__ Nếu mặt trời mọc trên rặng núi, liệu có nhìn thoáng được một góc sắc trời?
***
Tiếng gió tựa như ngừng trong giây lát, tiếng ve kêu không biết khi nào đã ngừng.
Lời Tiêu Lâm Xuân thốt ra làm gián đoạn sự yên tĩnh của đêm tối.
Đôi mắt Thương Chiết Sương thoáng bất lực, kéo Tiêu Lâm Xuân lắc mình nhảy lêи đỉиɦ của pl. Ánh trăng như nước rọi vào mi mắt thật dài của nàng, như kết một tầng sương.
Nàng có thể nghe thấy nhịp tim liên hồi loạn xạ trong l*иg ngực.
Cảm giác này đã lâu chưa xuất hiện trên người nàng.
Vừa rồi có một ánh mắt, xuyên qua giấy dán cửa sổ mờ mịt đến thẳng nơi nàng đang đứng.
Thậm chí có thể cùng đối mắt với nàng thông qua một đạo giấy dán cửa!
Ánh mắt đó rất lạnh, không đạm bạc lẫn vô vọng như Tư Kính, tựa thanh kiếm sắc bén không chứa sát khí, chỉ có vẻ trêu ngươi.
Thương Chiết Sương nhắm mắt, vuốt ngực xua tan cảm xúc trong lòng đi, một lát sau nói với Tiêu Lâm Xuân còn đang líu lo không ngừng: "Lúc này e rằng ta thật sự phải tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, cùng đưa cô về thân quỷ."
"Còn không phải vì tiểu tình lang của cô." Tiêu Lâm Xuân tức giận lườm nàng một cái, biết rõ cái câu "tận tình khuyên bảo" cũng đã bị nàng ném ra sau tai.
"Cô không thể ngừng cái tưởng tượng vô biên của mình được à?"
"Chẳng lẽ cô quyết định sau khi tìm được thuốc cho tiểu tình lang sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn?"
"..."
Không biết có phải vì Tiêu Lâm Xuân hiện tại chỉ là chấp niệm của quỷ hay không, Thương Chiết Sương cảm thấy nàng ta không chỉ có chút ngốc mà là trí nhớ không được tốt, lười giải thích với nàng ta, mặc cho nàng phát huy năng lực tưởng tượng đi.
Chuyển sang Tiêu Lâm Xuân, nàng cảm thấy Thương Chiết Sương ngốc như mẫu thân của mình năm đó, dù cho cẩu nam nhân kia có làm bao nhiêu chuyện tang tận lương tâm đều một lòng lo cho hắn, điều này cũng dâng lên một nỗi đồng cảm với Thương Chiết Sương.
"Thương cô nương, cuộc sống kỳ thật còn rất nhiều thứ tốt đẹp. Nếu cô mở rộng tầm mắt, đừng dừng lại một nơi, sẽ phát hiện nam nhân đi đầy đường cũng không tệ! Ừm... Cũn không phải... Dù sao nam nhân tốt còn rất nhiều, không chỉ có mỗi Tư Kính!"
Thương Chiết Sương liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Có đi đến vị trí của thân quỷ hay không?"
Lời nàng thốt ra, Tiêu Lâm Xuân lập tức sợ hãi, khói đen hóa thành gương mặt nhỏ hiện lên bộ dạng ủy khuất: "Ta không nói không được..."
***
Mái vòm cong với hình thù trăng khuyết màu đen điểm xuyến phía trên, dưới ánh trăng màu bạc lại càng giống như treo trăng lên, ánh sáng xuyên qua không được, sương mù tối tăm quấn bên cành cây khô héo, tương đồng với mặt đất đầy bùn nhão.
Dù Tiêu Lâm Xuân đã ngây người ở đây rất lâu, nhưng chưa từng dưới sự thanh tỉnh quan sát nơi nàng ở ngày xưa.
Nhưng nàng biết nơi hoang vu vắng vẻ này không có người, thế nên biến thành hình người ngồi cạnh Thương Chiết Sương.
"Cô biết chuyện liên quan đến Quan Vụ được bao nhiêu?" Ánh mắt của Thương Chiết Sương ngày càng nhạt, nhưng lại sáng hơn trăng mấy phần, lộ vẻ hờ hững.
"Cô không biết chuyện của Quan Vu lại muốn đi tìm nó sao?" Con mắt của Tiêu Lâm Xuân mở to như chuông đồng, vươn tay sờ lên trán của Thương Chiết Sương đo nhiệt độ.
Thương Chiết Sương gạt tay nàng snag một bên, liếc nàng một cái: "Nghe qua một chút, nhưng không hiểu bằng cô đã sinh sống ở đây từ nhỏ."
Tiêu Lâm Xuân nhíu mày, nghiêng đầu muốn tìm tòi trong trí nhớ, sau một hồi lâu mới miễn cưỡng chắp vá ra truyền thuyết liên quan đến Quan Vu."
Thế nhân đều nói trong Không vực có một thứ gọi là "Quan Vu", mới đầu không ai biết nó đến từ đâu, hay muốn đến nơi nào, nhưng kiểu đi không tiếng động của nó sẽ xuất hiện ở vài nơi hoang vu hiếm người.
Hình dạng Quan Vu giống một lão nhân gù lưng, thích kéo một quan tài thật to, đi qua đi lại như một tên què, nhưng tốc độ còn nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Theo truyền thuyết, trong quan tài mà nó kéo có đồ vật ám đầy sát khí, cũng có bảo bối tràn đầy linh khí. Trăm ngàn năm qua, có rất nhiều người muốn theo nó tìm kỳ trân dị bảo bên trong quan tài, nhưng người trở về được chỉ có vài mống.
Mà những người về được đa số là bị điên, bỏ qua bảo bối không nói, mấy năm sau còn tự sát. Có người đâm đầu xuống hồ, có người treo cổ, cũng có người tự thiêu sống chết tươi, thủ pháp quái quỷ càng khiến lòng người phát lạnh.
Thế nên người muốn tìm Quan Vu dần dần ít đi, mà Quan Vu cũng chậm rãi biến thành truyền thuyết hư ảo.
Chỉ là không khéo, Tiêu Lâm Xuân hay Thương Chiết Sương đều từng thấy qua Quan Vu ở đây.
Tiêu Lâm Xuân kể xong truyền thuyết, lập tức run lập cập.
Nàng không nghĩ tới mình có thể ở chung với thứ này lâu vậy mà không biết, may mà lúc nó mình không có ý thức rõ ràng, luôn nằm trong đống hỗn độn, nếu không dù là quỷ cũng sẽ bị dọa điên.
Thương Chiết Sương sau khi nghe nàng nói xong, hơi trầm mặc, sau đó hỏi: "Cô đã ở chung với nó lâu rồi, từng thấy có người khác tìm nó không?"
"Cái này... Thật sự chưa từng thấy."
"Lời đồn đại truyền đi đã lâu, kiểu gì cũng sẽ càng truyền càng nhiều dị bản thêm thắt, Đồng thôn như thế, e là Quan Vu cũng sẽ thế."
Đồng thôn sao có thể đánh đồng với Quan Vu được!" Tiêu Lâm Xuân bỗng đứng thẳng lên, thân thể choán một chút, suýt nữa rơi xuống cây.
"Lúc trước là ai sợ gần chết, nhất định phải dụ ta đến khách điếm nghỉ ngơi?"
"Dù sao Quan Vu cũng không tầm thường!" Từng chữ nhả xuống, thân thể Tiêu Lâm Xuân run nhè nhẹ.
Gió ở vùng hoang vu lại lớn hơn một chút, không có tòa nhà ngăn lại, càng quét qua bình nguyên, tràn vào áo bào trên người.
Thương Chiết Sương bó lại ống tay áo, ánh mắt nhìn xa xăm, chớp mắt có một thanh âm quái dị truyền đến, ánh mắt nhìn về nơi âm u mà ánh trăng không thể chiếu tới.
"Thứ gì vậy?"
Ánh trăng bị một tầng mây che khuất, yếu ớt soi rọi vùng tăm tối, Tiêu Lâm Xuân trầm thấp hỏi một cậu, bây giờ nàng cũng có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thương Chiết Sương.
"Là... Quan Vu sao?"
Tiêu Lâm Xuân sợ sệt lại biến thành một làn khói đen chui vào tay áo của Thương Chiết Sương, thanh âm không lớn không nhỏ này của nàng khiến Thương Chiết Sương mỉm cười.
Cô nương này cũng không phải không có thất tình lục dục, sao gan lớn đến thế chứ?
Tiêu Lâm Xuân nắm chặt ống tay áo của Thương Chiết Sương, lấy dũng khí nhìn sang nơi phát ra thanh âm.
Nơi đó vẫn đen kịt không thể thấy rõ thứ gì. Nhưng tiếng quan tài mài qua đất cát chói tai đang dần truyền đến rõ ràng ngày càng gần.
Tiêu Lâm Xuân cảm thấy đầu của mình hơi choáng váng, trong bóng tối ngay cả giơ tay lên còn không phân biệt được năm ngón, hết thảy giác quan đều cực kỳ nhạy cảm.
Đôi mắt Thương Chiết Sương vẫn bình tĩnh, tựa như mọi cảm giác đều bình thường, dựa vào thân cây.
Áo bào đỏ của nàng trong vùng tăm tối tựa như ánh lửa nóng bỏng, không hề che giấu nửa phần khiến người ta phút chốc thoáng yên tâm.
Thân ảnh Quan Vu trong bóng tối lúc tối lúc sáng nhìn ra được âm khí bao quanh trùng trùng điệp điệp, làm người ta sinh ra cảm giác bài xích.
Con ngươi lạnh lẽo của Thương Chiết Sương nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài một lát, giữa ánh sáng và lửa, cất bước lao đến hướng của Quan Vu.
Gió đêm thổi loạn tóc đen của nàng, xốc tay áo nàng lên nhưng nàng như một mũi tên xé gió, mở ra một đường giữa bóng tối mịt mù.
Càng gần Quan Vu, âm khí lạnh buốt ở vùng bỏ hoang càng nặng.
Dường như có mấy vạn du hồn dã quỷ vươn xương tay từ dưới tầng lớp đất cát tiều tụy kêu gào, khóc, oán hận.
Thương Chiết Sương không hề lùi bước trước âm khí đang ùa vào mặt, trái lại còn tăng nhanh tốc độ của mình.
Nàng hiểu rất rõ, chỉ cần mau lấy được thứ mình cần mới có thể tránh được sự ăn mòn của âm khí.
Đau đớn trên tay truyền đến, đầu tiên là nhói nhói, sau đó cảm giác thốn lên tựa như bị doa cứa đến, như một lời cảnh cáo, càng giống như một loại trói buộc.
Ánh mắt của Thương Chiết Sương không đổi, đầu ngón tay lạnh buốt chạm đến quan tài bị che lấp bởi bụi đất, dùng lực xốc cỗ quan tài lên.
Ban đầu nàng tưởng rằng, quan tài lớn đến vậy nhất định sẽ rất nặng, dù không cần dùng toàn lực nhưng ít nhất cũng cần bảy phần lực đạo.
Khi đầu ngón tay nàng chạm đến lại như một tờ giấy nhẹ nhàng, không có chút trọng lượng nào.
Nàng chưa kịp kinh ngạc, đầu bỗng chốc trống rỗng, hình ảnh vụn vặt lướt qua đầu nàng, sau đó biến thành một màu trắng toát.
***
Tiếng gió lớn làm người khác chán ghét, tập trung dán ở một bên tai phiền nhiều tâm ý của người khác.
Thương Chiết Sương đưa tay lên, nhìn chiếc kim khâu đang siết chặt trong tay, trố mắt nhìn rồi buông xuống.
Trên bàn bày trí một túi thơm thêu một nửa uyên ương bên hồ sen Diệp Thanh, bông hoa tựa như một cô nương thướt tha yểu điệu.
Uyên ương thêu một nửa.
Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa sổ đang mở, đứng lên đóng lại, sau đó nhìn vào bức thêu trên bàn.
Đây là nàng thêu sao?
Nàng cảm thấy nàng không biết làm thứ này, nhưng trong đầu lại có ý niệm cứng nhắc nói cho nàng biết, đây là thứ nàng tự tay thêu.
Thương Chiết Sương nhìn chiếc kim khâu bên cạnh cây kéo tinh xảo, vừa định cầm lấy, bức tranh này khiến nàng cũng phải ngứa mắt thêu thùa, đột nhiên một thanh âm ồn ào vang lên.
"Tỷ tỷ! Muội đã trở về cùng mẫu thân! Tỷ đoán xem có ai đến cùng chúng ta đi!"
Khuôn mặt của Tiêu Lâm Xuân chẳng biết đã khôi phục bộ dáng như lúc đầu tựa khi nào, đi lại nhẹ nhàng, uyển chuyển như cành liễu đang nở hoa.
Nàng thân mật đến bên cạnh Thương Chiết Sương, kéo tay của nàng, lúm đồng tiền trên mặt đang lắc lư trước mắt nàng.
"Sao tỷ không nói chuyện, chẳng lẽ thẹn thùng?"
Thương Chiết Sương vẫn không nói, chỉ là ban đầu ánh mắt có chút trống rỗng, vượt qua Tiêu Lâm Xuân đang ôm nàng không buông, ổn định trên mặt một người.
Người kia mặc áo bào màu xanh nhạt, tay cầm quạt xếp, thần sắc nhạt nhẽo nhu hòa. Đôi mắt mỉm cười tựa như biến tất cả trên thế gian này thành sắc xuân mềm mại.
Thương Chiết Sương nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, phút chốc trong lòng cảm thấy không hài hòa, bộ dạng ôn nhu thâm tình như vậy không nên xuất hiện trên mặt người này.
Thế nhưng, hắn là ai?
***
Tác giả: Cố Khiên Từ đã sớm thấu hết thảy (tổn thương)
Tiêu Lâm Xuân đã sớm thấu.
Quan Vu đã sớm thấu.