Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhiễm Sương

Chương 7: Gà Gáy (Một)

« Chương TrướcChương Tiếp »
__ Trong đêm tối, thời khắc hỗn độn, cuối cùng cũng sắp có tia nắng sớm chiếu tới.

***

Đời này Thương Chiết Sương chưa từng thấy qua dạng quỷ nào như Tiêu Lâm Xuân.

Rõ ràng đều thành quỷ đã lâu, dáng dấp cũng coi là đáng sợ hơn rất nhiều con quỷ khác, nhưng vẫn cực kỳ sợ quỷ.

Đoạn đường này nàng nghe không ít phàn nàn của Tiêu Lâm Xuân, lúc nàng đang ngủ thì nàng ta lại thấy thứ gì đó kinh khủng.

Vậy có thể coi là, hiện tại Tiêu Lâm Xuân bắt đầu trầm trọng hơn, không chỉ muốn nói mấy sự thật kia kia, thêm mấy chuyện quái dị thấy được, liền tù tì chẳng biết thật hay giả, còn cường điệu với nàng thêm vài tình tiết.

"Bây giờ đã đến Đồng thôn, cô nên sớm cáo biệt với mẫu thân của mình, sau đó đi đầu thai. Nếu không ở chỗ ta hít mấy ngụm linh khí, sợ rằng cô không chỉ đơn giản quên mất chuyện trước kia, không lâu sau sẽ hóa thành lệ quỷ. Ở lâu nhân gian, cũng không tốt với ngươi."

Nghe mấy lời này, Tiêu Lâm Xuân trượt xuống từ tay áo của Thương Chiết Sương, quấn một vòng trên cổ tay của nàng.

Nàng sao lại không biết được mấy đạo lý này?

Nhưng ở cùng Thương Chiết Sương đã lâu, nàng có chút không nỡ. Dù sao cả đời nàng đã đem tất cả bí mật đặt nơi đáy lòng, chưa từng nói với mẫu thân, bây giờ vất vả lắm mới có người có thể ở cùng với nàng. Nàng chỉ muốn đem thời gian này kéo dài thêm một chút.

"Đây còn không phải ta không yên lòng với cô sao?" Tiêu Lâm Xuân lần theo cổ tay của Thương Chiết Sương, đung đưa trên vai của nàng, "Khi ta còn bé, nghe không ít truyền thuyết ở Đồng thôn từ lời của mẫu thân, cùng nhau xử lý chuyện của cô xong, đầu thai cũng không muộn."

Thương Chiết Sương không thích nghịch ý Tiêu Lâm Xuân, nhưng thấy nàng đổi đề tài, lại bắt đầu thúc giục nàng vào khách điếm ở, lông mày nhíu chặt lại.

"Ta không có tiền."

"Cô ít nói nhảm đi, trong người còn có mấy thỏi vàng, ngày ngày "Lách cách" làm lỗ tai ta đau đây này!"

"Không có tiền chính là không có tiền."

"Ta chưa từng thấy người nào keo kiệt như cô đấy!"

Tiêu Lâm Xuân tức giận thở gấp, quanh quẩn bên tai Thương Chiết Sương, một bên nhỏ giọng lải nhải, một bên thổi âm khí.

Rõ ràng là đầu hạ, thân thể Thương Chiết Sương bị nàng ta thổi đến nổi da gà, hàn khí xâm nhập vào cốt tủy.

Nàng mất kiên nhẫn vung tay, xua Tiêu Lâm Xuân qua một bên, tiếp tục đi về hướng Đồng thôn.

Tiêu Lâm Xuân không sợ phiền người khác, tựa như trò đùa ác lúc trước nhảy lêи đỉиɦ đẩu rồi trượt xuống đuôi tóc, từ cổ tay chạy lên cổ, không thể yên tĩnh.

Nhưng hiện tại Thương Chiết Sương không ở trong ác mộng vào một tư thế bị động, bị Tiêu Lâm Xuân "Quấy rối" cũng không mảy may thay đổi.

May mà Tiêu Lâm Xuân hiện tại chỉ là con quỷ, nếu là người, chỉ sợ sớm đã mệt mỏi toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Nàng giày vò hồi lâu, thấy Thương Chiết Sương vẫn giữ bộ dáng như cũ, lạnh như băng. Phút chốc nhảy từ sống lưng của nàng ta đến bên tai, thâm trầm nói: "Ở khách điếm đi, ta có cách giúp cô không cần đưa ra bất cứ phân tiền nào."

Tiêu Lâm Xuân thật sự bị chuyện của mẫu thân kể lúc nhỏ dọa cho phát sợ, chỉ ôm ý niệm tuyệt đối không thể ngủ ngoài trời ở Đồng thôn, dù Thương Chiết Sương không muốn bứt ra cọng lông nào, cũng phải kéo nàng ta vào khách điếm.

Thương Chiết Sương liếc mắt một cái, nhìn sắc trời ở phía xa, miễn cưỡng ngáp một cái: "Chẳng lẽ cô còn giấu một tiểu tình nhân ở Đồng thôn sao?"

Tiêu Lâm Xuân: "..." Cô nương này thật sự thù dai.

***



Lúc này trời đã ngã về tây, chân trời ráng hồng nơi đỉnh núi ở Đồng thôn, hiện lên một vòng sáng ấm áp.

Nhưng rõ ràng chân trời vẫn còn đường sáng, nhà nhà ở Đồng thôn lại không hẹn mà đóng khóa hết cửa, xem ra không khác lời truyền dụ của Tiêu Lâm Xuân chút nào.

Tiêu Lâm Xuân không tiếp tục đợi trong tay áo của Thương Chiết Sương, tựa như mấy tên Hắc Bạch Vô Thường gông cổ nàng đòi mạng, kéo nàng đến khách điếm.

"Bình thường khinh công của cô không phải rất nhanh sao? Chậm chút nữa khách điếm sẽ đóng cửa."

Thương Chiết Sương rụt cổ một cái, nhớ đến lúc nãy Tiêu Lâm Xuân có nói mình có biện pháp giải quyết mà không đυ.ng đến tiền bạc, nên nàng thành thật nghe nàng ta, tăng nhanh cước pháp.

May mà mùa hè trời tối muộn, trí nhớ của Tiêu Lâm Xuân cũng không tệ, trước khi trời tốt đã tìm được một khách điếm vừa nhỏ vừa nát.

Khách điếm nhỏ này độc lập với mấy nhà ngói thấp gần đó, không chỉ có tấm biển đã đóng không ít bụi, phía cột nhà cũng kết rất nhiều mạng nhện, lộ ra vẻ tiêu điều hiu quạnh

Thương Chiết Sương nhìn cửa gỗ rách nát, rồi nhìn sang ánh đèn mờ nhạt bên trong, cảm thấy khách sạn này mà vào ở, còn không bằng ngủ trên cành cây ngoài trời.

Tiêu Lâm Xuân vẫn giữ cái tâm tư, sợ nàng đổi ý nên âm thầm kìm nén một hơi, nhân lúc Thương Chiết Sương đến trước cửa chính của khách điếm, mạnh mẽ thổi vù vù.

Khí âm lãnh ẩm ướt của quỷ lùa với gió phút chốc vọt vào căn khách điếm nhỏ, sự oi bức của mùa hè cũng bị thổi bay.

Phiến cửa rách nát phát ra tiếng "kẽo kẹt" vô lực, đυ.ng vào vách tường rung lên, phảng phất sẽ bung ra khỏi khung.

Cửa gỗ bỗng bị mở toang, hầu bàn trong khách điếm ngã nhào xuống đất, đối mắt với Thương Chiết Sương.

Chuyện quỷ dị ở Đồng thôn đã lưu truyền gần tram năm, vì vậy ngày thường thôn xóm không có người ngoài, cho dù có cũng chỉ là người qua đường hoặc khách đến thăm bạn.

Mà những người này đều không ngoại lệ, mười phần tôn trọng "quy củ" bất thành văn ở Đồng thôn.

Vì lẽ đó mà khách điếm mở ở đây không chỉ có ít càng thêm ít, mà trước khi đóng cửa lúc hoàng hôn chỉ giữ lại một người gác đêm.

Người gác đêm của khách điếm này chính là hầu bàn đang nằm dưới bàn kia.

Trước đó mấy ngày hắn có nghe nói đến đại nhi tử Lâm gia bị quỷ dọa cho phát điên, vô cùng sợ hãi. Hiện tại sự oi bức của mùa hè bỗng có một luồng âm khí nặng nề thổi tới, cửa chính bị thổi tung nên dọa cho té nhào, khăn trên tay cũng văng xuống đất.

Hắn run rẩy xoay người sang nơi khác, nữ nhân áo đỏ tóc dài vẫn đứng sau cửa, nàng đứng ngược sáng, khuôn mặt không rõ ràng lại mang một tầng tử khí buốt lạnh.

Hầu bàn bị dọa đến hồn cũng bay mất, chân tay mềm nhũn quỳ dưới đất, xém xíu tiểu ướt cả quần.

"Quỷ nãi nãi, quỷ nãi nãi, con trên có già dưới có trẻ, cầu bà bỏ qua cho con. Về nhà con sẽ thắp nhang cầu nguyện, đốt vàng mã, bà muốn gì con đều chiều..."

Thương Chiết Sương bị phản ứng của hầu bàn làm cho kinh ngạc chốc lát, thần sắc khẽ biến nhưng rất nhanh điều tiết lại, chờ Tiêu Lâm Xuân trên cổ nàng cười một tiếng, thừa dịp tên hầu bàn không chú ý chui vào tay áo.

"Người nhìn lại xem ta là người hay quỷ?"

Hầu bàn kia vốn bị dọa sắp ngất, nhưng trong lúc rối ren lại đột nhiên cảm thấy thanh âm của nữ quỷ nghe rất êm tai đó?

Hắn hơi ngẩng đầu, mở nửa con mắt, tựa hồ như sắp nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nửa ngày sau mới mở tròn con mắt.

Nữ tử trước mắt có một khí chất thanh lãnh, dung mạo quả thực không thể liên tưởng đến quỷ thần.

Hầu bàn an tâm xoa tim, trầm thấp phàn nàn: "Cô nương sao muộn rồi còn tìm nơi ở, ta còn tưởng là thứ gì không sạch sẽ... May mà không phải, may thật..."



"Ta chỉ đi ngang qua Đồng thôn, ngày mai sẽ rời khỏi. Không sớm nghe được quy củ ở Đồng thôn, là sai sót của ta." Thương Chiết Sương thu lại thần sắc thanh lãnh, cười với tên hầu bàn.

Tiêu Lâm Xuân giật mình với hành động này của mình, suýt nữa giật mình rớt khỏi tay áo.

Ngày thường cô nương này luôn có bộ dạng lôi thôi lếch thếch, bây giờ lại hiện hình người trước mặt hầu bàn này.

Hầu bàn kia thở hắt một hơi, thấy Thương Chiết Sương cũng rất xinh đẹp nên nói chuyện có chút ân cần.

"Ta thấy cô nương lần đầu đến Đồng thôn chúng ta, cần phải cẩn thận một chút, nửa đêm canh ba nhất định không thể ra cửa. Thôn này đó, không có sạch sẽ, hướng tây bắc có một căn nhà nhỏ, cô nương muốn đi nhớ phải vòng qua chỗ đó."

"Tây Bắc?" Thương Chiết Sương nắm lấy hai chữ mấu chốt trong lời nói của hầu bàn, mắt khẽ lay động.

Mà hầu bàn khi nghe nàng thuật lại hai chữ đó lại run cầm cập, không muốn nói thêm gì nữa.

Hắn tăng tốc dẫn Thương Chiết Sương đến một gian phòng mộc mạc, lúc này mới nhớ vừa rồi một phen kinh hãi, còn chưa đòi tiền ở của Thương Chiết Sương.

Hắn lấy ra một chìa khóa có chút gỉ sét, mở cánh cửa trước mặt, vừa định nói chuyện tiền bạc với Thương Chiết Sương đã thấy một làn khói đen bay ra từ tay áo nàng.

Ngay sau đó, gương mặt đầy vết tích dao rạch chồng chất phóng đại sát gần gương mặt hắn.

Con ngươi của hầu bàn trợn trừng lên, lùi về sau hai bước, muốn hét lên cho thống khoái nhưng vì quá sợ mà câm như hến.

Tiêu Lâm Xuân lại gần hầu bàn, để nguyên bản phóng to rồi lẩn quẩn xung quanh, còn dặm thêm vài vết trên mặt, lần này hình thái mới đúng thật giống ác quỷ đang bò ra từ địa ngục.

Không đến một lát, hầu bàn kia bị nàng dọa cho hồ đồ rồi hôn mê bất tỉnh.

Thương Chiết Sương nhìn hầu bàn đổ người trước cửa, nhíu mày với Tiêu Lâm Xuân: "Đây chính là phương pháp không cần bỏ tiền mà có thể ngủ lại cô vừa nói sao?"

Khách điếm này vốn cũng không có một người khách, bây giờ người sống duy nhất cũng đã ngất đi, Tiêu Lâm Xuân cũng không phải hóa thành khói đen mà nghênh nganh hóa thành dáng dấp ban đầu đi vào cửa.

Thương Chiết Sương cực kỳ đồng tình với tên hầu bàn đã bị dọa kinh hãi tận hai lần, đi theo Tiêu Lâm Xuân vào cửa.

"Sao nào, ta đã nói không tốn một phân tiền nhỉ?"

Thương Chiết Sương đóng cửa lại, Tiêu Lâm Xuân liền quấn lên người, bộ dạng ồn ào vẫn không thay đổi, bắt đầu dương dương tự đắc kể công.

Nhìn dáng vẻ của Tiêu Lâm Xuân, tim của Thương Chiết Sương tựa như có gì đó làm cho nhói lên, không mấy dễ chịu.

Nữ tử đều thích chưng diện, dù hóa thành quỷ, bản tính cũng không đổi. Gương mặt này tượng trưng cho đoạn tuyệt huyết thống, vốn nên chán ghét, che đi tất cả vết sẹo, sao lại trở thành vũ khí để nàng ta đi dọa người chứ.

Tiêu Lâm Xuân lúc đó đang nghĩ gì vậy?

Thương Chiết Sương vô thức nhíu mày, trong chớp mắt đầu óc bỗng trống rỗng. Tựa như ý nghĩ này chỉ xuất hiện cứng nhắc trong đầu, tuy nàng nghĩ như thế nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác đồng cảm.

Nàng hạ mi mắt, lướt qua mấy ý nghĩ trong đầu, đưa ra chủ đề: "Nếu tới cũng đã tới, vậy thì nghỉ ngơi một lát, giờ Sửu đi đến căn nhà phía Tây Bắc để điều tra. Nếu ta đoán không sai, thứ ta tìm đang ở đó."

Nụ cười của Tiêu Lâm Xuân còn đang treo trên môi, trong phút chốc cứng đờ, như một con quỷ không xương co quắp nằm trên bàn.

Nàng hi sinh bản thân, vất vả lắm mới gạt được Thương Chiết Sương đến nơi này, là để nàng ta nghỉ ngơi một đêm trong phòng, chứ không phải tìm một nơi nàng ta thích hơn cả sự nghỉ ngơi đâu!

***

Tác giả: Đυ.ng phải Thương Chiết Sương, cuộc sống của Tiêu Lâm Xuân quá khó khăn rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »