phải chờ đến bây giờ?"
Sắc mặt Hà Giang Dẫn đình trệ, đôi mắt tối xuống.
"Nếu Hà công tử không tin, vậy ta sẽ nói một chuyện." Giọng điệu Thương Chiết Sương lười nhác, khóe mắt khẽ cong lên, "Ôn cô nương là vì ngươi mà chết."
Nàng không thèm để ý Hà Giang Dẫn âm trầm sắc mặt, tiếp tục nói: "Ôn cô nương có ý muốn chết, Hà công tử cần gì phải ép buộc nàng ấy hoàn hồn, duy trì dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ ở lại bên cạnh ngươi chứ?"
"Ta không hiểu cô đang nói gì."
Tuyết quang ngoài cửa sổ có chút chói mắt, Hà Giang Dẫn vừa nói xong câu này, liền nhớ lại ngày Ôn Chiếu chết.
Trong năm tháng dài đằng đẵng làm bạn cùng nàng, tựa hồ hắn chưa từng chú ý tới nàng. Cho đến ngày ấy, mái tóc nàng cài trâm hoa, mặc một bộ Lưu Vân đỏ rực, tựa như thiên tiên, biến mất trước mặt hắn."
Xinh đẹp đến thế, tuyệt mỹ đến thế.
Cảm xúc từ tận đáy lòng bộc phát ra.
Sư muội của hắn, cả một đời dõi theo hắn, ở phía sau hắn tựa như hình với bóng.
Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày nàng sẽ rời bỏ hắn.
Cho đến khi Ôn Chiếu ngã xuống ngực hắn, nàng vẫn tươi cười, bàn tay đầy máu của nàng chạm lên mặt hắn, nhưng đôi mắt hắn vẫn khô khốc, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Ôn Chiếu nói: "Như thế cũng tốt, cả đời này của huynh, không cần gánh vác trách nhiệm, không bị uy hϊếp."
Câu này của Ôn Chiếu tựa như đâm vào sâu trái tim, nỗi chua xót mãnh liệt phát ra, nước mắt theo dòng chảy xuống, toàn thân hắn tê dại như mất đi tri giác.
Nhưng Ôn Chiếu không thấy được.
Hắn ôm thi thể của nàng, nước mắt rơi xuống, đọng lên bên khóe mi của nàng, hắn nói: "A Chiếu, ta làm người ích kỷ cả một đời, chưa từng bỏ lỡ chuyện gì có lợi, thế nhưng tại sao ta lại độc nhất bỏ một mình muội chứ?"
Không có câu trả lời.
Hắn biết, trên đời này sẽ không còn có người nào chờ hắn về, ngày ngày đứng ở phía sau hắn nữa.
Hắn không cam lòng, cũng không muốn điều đó.
Vì sao ông trời lại trêu người như thế, lúc hắn tỉnh ngộ rồi liền để A Chiếu âm dương cách biệt.
"Hà công tử không hiểu ư?" Thương Chiết Sương lặng lẽ đến gần, trong một giây, ánh mắt tựa như lưỡi đao hung ác, "Ngươi có thật là quan tâm đến cảm thụ của Ôn cô nương sao? Ngươi nhìn lại một vòng trong phòng của Ôn cô nương đi, ngươi không phát hiện có nơi nào không đúng sao?"
"Ôn cô nương ngày ngày đều phải về gian phòng này nhỉ. Ngươi không nghĩ tới, vì sao ngày ấy nàng ấy chỉ tùy tiện ra ngoài một chuyến cùng ngươi, nhưng phải dọn dẹp sạch sẽ nơi đây, trên nóc tủ ngay cả một chú bụi cũng không có. Còn cả bình hoa trên bàn, trong đó không có hoa cũng không sao, tại sao ngay cả nước cũng không có. Ngươi chưa từng nghĩ tới, ngày ấy Ôn cô nương đi theo ngươi rời khỏi, đã không nghĩ tới trở về sao?"
Dựa vào ký ức chợt lóe lên trong đầu, Thương Chiết Sương tiếp tục nói: "Ngày thường Ôn cô nương chưa từng mặc y phục phức tạp, dù đi chơi cùng ngươi cũng chỉ hơi điểm chút phấn. Nhưng ngày ấy nàng xinh đẹp rực rỡ, môi son đỏ, tô mi dày. Là nàng, không muốn tiếp tục như vậy. Mà ngươi vẫn cứ muốn đi ngược với ý nguyện của nàng ấy, cưỡng ép nàng trở về."
Tay của Hà Giang Dẫn run lên, đôi mắt hiểm ác càng tăng lên, không để ý thống khổ bị chặt tay, tiến lên nắm lấy cổ tay của Thương Chiết Sương.
"A Chiếu... Đây đều là lời A Chiếu nói với cô sao? Nàng còn nói gì nữa?"
"Nói gì đây?" Thương Chiết Sương khẽ cười, ngữ điệu hờ hững, "Ôn cô nương nói, hãy để ngươi bỏ qua nàng ấy, đời này vô duyên vô phận, kiếp sau cũng không cần phải gặp lại."
Nghe câu này, Hà Giang Dẫn tựa như bị phỏng, phút chốc buông lỏng cổ tay Thương Chiết Sương.
Đôi mắt hắn hạ xuống, lùi về sau mấy bước, giữa hư không lẩm bẩm: "A Chiếu không thể như thế... A Chiếu không biết... Nàng vẫn luôn..."
"Cả đời này của Ôn cô nương cô nương, đều đặt ở trên người của ngươi, như thế vẫn chưa đủ sao? Ngươi vốn dĩ thiếu nàng ấy rất nhiều, lại ngông cuồng đoán suy nghĩ của nàng, khiến cho nàng sau khi chết cũng không được yên."
Hà Giang Dẫn thu lại tay, hắn có chút ngây ngốc nhìn Thương Chiết Sương, tiếp đó lẳng lặng nhìn Thương Từ Hàn ở một bên hững hờ.
Địch nhân ngày trước không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng hắn có thể thấy được trong đó có chút trào phúng.
Dù trước kia bọn họ đấu đến mức nào, nhưng hiện tại, hắn đã bị tháo mất lớp ngụy trang, lộ ra huyết nhục, lại tựa như không.
Thậm chí, sau khi mất đi mục tiêu mang Ôn Chiếu về, hắn hoàn toàn không biết mình còn có thể làm gì.
Trốn đi, chạy trốn tới nơi nào đều được, chỉ là đừng về nơi này.
Ngày trước Ôn Chiếu âm dung tiếu mạo, trong tích tắc nàng bỗng biến thành vẻ mặt oán hận tàn khốc, giơ nanh quỷ vờn xung quanh hắn, chúng đều kêu gào: Bỏ qua cho ta đi!
__Vì sao huynh không thể bỏ qua cho ta chứ? Hà Giang Dẫn.
Trong cõi u minh, hắn nghe thấy thanh âm của Ôn Chiếu.
Chỉ là, trong thanh âm hầu như mọi ôn nhu đều biến mất, mà thê lương tuyệt vọng lại tựa như chịu sự dày vò.
Hà Giang Dẫn tông cửa xông ra, Thương Chiết Sương cất bước đi theo, lại bị Tư Kính đưa tay ngăn lại.
"Để ta đi." Hắng dừng một chút, nhìn thoáng qua hướng của Thương Từ Hàn, trầm thấp cười, tiến sát đến gần Thương Chiết Sương, "Chuyện cũ không thể truy, ta nghĩ Thương Từ Hàn có thể sẽ thay đổi chủ ý."
Sau khi Tư Kính đi, trong phòng chỉ còn lại Thương Chiết Sương và Thương Từ Hàn.
Thương Chiết Sương suy nghĩ câu nói kia của Tư Kính, mơ hồ đoán được điều gì, nàng ngoái đầu nhìn, quả nhiên thấy đôi mắt của Thương Từ Hàn âm trầm nhìn chằm chằm vào tơ hồng trên cổ tay của nàng.
Hắn bỏ lớp ngụy trang vẫn hay đeo, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Thật sự tỷ tỷ có thể thông linh?"
Thương Chiết Sương vô thức xoa dây tơ hồng trên cổ tay, nói: "Tất nhiên chỉ để lừa gạt Hà Giang Dẫn, lời nói này đệ cũng tin à?"
"Chuyện của Ôn Chiếu..."
"Cũng là đoán." Thương Chiết Sương nhàn nhạt nói, "Ta không biết có phải do trận pháp của Hà Giang Dẫn có vấn đề hay không, nhưng đúng thật là vì âm khí dao động trên tơ hồng mà ta thấy được một chút quá khứ của Ôn Chiếu. Cũng dựa vào bài trí trong phòng, có thể đoán được chút suy nghĩ khi Ôn Chiếu còn sống. Còn cả Ôn Chiếu... xác thực nàng ta vừa mới tỉnh một lát."
"Tỉnh cũng vô ích." Thương Từ Hàn thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm bên hông, "Cách làm âm tà này, thành công cũng sẽ tổn hại đến hồn phách của Ôn Chiếu, nói không chừng ngay cả luân hồi cũng không được."
Thương Chiết Sương biết trong lòng Thương Từ Hàn có chuyện, lúc nói chuyện cũng không quan tâm, nàng đi tới nắm cổ tay của hắn.
"Tỷ tỷ..." Thương Từ Hàn trợn tròn mắt.
"Đang nghĩ gì thế?" Thương Chiết Sương dù không quen với việc quan tâm người khác, nhưng tình cảnh hiện này rõ ràng không thể để Thương Từ Hàn suy nghĩ lung tung, nàng chỉ muốn nhanh chóng ổn định tâm tình của hắn.
Nếu Tư Kính đàm phán thành công với Hà Giang Dẫn, bọn họ tốt nhất là mau mau về Tư phủ.
Một là tránh phát sinh việc khác, hai là muốn sau khi Tư Kính và Ninh Triều Mộ giải quyết ân oán, nàng mới có thể suy nghĩ lại, phải làm thế nào để phá hủy giao dịch giữa hắn và Thần.
"Tỷ tỷ... Tỷ có từng nghĩ hay chưa, sẽ tháo được dây tơ hồng trên cổ tay..."
Thương Chiết Sương vốn đã tính toán tất cả mọi chuyện rõ ràng, bây giờ muốn tìm Tư Kính về lại Tư phủ, không nghĩ tới Thương Từ Hàn lại nói lời kinh hồn bạt vía thế này.
"Đệ nói gì?"
"Tỷ tỷ... Nếu đệ trả hết những quá khứ cho tỷ, cũng không trói buộc tỷ. Tỷ sẽ... đối xử với đệ như trước chứ?" Chữ cuối cùng Thương Từ Hàn nói, nhỏ đến mức tựa như cơn gió thoảng, không rõ ràng.
"Đệ đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Thương Chiết Sương kỳ thật cũng không chấp nhất, chỉ là quả thực không nghĩ tới, Thương Từ Hàn có thể chủ động nói với nàng những lời này.
"Chỉ là đệ không muốn..." Thương Từ Hàn cười khổ, thanh âm cực thấp, "Không muốn như Hà Giang Dẫn, đến cuối cùng vẫn không hiểu được suy nghĩ của Ôn Chiếu, khư khư cố chấp áp đặt suy nghĩ của mình lên thân Ôn Chiếu, thậm chí cuối cùng còn chuốc hận vì Ôn Chiếu."
Thương Chiết Sương vốn định phản bác, hết thảy những điều này chỉ là suy đoán của nàng, Ôn Chiếu chưa hẳn sẽ thật sự hận Hà Giang Dẫn. Nhưng khi nhìn đôi mắt Thương Từ Hàn cụp xuống, bỗng nàng thay đổi chủ ý.
"Vậy thì... Cũng có thể."
Sau khi đáp ứng, nàng đột nhiên có một loại cảm giác tựa như tỉnh mộng.
Mọi thứ phát sinh trước mặt đột ngột, thậm chí có chút giống ảo giác. Nhưng nàng thật sự thấy rõ trên mặt Thương Từ Hàn nhưng cảm xúc từ trước đến giờ chưa từng thấy.
Tơ hồng trên cổ tay đột nhiên run rẩy, nàng nắm lấy cổ tay trái, rủ mắt xuống.
"Tỷ tỷ, trở về đi." Thương Từ Hàn đưa tay về phía Thương Chiết Sương.
Trở về?
Hai từ nặng nề đánh thẳng vào đáy lòng, khiến Thương Chiết Sương càng thêm hốt hoảng.
Ý của Thương Từ Hàn, là xem Tư phủ tựa như nhà của nàng sao... Hay là nói, có lẽ hắn thật sự không còn mâu thuẫn với Tư Kính như trước nữa.
Nàng nghiêng đầu nhìn Thương Từ Hàn, khuôn mặt khẽ cong, lộ ra dáng vẻ mềm mại ít thấy.
Lúc chạm vào người của Thương Từ Hàn, cảm giác quen thuộc từ trong huyết mạch truyền tới, khiến cho đầu ngón tay của nàng khẽ run.
Thương Từ Hàn cầm tay nàng thật chặt, nàng có thể nhận ra được, lòng bàn tay của hắn đổ một tầng mồ hôi mỏng.
"Ai cũng nói Thương công tử ngoan độc, thủ đoạn quả quyết, làm sao mà chút chuyện nhỏ này cũng không thể tiếp nhận được?" Thương Chiết Sương cười nhạt, dắt hắn về phía trước.
"Tỷ tỷ." Ánh mắt của Thương Từ Hàn hơi mông lung, dường như khó thể tin được, sau đó hắn tăng nhanh bước chân, nói với nàng, "Tỷ tỷ, chúng ta không biết Tư Kính và Hà Giang Dẫn đến nơi nào nói chuyện, chi bằng về Tư phủ trước đi?"
Đuôi lông mày của Thương Chiết Sương hơi nhíu lại, sao nàng có thể không biết trong lòng Thương Từ Hàn đang có ý định quỷ quái gì.
Nhưng vừa rồi nàng mới trấn an tâm hồn của hắn, dựa vào tính cách của Thương Từ Hàn, lúc nào Tư Kính cũng phải nhường hắn, bản thân cũng làm như vậy chút cũng không sao.
"Cũng được."
Nàng nhàn nhạt lướt nhìn hộp phấn phản chiếu tuyết quang, thở dài.
Nàng không biết mình thật sự đoán được suy nghĩ của Ôn Chiếu hay không, chỉ là những chuyện này đều đã là quá khứ, người đó cũng đã qua đời, đúng là người còn sống không nên đắm chìm trong đó, không biết khống chế bản thân.
Phù dung sớm nở tối tàn, đẹp đẽ nhưng chung quy chỉ có thể sinh trong đêm tối, dù bước vào ánh sáng, thật sự có thể thích ứng sao?
***
Tác giả:
Một câu chuyện nhỏ ngày lễ tình nhân.
Sau khi đến Tư phủ, Thương Chiết Sương vẫn luôn an nhàn, thanh thản.
Tựa như ngày trước, sau khi nàng dùng xong bữa trưa, sững người trong phòng hồi lâu, mệt mỏi liền lên giường ngủ một giấc.
Có lẽ là do vào thu, giấc ngủ này của nàng cực kỳ dài, lúc tỉnh giấc, ngoài cửa sổ đã tối đen, mà nàng cũng vì không có ánh nến trong phòng, lại càng tối hơn nữa.
Nàng loạng choạng đứng lên, không đốt nến. Nàng muốn ra ngoài một chút.
Nhưng vừa mới đứng cạnh cửa, đã thấy được một vòng sáng ngời.
Tư Kính đứng trên hành lang thật dài, cầm một chiếc đèn l*иg, hoàn toàn không có dáng vẻ của một gia chủ.
Ánh đèn xung quanh tuy mông lung mà nhu hòa, chiếc trên gương mặt hắn hiện rõ ý cười dịu dàng. Thương Chiết Sương cảm thấy hắn giờ phút này càng giống hồ ly câu hồn người hơn cả Cố Khiến Từ.
Sóng nước dập dờn trên sóng nước, đêm thu quá ôn nhu, Thương Chiết Sương đối mặt với Tư Kính, gương mặt ửng hồng.
May mà bóng đêm rất sâu, hắn chắc hẳn cũng không nhìn rõ.
Tư Kính mang theo đèn, đi đến bên cạnh nàng, giọng điệu trêu chọc: "Giấc ngủ này của Thương Chiết Sương thật đúng là dài, nếu không phải đã tỉnh, ta sợ bữa tối đều bị nàng đem đi ngủ luôn..."
Thương Chiết Sương nao nao, trong lòng ảo não bản thân đúng là nhìn lầm khuôn mặt của Tư Kính rồi, suýt nữa quên mất người trước mắt thực sự một bụng toàn ý xấu, nàng trầm mặt xuống, đáp: "Tư công tử ngày ngày đều có công việc quan trọng quấn thân, làm sao có nhàn hạ mà quản ta chứ?"
Tư Kính không tức giận, ý cười trên mặt càng sâu: "Đây là Chiết Sương đang trách ta ngày thường không có thời gian ở cùng nàng sao?"
Câu nói này tựa như một ngọn gió, kíƈɦ ŧɦíƈɦ sợi dây trong lòng, Thương Chiết Sương phản ứng chậm một khắc, tiếp đó nói: "Ta không có ý này. Nếu Tư công tử ở không rảnh rỗi đi gây sự, ta đi trước, không thể phụng bồi."
Nàng xoay người muốn đi nhanh, lại bị Tư Kính kéo lấy cổ tay.
"Chàng..."
"Chiết Sương biết hôm nay là ngày gì không?"
Thương Chiết Sương nhìn hắn, không lên tiếng.
Tư Kính cười nhạt, nói: "Lan thành đã thắp thiên đăng, nhà nhà sum vậy. Nếu không có người tương bồi, không khỏi quá cô độc rồi."
"Tư gia chủ còn sầu không ai tương bồi à?" Thương Chiết Sương nhẹ giọng xùy khẽ, "Ta thấy cô nương đi theo chàng đã xếp từ đầu hẻm đến cuối hẻm rồi."
Tư Kính hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ cười rực rỡ, không nói gì.
Thương Chiết Sương có hơi phiền muộn không hiểu, muốn hất tay hắn ra để đi, nhưng người trước mắt lại mượn lực của nàng, trở tay kéo nàng ôm vào ngực.
"Thế nhưng tại hạ chỉ muốn một người mà thôi."
"Người như chàng sao lại..."
"Vô lại ư?" Tư Kính nắm lấy tay nàng, kéo nàng về phía trước.
Lúc này Thương Chiết Sương không đáp, chỉ đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, ngày trước... Trong mộng của Quan Vu, hắn cũng đã nắm tay nàng như thế.
Bọn họ đi ngược dòng người trùng điệp, lặng lẳng định chung thân trên nóc lầu các.
Nhưng khi đó, nàng đã nói, bọn họ chỉ gặp một lần.
Nàng luôn cảm thấy, có đôi khi nhân sinh chính là như thế, giật mình tỉnh giấc giữa một giấc chiêm bao, sẽ đυ.ng phải người đúng nhất đó.
__Tình không biết nổi lên tự bao giờ, thẳng tắp một đường sâu đậm.
Tư Kính còn đang kéo nàng tiếp tục lên phía trước, nhìn như gấp gáp, nhưng thật ra động tác rất dịu dàng.
Giờ khắc này, nàng cũng lặng lẽ cầm tay của hắn, mười ngón đan xen.
Nhân sinh gặp gỡ vô hạn, bây giờ nàng muốn cảm tạ chính là, nàng đã gặp được hắn. Dù cho về sau có nhiều cửa ai khó khăn, chỉ cần ở bên người này, nàng đều vui vẻ chịu đựng.