Chương 66

Một tay Tư Kính ôm lấy eo Thương Chiết Sương, một tay miễn cưỡng chống đỡ thân thể, tựa lưng vào thân cây phía sau.

Thấy Thương Chiết Sương còn thất thần, khóe môi hắn khẽ cong, nói: "Chiết Sương còn giận ta à?"

Thương Chiết Sương bỗng giật mình.

Nếu là ngày trước, nàng nhất định sớm đã vọt ra phía xa Tư Kính rồi. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn ngồi lặng ở đây khiến mình không nỡ dời mắt, thậm chí muốn thời gian ngừng lại một chút.

Nàng vẫn không nói chuyện, Tư Kính cũng cực kỳ kiên nhẫn.

Hắn không tiếp tục mở lời, cũng không đối mắt với nàng, tựa hồ không muốn gây áp lực cho nàng.

"Huynh bảo ta đi mà?" Thương Chiết Sương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nói.

Tình cảnh này tựa như mất đi liền có lại, dù lúc trước Tư Kính không tàn khốc đuổi nàng đi, nhưng chút ủy khuất này vẫn xuất hiện, không thể thu liễm.

"Lúc nào ta bảo muội đi?" Tư Kính không nhịn được cười tươi.

Thương Chiết Sương im bặt.

Thật sự hắn không nói thẳng là đuổi nàng, nhưng nàng còn không hiểu tính của hắn sao?

Hắn không muốn để nàng liên lụy vào chuyện của mình, nàng đã thấy được bí mật nơi sâu nhất của hắn, làm gì mà tình nguyện lưu nàng lại chứ.

"Ta đã thất sách." Thanh âm Tư Kính rất nhẹ, nhưng rơi vào tai của Thương Chiết Sương lại tựa như tiếng mưa đá chói tai, gõ vào tim nàng, "Ta đã cho là ta có thể cầm được thì cũng buông được, không quan tâm muội đi hay ở, từ đây về sau sẽ làm người dưng."

Thương Chiết Sương chuyển mắt nhìn sang, Tư Kính vốn cho rằng nàng sẽ phản bác hoặc trầm mặc, nhưng trong mắt nàng chỉ chứa đựng nét vui vẻ, tiếp đó nói: "Trước kia ta cũng coi là thế. Nhưng mà... Vừa bắt đầu, ta đã không còn muốn chạy nữa."

Nàng thở dài, tiếp đó giọng điệu có chút oán trách nói: "Ta chỉ muốn dọa huynh mấy ngày, để huynh nghĩ thật rõ, rốt cuộc quan trọng đối với huynh là gì. Nhưng không ngờ lại ở đây gặp được huynh."

"Ta thay đổi chủ ý, cũng không có đánh giá cao bản thân." Ý cười bên môi Tư Kính không hề thuyên giảm, nói khẽ, "Ta nghĩ, theo tính của muội, tôn trọng muội chính là quyết định tốt nhất. Dù tính mạng ta chỉ còn một ngày, thậm chí là một khắc, cũng không nên thay muội quyết định. Muội có quyền được biết, mà ta cũng muốn ở bên muội, cho nên ta chỉ có thể nhanh chóng làm mọi chuyện trong tay, tranh giành thời gian ngắn ngủi cùng Thần chết. Nếu có kiếp sau..."

"Kiếp sau?"

Thương Chiết Sương khẽ xì một tiếng, lạnh lùng đánh gãy lời của Tư Kính, nàng chống tay xuống đất, dễ dàng chạy ra khỏi ngực của hắn.

Nàng đứng thẳng người, nhìn Tư Kính từ trên cao, ánh mắt tựa gió đầu xuân se lạnh.

Lần đầu tiên, sự sợ hãi chưa từng có tràn khắp tim nàng.

Lúc trước nàng không sợ cái chết, là vì không có vướng bận, nhưng tình cảnh hôm nay khác biệt.

Nàng không hiểu, rõ ràng người này đang sống sờ sờ trước mắt nàng, vậy mà có thể nói chuyện sinh tử lạnh nhạt như thế.

Hắn nói, vì nàng mà nguyện ý tăng tốc tất cả kế hoạch của mình, giành giựt thời gian với Thần chết.

Mạng sống thế nào?

Đã không biết, vì sao phải lãnh đạm như vậy?

"Tư công tử, ta là người có bệnh hay quên, nếu huynh chết đi, ta nhất định sẽ quên huynh. Huynh cũng biết, từ trước đến nay ta không phải người tự làm khổ mình."

Ngữ điệu lạnh lẽo, thậm chí có chút hơn dỗi, đôi mắt thanh lanh tựa ánh trăng đơn độc trên ngô đồng.

Nữ tử đứng trước mặt Tư Kính, váy đỏ hơn lửa. Hắn biết, nàng có ngạo khí thắng thiên từ tận sâu trong xương tủy, vậy hắn cần gì phải ở trước mặt nàng lộ ra dáng vẻ sa sút tinh thần đây?

Thói quen tự coi nhẹ bản thân, phó thác cho trời cao, phảng phất lúc này bị người trước mặt phá vỡ.



Hắn nghĩ, hắn gặp được nàng, đúng thật là dục hỏa trùng sinh.

***

Trên đường trở về cùng Tư Kính, Thương Chiết Sương không hỏi Tư Kính, rốt cuộc hắn còn ẩn giấu bí mật nào mà nàng không biết hay không.

Có lẽ ở cùng với Tư Kính đã lâu, nàng cũng học được tính kiên nhẫn, làm bất cứ chuyện gì đều tiến hành theo trình tự, đặc biệt khi đối mặt với người là Tư Kính.

Nàng nghĩ, nếu có thời gian, Tư Kính chắc chắn sẽ nói tất cả từ đầu đến cuối cho nàng.

Mà bây giờ việc cấp bách trước mắt là Tư Kính muốn tăng tốc kế hoạch.

Gió mát thổi phần phật ngoài cửa sổ, cuốn bụi đất lẻ loi rồi mạnh mẽ đánh chúng xuống đất.

Thương Chiết Sương ném một quân cờ bạch ngọc vào trong chén cờ, sắc mặt thoáng không vui: "Ta nói ta không muốn chơi cờ."

Tư Kính cầm một quân cờ đen, chậm rãi đặt lên bàn, cười nhạt nói: "Có đôi khi chỉ cần nhớ được một nước đi, liền có thể cải biến toàn cục."

"Nói tiếng người đi."

"Ta muốn từ Chiết Sương mượn Thương Từ Hàn dùng một lát."

Thương Chiết Sương nhíu mày: "Ta không thể sai khiến Thương Từ Hàn, trốn được chính là phúc phận rồi."

"Chỉ cần làm xong hai chuyện cuối cùng, sẽ có thể khôi phục Ninh phủ thịnh vượng như trước, chỉ là muốn người kia nghe mệnh lệnh của Ninh phủ, không đơn giản đến vậy." Tư Kính hơi trầm xuống, nâng mắt lên, "Nhưng mà, lời hứa ngàn vàng của người kia, nói khó cũng không khó lắm."

"Nếu như huynh có ý định đem hết thảy Tư gia đều dâng tặng cho Ninh gia, cần gì phải tìm thêm người."

"Ninh Triều Mộ ấu trĩ, chỉ lo đến nữ nhi tình trường, cực kỳ mơ hồ, dù cho ta có chắp tay nhường Tư gia thì chỉ e là hạt cát trong sa mạc, căn bản không đủ cho nàng ta tiêu hoa."

"Vậy người mà huynh nói có tác dụng gì?"

"Chỉ cần là người đó là được."

Tư Kính nói lên, nhưng tóm lại chuyện này liên quan đến Ninh phủ, Thương Chiết Sương cũng lười nói đến, chỉ hỏi: "Vậy huynh muốn tìm Thương Từ Hàn làm gì?"

"Hắn ta từng đánh với người kia đến chết đi sống lại, nếu muốn phá giải, Thương Từ Hàn nhất định là người hiểu ra hắn nhất."

"Vậy huynh muốn lợi dụng quan hệ giữa ta và Thương Từ Hàn, lập kế với người kia, để đổi lấy một lời hứa, nguyện trung thành với Ninh Triều Mộ sao? Huynh không sợ Ninh Triều Mộ sẽ trở tay lợi dụng người đó để đối phó mình à?"

"Ta chỉ đáp ứng nàng ta hai chuyện, một là để Ninh phủ trở lại dáng vẻ như trước kia, hai chính là cho nàng ta mạng sống của mình. Còn lại, vô luận nàng ta muốn làm gì, ta chưa từng sợ hãi."

Câu này của Tư Kính chạm tới điều lo lắng nhất của Thương Chiết Sương.

Muốn khiến Ninh phủ trở lại dáng vẻ như trước, còn chắp tay nhường cả Tư gia, dĩ nhiên khiên người khác khó mà chấp nhận dứt bỏ được, nhưng chung quy đều là chuyện có thể làm được.

Nhưng còn mạng, làm sao để đưa cho Ninh Triều Mộ?

Nàng không biết ân oán giữa Tư Kính và Ninh Triều Mộ, nhưng thời khắc này, nàng cuối cùng đã thấy được nguyên nhân vì sao trong mắt của Tư Kính luôn luôn có một tia tử khí.

Nếu như mệnh không còn là của mình, đưa cho người khác trở thành một con rối, cực kỳ tẻ nhạt vô vị.

Thấy Thương Chiết Sương vẫn không lên tiếng, Tư Kính đẩy quân cờ trên bàn, đặt bàn tay lên bàn cờ.

Lúc này Thương Chiết Sương có thể trông thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay của hắn thấy rõ tơ hồng.

"Đây chính là mệnh của ta."

Tư Kính nói rất nhạt, tựa như một cơn gió âm nhẹ nhàng lướt qua, nhưng ý nghĩa lại khiến trái tim Thương Chiết Sương buồn bực, tựa như có thứ gì ngăn trở.



"Có phải Chiết Sương đang nghĩ, ta phải làm sao để trả mạng cho Ninh Triều Mộ, đúng không?" Ngữ khí của hắn rất nhẹ, tựa hồ dùng hết khả năng để khiến Thương Chiết Sương dễ dàng tiếp nhận việc này.

"Ta đã làm giao dịch cùng với Thần, dựa vào mạng của ta, đôi lấy những thứ mà cả đời người bình thường không thể có được, ví dụ như tốc độ, hay võ cong, mà đôi mắt màu đỏ đó chính là vật giao dịch của ta và Thần. Mỗi lần sử dụng loại năng lực này, sợi tơ hồng sẽ dài ra một chút."

"Nếu sợi tơ hồng này chạm đến phần tay..."

"Vậy thì ta sẽ trả cái mạng này cho Ninh Triều Mộ."

Lúc Tư Kính nói xong, cuối cùng Thương Chiết Sương cũng hiểu được lúc trước hắn đang lo lắng điều gì.

Hắn có thể bày mưu tính ké, đặt hết thảy khống chế trong lòng bàn tay, thậm chí có thể vì Ninh phủ mà trải một con đường tương lai thật tốt. Nhưng hắn không có cách để khống chế sinh mệnh của mình, bởi vì hắn đã đáp ứng với Ninh Triều Mộ, cái mạng này phải cho nàng ta.

Hắn lựa chọn phương thức này, trả lại mạng của mình cho nàng, mà không phải làm chó săn cả đời cho nàng, cho dù đã vì nàng làm nhiều việc cũng cần lưu lại một đường sống.

Nàng khôn thể không thừa nhận, đây mới chính là con đường mà dạng người như Tư Kính sẽ chọn.

Hắn có thể thiếu Ninh Triều Mộ, có thể bỏ quan tính mạng, nhưng sẽ không có cốt khí.

Một điểm này, hắn cùng nàng vốn khác biệt bỗng có chút tương tự.

Dù nàng một mực tin tưởng nhân định thắng thiên, nhưng khi đối thủ của mình thật sự biến thành Thần, nàng lại phát hiện bản thân mình không còn vững chắc như xưa.

May mà, hết thảy không còn là định số, như vậy, sẽ có cách cứu vãn.

"Tìm Thương Từ Hàn không khó." Thương Chiết Sương nhấc lên rồi đặt xuống sầu lo dưới đáy mắt, không nhìn thẳng vào Tư Kính.

"Giữa chúng ta và Thương Từ Hàn, có lẽ còn có thể biến chuyển." khóe mắt Tư Kính khẽ cong, cười trầm thấp, "Quả thật Thương Từ Hàn hỉ nộ vô thương, tâm tình bất định, nhưng hắn thật tâm với Chiết Sương."

Thương Chiết Sương biết hắn đang cố ý nói sang chuyện khác, khiến nàng đừng lo lắng về việc này, thế nên nàng nói theo: "Ta sẽ nói chuyện với Thương Từ Hàn... Huynh..."

"Chiết Sương có chuyện đều có thể nói thẳng." Đôi mắt Tư Kính vẫn trầm tĩnh như trước, khiến người nhìn vào liền có thể yên tâm, "Dù ta cùng Thần làm cuộc giao dịch này, nhưng không có kỳ hạn, chỉ cần tơ hồng trong lòng bàn tay không chạy đến tay, mạng vẫn là của bản thân."

"Như thế là được." Thương Chiết Sương thở phào, nhưng chỉ một lát, tâm tình bỗng nổi lên.

Nếu đúng như Tư Kính nói, sử dụng năng lực mà Thần cho hắn, chính là ranh giới cuối cùng của hắn. Vậy ngày ấy ở phủ đệ của Hoài Lưu, còn có cả ngày ở Tứ Châu, thậm chí là lúc ở trấn Lĩnh Giang... Có phải hắn đều không sử dụng năng lực này không?

Cũng khó trách Ninh Triều Mộ công nhận loại đổi mệnh này mà nói, xác thực mệnh của Tư Kính cho đến bây giờ không phải là của mình.

Nhưng nhiều đến như vậy, rõ ràng là nàng có thể thay đổi.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến hô hấp trì trệ, hành động tiếp theo của nàng lại vô cùng tự nhiên.

Nàng đứng thẳng lên, đặt từng quân cờ vào chén, thu dọn sạch sẽ.

"Chút nữa ta sẽ viết thư cho Thương Từ Hàn, để đệ ấy đến Tư phủ một chuyến. Lần trước ta có nói với đệ ấy vài điều, ta nhớ đệ ấy còn chưa thích ứng được, sợ rằng sẽ có dị động, vậy để Niệm nhi đi theo đệ ấy đi."

"Niệm nhi?" Tư Kính ngừng lại một lát mới nhớ tới tiểu cô nương ở nhà Vân Nương kia.

"Muội ấy không phải là âm linh cũng không phải oán linh, chỉ là hồn phách bình thường, nếu đã muốn đi cùng ta, ta cũng không tiện đuổi."

"Chiết Sương mắng ta gian thương, còn mình cũng đi lừa gạt tiểu cô nương mà."

"Tận dụng thôi."

Thương Chiết Sương khẽ cong môi, rốt cuộc Tư Kính cũng thấy được ý cười trong mắt nàng.

Chỉ là mức tiếp nhận chuyện này của Thương Chiết Sương, lại nằm ngoài dự liệu của hắn.