__Mây khói che mặt trời, mênh mông vô tận.
***
Nhờ phúc của Tư Kính, Thương Chiết Sương gặp lại tên quản ngựa lần trước.
Nhưng lần này ánh mắt của hắn nhìn nàng không phải là đồng cảm, mà là khâm phục, phảng phất có loại cực kỳ hâm mộ âm thầm nàng không chỉ không tang thân ở thôn An Ninh, còn mang về một tiểu tình lang anh tuấn.
Thương Chiết Sương vờ như không trông thấy ánh mắt của quản ngựa, nhận lấy dây cương của Tư Kính, xoay người lên ngựa.
Đích đến lần này của bọn họ là Phong Lộ Lâu.
Hiện tại đã đầu thu, không còn sự nóng bức của mùa hạ, tốc độ đi đường của bọn họ rất nhanh, gió thổi qua vạt áo trên lưng ngựa có phần mát mẻ.
Thương Chiết Sương vốn cho rằng sau khi đến Phong Lộ Lâu, nàng có thể ăn nhờ ở đậu một thời gian, nhưng không nghĩ lúc mới đến Phong Lộ Lâu một ngày, nàng liền nghe nói Tư Kính muốn đến Lan thành.
Khi ấy nàng đang bưng một bát canh lá sen ăn mới phân nửa, khóe môi còn dính một chút nước canh óng ánh, lẳng lặng nhìn tên hầu bàn đen gầy trước mắt.
"Phu... Không, Thương cô nương, công tử cũng nên về Lan thành rồi. Ngài ấy thường đến trấn Đàm nhưng trạch viện của Tư gia là ở Lan thành, nếu ngài không có việc sẽ không rời Lan thành quá lâu."
"Trạch viện Tư gia ở Lan thành?" Thương Chiết Sương kinh ngạc há miệng, rồi cảm thấy bản thân hơi thất thố liền bỏ chén canh xuống, ánh mắt chuyển động.
Nàng chờ ở Không vực mấy năm, không phải chưa từng đến Lan thành. Chỉ là Lan thành này thực sự quá mức bình thường, luận về sự phồn hoa hay khu vực, đều khác biệt với thành đệ nhất, vì thế không thể lưu trong ấn tượng của nàng.
"Cô nương không biết sao?" Đầu tiên hầu bàn nghi ngờ công tử nhà mình sao không nói chuyện quan trọng như thế với Thương Chiết Sương, sau đó cảm thấy e là công tử quá bận nên mới không rảnh đề cập, tiếp theo thân thiết nói vài câu.
"Cô nương đừng cảm thấy Lan thành bình bình, tâm tư công tử kín đáo, nếu cô nương đi theo công tử, ngài sẽ không bạc đãi cô."
Hầu bàn mỉm cười, ánh mắt nhìn Thương Chiết Sương có chút vui mừng.
Thương Chiết Sương cảm thấy giọng điệu tên hầu bàn hơi là lạ, quét mắt nhìn hắn rồi ngẫm lại, cảm thấy thật ra cũng không có nhiều vấn đề lắm.
Dù sao Tư Kính đã giữ lại nàng, coi như nuôi một kẻ rỗi hơi, tác dụng duy nhất là "cản vận đào hoa" cũng là bịa chuyện. Nàng không có lý do xen vào việc hắn muốn đi đâu, chỉ tiếc đầu bếp của Phong Lộ Lâu.
Nàng gật đầu nghe tên hầu bàn lý giải, lập tức hào hứng uống hết chén canh hoa sen, phẩy tay áo dự định về phòng nghỉ ngơi trước khi mai lên đường.
Hầu bàn thấy sắc mặt Thương Chiết Sương không tốt, không biết là do tiếc nuối không được ăn món của đầu bếp Phong Lộ Lâu hay do mình nói sai điều gì, khiến nàng vì chuyện đến Lan thành mà không vui, sau đó âm thầm nói vài câu trước mặt Tư Kính.
Thương Chiết Sương nghĩ rằng sự nghiệp của Tư gia rất lớn, cái gì cũng không thiếu, do vậy nàng không tìm tiểu nha đầu lúc trước đòi lại dạ minh châu của mình, về phòng dự định thu dọn đồ đạc rồi nghỉ ngơi sớm.
Kết quả nàng vừa mới bước chân vào phòng, tiếng đập cửa đúng lúc vang lên.
Hai tiếng "Cộc cộc" không nặng cũng không nhẹ, đều đều chậm rãi.
Luôn luôn có người giơ tay nhấc chân tỏa ra khí chất ôn nhã, dù trong loại tình huống nào cũng ung dung.
Nàng vừa nghe thấy đã biết người tới là ai, thế nên liền mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Tư Kính.
Tư Kính đứng ngoài cửa, không có ý muốn vào nên nàng đứng cạnh cửa, nhưng chẳng biết vì sao đáy lòng lại cuộn lên.
"Thương cô nương không muốn đi Lan thành à?"
Thương Chiết Sương ngẩn ra một lát mới nhận ra Tư Kính đang nói đến cái gì, nghĩ thầm tên hầu bàn này thật sự giống mấy phụ nhân lắm mồm ngoài phố, lúc nãy mới nói mấy câu với hắn lại truyền đến tai Tư Kính nhanh đến vậy.
Nàng có chút xấu hổ, dù sao đã ăn nhờ ở đậu, hiện tại cũng không có lý do can thiệp vào quyết định của Tư Kính.
Nhưng nàng cũng không nghĩ ra được lời nói dối nào, đành phải thành thật: "Chỉ là ta cảm thấy trù nghệ của đầu bếp Phong Lộ Lâu rất tốt, rời đi như vậy hơi tiếc, Tư công tử không cần quan tâm suy nghĩ của ta đâu."
Tư Kính khó thấy Thương Chiết Sương thu lại bộ dáng ngông nghênh chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế, vui vẻ hòa tan trên mặt, thấp giọng nói: "Thương cô nương thật kỳ lạ, gặp chuyện lớn không biết sợ, ngược lại gặp chuyện nhỏ nhặt này lại thấp thỏm lo âu."
Thương Chiết Sương suýt nữa quên mất, dưới lớp mặt nạ quân tử của Tư Kính chính là ẩn giấu sự ác liệt tận xương, nàng giương đôi mắt đầy lãnh đạm lên.
"Ngày mai không phải muốn đến Lan thành sao? Đường rất xa, nên nghỉ ngơi."
Lúc nói câu này, nàng liền trở tay đóng cửa cái "rầm", không quan tâm Tư Kính còn đứng ngoài cửa, thổi tắt nến.
Tư Kính nhịn không được cười lớn, đôi mắt khẽ đóng rồi mở ra.
Hắn luôn cảm thấy, chỉ khi ở trước mặt nàng, bản thân mới có thể tháo khuôn mặt giả nhân giả nghĩa một lát.
Có lẽ, nhất thời xúc động quyết định giữ nàng lại, cũng không sai.
***
Lan thành ở phía Bắc Đàm trấn... Qua một mùa hạ nóng rực, tòa thành đều được bao trùm bởi không khí mùa thu.
Bọn họ mất mấy ngày để đến Lan thành, trên đường đi rất thanh thản không hề đường xa mệt nhọc, cho nên sau khi đến Lan thành, Thương Chiết Sương còn có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp ở đây.
Lan thành giống như trong ấn tượng của nàng, bình thường đến độ chỉ là cái bóng của đại đa số thành khác, không có gì đặc sắc.
Nhưng trạch viện của Tư gia lại càng nằm ngoài dự liệu của nàng.
Tòa nhà cũ kỹ hòa lẫn với hàng vạn hộ dân trong Lan thành, thậm chí không lộng lẫy bằng cửa trước Tiêu gia.
Nếu không phải trên tấm biển viết hai chữ "Tư phủ" đầy mạnh mẽ, Thương Chiết Sương sợ là bọn họ ngang qua cũng không biết.
Cửa chính chỉ chiếm một góc nhỏ, trước cửa cũng không có thứ gì trang trí, hai bậc cầu thang bằng đá xanh liền có thể đứng trước cửa. Trừ mái hiên treo hai chuông gió bằng đồng tinh xảo thì đường đường là trạch viện chủ chốt cửa Tư gia lại hồn nhiên hòa trộn với chỗ ở của thường dân.
Nếu không phải đám người trong Phong Lộ Lâu cực kỳ thành kính với Tư Kính, không giống giả vờ thì Thương Chiết Sương sợ là thật sự sẽ không coi người trước mắt là gia chủ Tư gia, mà là một bịp bợm trong giới giang hồ.
Có lẽ sớm đã nghe nói tin tức Tư Kính sẽ trở về, Tư phủ đã có người đứng đợi trước cửa. Thấy Tư Kính mang thêm một tiểu cô nương về, cũng không biểu lộ thái độ kinh ngạc, chỉ cung kính đón hai người vào phủ.
Đến khi tiến vào Tư phủ, Thương Chiết Sương mới hiểu được cái gì là khoảng trời khác.
Vẻ ngoài mộc mạc của Tư phủ chẳng qua là ngụy trang, sau tường gạch trắng xám là một hồ nước rộng lớn, trên đó còn có hơi nước mờ nhạt theo cơn gió thổi đến hành lang, khói sương tựa như tiên cảnh nơi phàm trần.
Dọc theo hồ nước đến nội viện có các khoảng sân xen lẫn, trong đó đều chứa những cây cối quý hiếm không nhớ được tên, không có một bóng người, trống rỗng tựa như con người đang bước vào cảnh đẹp trong tranh.
Thương Chiết Sương không phải không thấy qua sự đời, nhưng lúc cảnh tượng này vẫn không nhịn được chớp mắt mấy lần.
Tư phủ lớn như thế, thật sự không có mấy người ở, tiếng bước chân của bọn họ vọng lại từ phía hành lang dài đằng đặc linh hoạt kỳ ảo.
Tư Kính vẫn giữ bộ dáng không mặn không nhạt, ghé mắt về phía Thương Chiết Sương, cong môi nói: "Thương cô nương có thể ở theo tâm ý của mình xem tốt là được. Hạ nhân ở Tư phủ không nhiều, nếu cần thì phân phó Thích bá, không cần khách khí."
Lời nói này của hắn cực kỳ tùy ý, tựa như thêm một người ở cũng không quan trọng, không sợ Thương Chiết Sương xông vào nơi không nên vào.
Thế nhưng Thương Chiết Sương biết, sở dĩ hắn có thể nói ra lời này là vì hắn đã thấu triệt được nàng, biết nàng sẽ không làm điều quá giới hạn. Căn bản hắn cũng không quan tâm nàng có gây chút sóng gió nào, nên mới có thể bình tĩnh như vậy.
Trong một chớp mắt, tâm trạng nàng có chút không thoải mái. Cảm xúc này vừa lóe lên, rất nhanh bị nàng vứt ra sau đầu.
Hắn bày mưu lập kế, nàng tiêu dao tự tại, không liên quan tới nhau, theo nhu cầu thôi, nàng không phải bụng dạ hẹp hòi.
Một đường suy nghĩ đến bước này, nàng quay sang cười với Tư Kính: "Vậy thì ở nơi nào gần ngươi là được, như vậy có thể dễ cản vận đào hoa."
Tư Kính nghe sự cường điệu trong câu nói của nàng thể hiện mình không phải kẻ đi ăn chùa, không khỏi bật cười: "Thương cô nương vui là được."
Thương Chiết Sương đã quen màn trời chiếu đất, ăn bữa nay lo bữa mai, chỉ sung sướиɠ một chút, trong đầu liền nghĩ đến hưởng phúc thế nào.
Sau khi nàng bình tĩnh lại, toàn thân phảng phất trống rỗng, chân tay nhất thời luống cuống.
Nàng chống tay tựa đầu lên bàn suy nghĩ đến khi ánh trắng phủ đầy mái hiên, gió đêm lay động tiếng chuông đồng vang lên thanh thúy, mới nghĩ ra một chuyện hơi muốn làm.
Lúc này chưa đến giờ Hợi, khắp nơi Tư phủ vẫn còn nến sáng, Thương Chiết Sương ra khỏi phòng ngủ đến phòng bếp, đến trước cửa liền thấy có một người đang loay hoay.
Nàng nghiêng đầu nhìn, vừa vặn đối mắt với người kia.
Người đó hơi mập, tựa như vừa chuẩn bị xong món ăn, trên trán còn đẫm mồ hôi, y phục màu xám xanh.
Hắn thấy Thương Chiết Sương, mặt khẽ chuyển, giọng đầy nhiệt tình: "Thương cô nương đói bụng sao?"
Thương Chiết Sương nhìn người đó một lát, nhớ lời nói trước đó của Tư Kính, thật sự không khách khí cười nói: "Trong Tư phủ có rượu nào ngon không?"
"Rượu ngon?" Người đó sửng sốt nửa ngày, vỗ trán rồi cởi mở nói, "À, cô nương hỏi khó rồi, ta không rành trong Tư phủ lắm. Nhưng lúc ta đến Phong Lộ Lâu, thật sự có mang một ít rượu ngon về."
"Phong Lộ Lâu?" Thương Chiết Sương tùy ý đặt tay lên bếp, do dự hỏi, "Ngươi là đầu bếp ở Phong Lộ Lâu?"
"Đúng vậy." Người đó cười rất chất phác, không mảy may nghi ngờ lời nói của Thương Chiết Sương, đáp rất nhanh.
Lúc này Thương Chiết Sương thật sự chần chừ hồi lâu mới chậm rãi chỉnh được rắc rối trong suy nghĩ của mình.
Chỉ là nàng thuận miệng nhắc đến, thật sự Tư Kính đã đem đầu bếp Phong Lộ Lâu về Tư phủ rồi sao?
Đàm trấn dù không lớn, nhưng Phong Lộ Lâu cũng xem như nổi tiếng khắp nơi. Sở dĩ Phong Lộ Lâu có thể vang xa thanh danh, hơn phân nửa là tay nghề của đầu bếp này. Nếu như hắn rời khỏi Phong Lộ Lâu thì nơi đó chẳng khác gì tay bị rút xương, mất đi bộ phận quan trọng nhất, không nói đến danh dự có hỏng không, lợi nhuận bị rớt vài ngàn trượng là chuyện tất nhiên.
Thương Chiết Sương buông thõng hai mắt, trong lòng nghi hoặc Tư Kính thêm một tầng rồi thêm một tầng.
Tựa hồ hắn không phải là thương nhân hám lợi thông thường, nhìn qua cũng không quan tâm tiền bạc như vậy.
Đến hôm nay, rốt cuộc nàng cũng phủ nhận được lời đồn đại mình từng nghe đối với Tư Kính mà nàng nhận biết rồi.