Lạc Hành Vân tỉnh dậy vì tiếng chuông đồng hồ báo thức, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của Bùi Diễn.
Cậu vội vàng tắt chuông, định tự xuống dưới nhà làm một bữa thật ngon, tặng cho Bùi Diễn một bất ngờ, nhưng nhìn sang bên giường đã thấy trống không.
Trong nhà tắm vang lên tiếng nước chảy.
Bùi Diễn đã dậy rồi, hắn đang tắm.
Nam sinh ngủ dậy đều sẽ có phản ứng, Lạc Hành Vân cũng vậy. Vốn định nhịn cho qua, nhưng tiếng nước tí tách trong WC vang lên không ngừng khiến cậu càng nghe càng khó chịu. Sau khi lăn qua lộn lại mấy vòng, cậu quyết định từ bỏ ý định ban đầu, đứng dậy, bước nhanh tới gõ cửa nhà tắm: “Em muốn đi vệ sinh…”
Bùi Diễn không trả lời.
Lạc Hành Vân không nhịn được nữa, miệng hô “Sinh nhật vui vẻ~” rồi đẩy cửa đi vào.
Cửa vừa thoáng mở, hơi nước lập tức ùa ra khiến cậu rùng mình vì lạnh.
Bùi Diễn không mặc gì đứng giữa bồn tắm, làn da trắng nõn, khiến người ta liên tưởng đến tượng ngọc vừa đẹp vừa lạnh.
Bọt nước xối xuống mái tóc đen mềm, chạy theo những lọn tóc, lăn xuống cặp lông mày rậm rạp, một nửa bị hàng lông mi giữ lại, nửa kia chảy dọc theo sống mũi cao thẳng tới bờ môi.
Hắn quay sang nhìn người không mời mà tới, môi khẽ mím lại.
Lạc Hành Vân nhìn theo vệt nước trên môi hắn, lăn xuống yết hầu, xuống phần xương quai xanh sắc nét, tiếp tục lăn xuống ngực, chảy qua khe bụng đến đường nhân ngư.
Cậu không kìm được, nuốt nước bọt thật mạnh.
Trong cái nhìn chăm chú mà im lặng của Bùi Diễn, cậu lặng lẽ khép cửa lại, lặng lẽ trở về giường, lặng lẽ ngồi xuống.
Lúc này, trong đầu Lạc Hành Vân chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Thật lớn!
Sao lại lớn như vậy chứ?
Ăn gì mới có thể lớn như vậy đây?
Chẳng lẽ Alpha đế vương được phân chia theo độ lớn của thứ đó sao?
Nhưng thứ đó cũng to quá rồi!
Tiếng nước càng xối xả hơn.
Không biết qua bao lâu, cửa nhà vệ sinh được mở ra, Alpha chân trần bước ra ngoài, khăn tắm quấn hờ trên eo, bọt nước còn đọng trên nửa thân trên.
Để lộ đôi chân thon dài rắn chắc.
Phần xương hông nhô ra như mũi dao cướp đi sinh mạng người nhìn.
Lạc Hành Vân tự dặn mình đừng nhìn, đừng nhìn, nhưng ánh mắt không nghe theo sự dạy bảo, dịch dần xuống.
Đường nhân ngư kéo dài tới mép khăn, như ẩn như hiện theo từng bước đi.
Lạc Hành Vân nhanh chóng thu lại ánh mắt, quay ngoắt đi.
Ai mà chịu được cái này chứ…
“Lạc Hành Vân.”
Lần nào Bùi Diễn gọi đầy đủ tên cậu cũng là lúc hắn chuẩn bị nói điều gì đó rất quan trọng.
“Sau khi em phát tình lần đầu mấy hôm, anh đã phải đeo xích cổ chân.” Bùi Diễn biếng nhác đi đến trước mặt cậu.
Hai thanh dao trên thắt lưng kề quá gần, ngay đối diện mắt cậu.
Lạc Hành Vân nhanh chóng ngửa ra sau.
Alpha liếʍ môi trên theo bản năng: “Có cần đánh dấu tạm thời không?”
“Ha ha ha ha thế này đường đột quá, em chuẩn bị một chút đã!” Lạc Hành Vân chống hai tay lên giường, hai chân đặt xuống đất, vắt sang một bên, bỏ chạy.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng đóng cửa thật mạnh, thậm chí còn có cả tiếng khóa cửa.
Động tác lau tóc của Bùi Diễn tạm ngừng, nhìn về phía nhà vệ sinh, không hiểu chuyện gì.
Đánh dấu tạm thời thôi mà, chuẩn bị gì chứ?
—
Lạc Hành Vân vọt vào nhà vệ sinh, lảo đảo mở nước, sau đó ngồi thật lâu trên bồn cầu, xoa tay, rùng mình rồi lại vội vàng đứng dậy vỗ nước lên mặt lấy lại bình tĩnh.
Cậu nhìn bản thân trong gương, nhanh chóng phân tích cặn kẽ.
“Đây chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường. Tuy lão Bùi có thiên phú dị bẩm, nhưng mình là Omega, cũng có thiên phú dị bẩm tại mặt nào đó. Nghĩ thoáng ra thì chuyện gì cũng làm được. Chưa từng nghe nói có Omega nào chết vì chuyện đấy cả.”
“Hơn nữa mình đã đồng ý giúp lão Bùi cảm thấy thoải mái, không thể chỉ vì nhìn đến cái kia của anh ấy liền nuốt lời. Mình thích lão Bùi, lại không thích cái kia của anh ấy quá lớn, đây không phải là thích suông sao?! Lão Lạc không thể là thằng đàn ông nhát gan như vậy được. Đàn ông chân chính, thấy khó cũng phải xông lên!”
“Hôm nay là sinh nhật lão Bùi, không thể để vấn đề kích thước ảnh hưởng tới tình cảm của hai đứa. Đã vậy, đầu óc cứ đăm đăm nghĩ chuyện kích cỡ của người ta cũng thật bất lịch sự.”
Lạc Hành Vân tự thôi miên xong, cảm thấy mình đã có thể bình tĩnh chấp nhận số mệnh liền cảm tử đi ra, bước cùng tay cùng chân. Cậu ôm lấy Bùi Diễn, “moaz” hắn một cái thật mãnh liệt: “Sinh nhật vui vẻ!”
Bùi Diễn nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
Một nụ hôn thật chính trực.
Đầy tinh thần giữa những người đồng chí.
Cảm giác cứ sai sai ở đâu.
Lạc Hành Vân quay đầu, hào phóng chỉ sau gáy mình: “Nào, cắn em đi. Em chuẩn bị tốt rồi, em có thể chịu được! Lên đi nào!”
Bùi Diễn mặc áo khoác: “Không kịp nữa rồi.”
Bên ngoài, Hoắc Tư Minh đã bắt đầu gõ cửa từng phòng. Nếu như bị phát hiện đột nhập vào nhà người khác, Bùi Diễn sẽ lại phải đeo xích cổ chân.
Hắn nhanh nhẹn trèo xuống qua cục nóng điều hòa, vừa lúc bắt gặp mẹ Hoắc đang đẩy cửa bước ra kiểm tra cây cối trong vườn.
Bùi Diễn lễ phép cười với bà: “Con chào cô.”
Mẹ Hoắc hơi bất ngờ: “… Chào con, con đang…”
Bùi Diễn: “Con chạy thể dục buổi sáng ạ.”
Nói xong, hắn bình tĩnh chạy ra ngoài đường lớn, biến mất không thấy bóng dáng.
Mẹ Hoắc mờ mịt bước vào trong nhà, hỏi Hoắc Tư Minh: “Có phải có một cậu bạn rất cao, rất đẹp trai nữa, hôm qua đã đến nhà mình ăn cơm không?”
Hoắc Tư Minh: “Thẩm Thư Ý ấy ạ.”
Mẹ Hoắc: “Không phải đẹp trai kiểu Tiểu Thẩm đâu, là kiểu rất đẹp trai, đẹp ơi là đẹp ấy… Alpha top đầu, thích uống sữa, sáng sớm còn tập thể dục cơ.”
Hoắc Tư Minh nghe đến Alpha top đầu, sáng hay tập thể dục, còn rất đẹp trai liền phiền lòng: “Không có đâu mẹ!”
Mẹ Hoắc càng hoang mang. Không phải bạn của đứa lớn, càng không thể là bạn đứa em được. Đứa em còn nhỏ như vậy, sao có thể dẫn Alpha về nhà được chứ.
Cho tới khi đám trẻ đến trường, mẹ Hoắc vẫn không biết rốt cuộc Alpha hôm đó ở nhà mình là ai.
—
Hôm sinh nhật, Bùi Diễn bao một phòng karaoke mời cả lớp tới hát. Có thể dẫn theo bạn ngoài lớp, ai muốn đi thì đăng ký.
Lớp 11 học hành căng thẳng, sau khi từ trường Lục Sắc về, cả lớp không có một hoạt động tập thể nào. Hơn nữa hết ngày mai là tới ba ngày nghỉ tết, mọi người càng hưng phấn. Cả đám như được phá cũi xổ l*иg, truyền nhau giấy đăng ký.
Tiết cuối cùng, nhóm Bùi Diễn và Lý Ngộ đi trước đặt chỗ rồi đặt đồ ăn, để Thẩm Thư Ý dẫn mọi người tới chơi trước.
Khi bọn họ trở lại, phòng karaoke đã ngập tràn mùi thuốc súng và tiếng gào khóc thảm thiết. Mọi người ném xúc xắc rồi uống rượu. Tôn Nhược Vi cầm micro song ca “Marry me today” (*) với Hạc Vọng Lan. Vì không dám phản kháng dù bài hát rất quê mùa, suốt cả bài Hạc Vọng Lan chỉ hát lí nhí, nghe như đang rap.
(*) Marry me today – Thái Y Lâm ft Đào Triết.
Bùi Diễn tìm thấy Lạc Hành Vân trong góc phòng, cậu đang cầm một lon bia, ôm di động xem luận văn.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu, hai mắt mơ màng: “Sinh nhật vui vẻ, lão Bùi, cảm ơn vì cậu đã có mặt trên cuộc đời này.”
Bùi Diễn cảm thấy mỗi câu cậu nói ra đều vô cùng đáng yêu: “Sao lại đọc luận văn ở chỗ này?”
“Có phải em say rồi không?” Lạc Hành Vân nhìn xuống màn hình, nhíu mày: “Móa nó, em đọc không hiểu lấy một chữ.”
“Đây là tiếng Anh, anh còn chưa dịch cho em.”
“Ồ.” Lạc Hành Vân cất điện thoại vào túi quần: “Bảo sao.”
Cậu nhấc lon bia lên, nhấp một ngụm.
Bùi Diễn nhanh chóng cướp lấy lon bia của cậu, hỏi Thích Vũ ở bên cạnh: “Em ấy uống bao nhiêu rồi?”
Thích Vũ: “Vừa vào là bắt đầu uống.” Nói xong, cậu ta quay đầu đi, vui vẻ lắc lục lạc cho Hạc Vọng Lan và Tôn Nhược Vi.
Bùi Diễn ngồi xuống bên cạnh Lạc Hành Vân, chạm môi vào trán cậu: “Có khó chịu không?”
Lạc Hành Vân nhắm mắt, run lên như một mầm đậu nhỏ gặp sương giá.
Bùi Diễn nhạy cảm, đứng thẳng dậy.
Hôm nay Lạc Hành Vân rất lạ, dù trước kia cậu hay xấu hổ nhưng sẽ không sợ sệt đến vậy.
Hắn nhìn lon bia trong tay.
Có cồn vào, chắc cậu sẽ thật thà thẳng thắn hơn bình thường.
“Vân Vân.” Bùi Diễn chống tay lên đầu gối, kiên nhẫn hỏi: “Vì sao phải mượn rượu tiêu sầu thế này?”
Lạc Hành Vân bình tĩnh nhìn Bùi Diễn, sau đó kéo hắn vào một góc phòng: “Tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu đừng nói cho người khác đấy.”
“Không nói cho ai cả.”
Lạc Hành Vân dựa sát lại, ghé vào tai hắn, mấp máy môi, nói xong liền lùi lại: “Đừng có nói ra đấy.”
Bùi Diễn: “… ?”
Bùi Diễn chỉ người đang hát trên sân khấu: “Em nói gì, anh không nghe được, em nói to hơn một chút được không?”
Lạc Hành Vân kiên quyết lắc đầu: “Không được.” Nói xong, đôi mắt màu hổ phách của cậu trở nên rầu rĩ: “Lão Bùi sẽ xấu hổ, bọn họ sẽ chê cười lão Bùi.”
Bùi Diễn cứng họng.
Hắn lập tức nhấp nhẹ một ngụm bia trong tay, không phải vì muốn vị cồn mà chỉ vì khát: “Lão Bùi cảm ơn em vì đã bảo vệ bí mật cho cậu ấy.”
Lạc Hành Vân: “Có gì đâu. Nên thế. Tôi là bạn trai của lão Bùi mà!”
Một nửa số người trong phòng karaoke đều quay đầu lại, vui vẻ reo hò như thể mong ước đã thành hiện thực.
Bùi Diễn dở khóc dở cười, kéo Lạc Hành Vân bỗng nhiên hưng phấn dậy: “Ngoan lắm, rất đáng khen.”
Lạc Hành Vân khôi phục trạng thái yên tĩnh, ngại ngùng đỏ mặt.
Bùi Diễn đưa tay, đan mười ngón tay của mình vào tay cậu: “Vậy em có thể nói nhỏ cho lão Bùi biết, cậu ấy có chỗ nào đáng bị chê cười, để cậu ấy sửa chữa không?”
“Anh ấy không sửa được.” Mặt Lạc Hành Vân khẽ cau lại, biểu cảm như cha mẹ vừa qua đời.
“Vì em, cậu ấy bằng lòng sửa đổi tất cả mọi thứ.”
“Chắc chắn anh ấy không thay đổi được, tôi cược với cậu.” Lạc Hành Vân vươn ra một ngón tay: “Cược một ngàn đồng.”
Bùi Diễn lập tức chuyển 1000 đồng cho cậu, nghiêng tai, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Lạc Hành Vân nhận được tiền, vươn tay đếm tới đếm lui xem đằng sau có bảy hay tám số 0, vừa lòng gật đầu, ghé sát tai hắn.
“Anh ấy lớn quá.” Lạc Hành Vân nhấn mạnh từng từ: “Tôi không dám làm với anh ấy.”
—
Khi Lạc Hành Vân tỉnh lại, trong phòng đã không còn người khác.
Cậu cử động, áo khoác trên người trượt xuống, rơi sang một bên.
Là Bùi Diễn.
Cậu ngước mắt, đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm của hắn.
Lạc Hành Vân vội vàng chống chân người kia ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
“Trời sắp sáng.” Bùi Diễn cử động phần đùi đã tê rần, cầm áo khoác lên: “Anh đưa em về.” Nói xong, hắn nắm tay Lạc Hành Vân, dắt cậu ra khỏi phòng karaoke.
Rạng sáng, trời còn chưa sáng hẳn, hai người nắm tay nhau đi trên đường lớn se lạnh không một bóng người.
“Bọn họ mời em uống, sao em không từ chối?”
“Anh trách em đấy à!” Lạc Hành Vân oán trách xong lại cười hì hì ôm lấy thắt lưng hắn: “Lừa anh thôi, em tự nguyện đấy… Bọn họ gọi em là Bùi phu nhân.”
“Chẳng phải em không thích khoe khoang tình yêu sao?”
“Sinh nhật anh mà, khoe chút có sao đâu.”
Bùi Diễn đưa cậu đến dưới nhà, hôn lên trán cậu: “Rất tiến bộ.”
Lạc Hành Vân vẫy tay chào hắn: “Em lên đây, anh cũng mau về đi.”
“Cứ thế lên luôn sao?” Bùi Diễn kéo cậu vào trong ngực, vẻ mặt như đang suy ngẫm gì đó: “Không có gì muốn nói với anh à?”
Lạc Hành Vân ngẫm nghĩ, “bắn” tim: “Sinh nhật vui vẻ~”
Bùi Diễn không uống nhưng nhìn như đang say, hắn đưa tay mân mê trái tim nhỏ kia: “Còn gì nữa?”
Lạc Hành Vân không nghĩ ra: “Hẹn gặp lại anh?”
Bùi Diễn đưa mắt về phía cửa sổ: “Không mời anh lên nhà ngồi một lát sao?”
Nụ cười của Lạc Hành Vân đóng băng.
Giữa ban ngày ban mặt, cô A quả O, lại ngồi với nhau.
Chắc chắn sẽ có chuyện!
Không hiểu sao trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh ban sáng, cậu không khỏi rùng mình.
Lạc Hành Vân lặng lẽ ngồi sụp xuống, chui khỏi ngực Bùi Diễn, nhanh chân chạy đến cầu thang: “Hẹn gặp lại!”
Bùi Diễn bật cười: “Đừng ngủ nữa. Lát nữa anh sẽ tới đón em đi học.”
—
Hôm nay là buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ tết, mọi người vừa dọn dẹp sách vở vừa thảo luận nên đi đâu chơi. Lạc Hành Vân cầm di động, nhìn tin nhắn báo không về của Lạc Phong.
Bùi Diễn thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu, vỗ vai Thích Vũ, đổi chỗ, ngồi xuống cạnh Lạc Hành Vân.
“Hôm qua em ngoan nên anh sẽ thưởng cho em.” Hắn chống cằm nhìn cậu, cười nói: “Ba ngày nghỉ tết, mời em tới khu resort Cửu Long Sơn chơi tất niên.”
Lạc Hành Vân còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Tư Minh đã lập tức lên tiếng: “Không được! Ba ngày ba đêm giữa rừng hoang núi vắng, ai biết cậu có ý đồ gì!”
Thích Vũ thò đầu ra từ phía sau: “Ra ngoài du lịch cũng là cách phát triển tình cảm, là một lựa chọn tốt để xúc tiến quan hệ nha~”
Hoắc Tư Minh: “Tôi từng tới Cửu Long Sơn rồi, giường đôi lại còn to, có thể lăn ngang xoay dọc, muốn kiểu gì cũng được, đầy nguy cơ rình rập!”
Thích Vũ: “Resort Cửu Long Sơn có khu biệt thự nghỉ dưỡng, hệ sinh thái nguyên bản, thực phẩm sạch và rừng tuyết đẹp, được người dùng Instagram gắn tag là “thánh địa”~”
Hoắc Tư Minh: “Lạc Hành Vân, mày còn nhỏ, mày vẫn là một Omega non nớt!”
Thích Vũ: “Lớp trưởng cũng còn nhỏ, cậu ấy cũng là một Alpha non nớt!”
Hoắc Tư Minh: “Dỡ lớp vỏ đấy xuống sẽ thấy lòng dạ cậu ta thật đen tối!”
Thích Vũ: “Ngày đầu năm, pháo hoa, lò sưởi âm tường, hương tùng… quấn quýt bên mối tình đầu, ngắm nhìn những tia sáng đầu tiên của năm mới dần lộ ra nơi chân trời, đây là trải nghiệm đáng quý biết nhường nào trong đời chứ.”
Hoắc Tư Minh chửi thề: “Mày bắt nạt tao dốt Văn à?”
Hai người bọn họ như thiên sứ cùng ác ma cãi cọ bên tai Lạc Hành Vân. Bùi Diễn kiên nhẫn đợi đến khi bọn họ nói đến mức khô cả miệng mới lên tiếng, gác lại tất cả mâu thuẫn: “Hoắc Tư Minh, đi cùng đi.”
Thích Vũ: “Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!”
“Đi cả đi.” Bùi Diễn vô cùng hào phóng mời thân thích phía Lạc Hành Vân, chỉ về phía bạn cùng bàn: “Lý Ngộ mời khách.”
Lý Ngộ: “… Hả?!”
Bùi Diễn hiến tế thằng bạn thời thơ ấu, tiểu ác ma Hoắc Tư Minh của Lạc Hành Vân như thăng thiên tại chỗ: “Tao cảm thấy lớp trưởng là một người đàn ông đáng tin, chúng ta nên đón năm mới cùng cậu ấy.”
Thích Vũ lay Lạc Hành Vân: “Đi đi đi!”
Lạc Hành Vân gẩy tóc: “Đi.”