Chương 67: Người Theo Đuổi Bất Ngờ

Giữa lúc hai nhóm đang ngập tràn khói súng, thầy Vật lý bất ngờ đi vào phòng học: “Lạc Hành Vân, đi ra đây với thầy một lát!”

Trông ông tràn đầy vui sướиɠ, cặp lông mày như muốn nhướn lên tận trời. Lạc Hành Vân nhìn thoáng qua Bùi Diễn rồi chầm chậm bước ra ngoài.

Vừa ra đến hành lang, thầy Vật lý chà tay, sốt ruột hóng chuyện: “Lạc thần, vậy mà trò lại là một Omega à?”

Sáng nay, khi nhận được tài liệu với tiêu đề cách ly cấp 2 trên trang bìa, ông thật sự hoảng tới hồn bay phách lạc.

Chuyện này shock chẳng khác nào cha ông bỗng nhiên biến thành mẹ ông vậy.

Lạc Hành Vân khó chịu nhướn lông mày: “Vậy mà lại là là sao? Trông em không giống Omega ạ?”

“Đúng là không giống thật.” Thầy Vật lý ăn ngay nói thật, cười “khà khà” hai tiếng thể hiện sự ngạc nhiên mừng rỡ của mình: “Trò như vậy, sau này có thể giật tít nhà Vật lý học Omega xinh đẹp rồi.”

Lạc Hành Vân cương trực từ chối: “Chúng ta là người có học vấn chân chính, chỉ dựa vào luận văn, không lăng xe… Phiền đổi Omega xinh đẹp thành Omega anh tuấn, xin cám ơn.”

Thầy Vật lý nói vào chuyện chính: “Sắp đến cuộc thi học sinh giỏi cấp thành phố rồi, hai tuần kế tiếp trò sắp xếp tới đội Olympic Vật lý để tập huấn.”

Tuy trường Trung học Nam thành phố là trường Trung học trọng điểm lâu đời, tỷ lệ đỗ Đại học trên 90%, lớp thực nghiệm Khoa học thậm chí còn đạt tới 98%, nhưng lại không có học sinh hạng top, đã nhiều năm chưa có ai đỗ đại học Q hay đại học Yan. Nói tên ra thì oai, nhưng thứ hạng trong kỳ thi liên hợp mười trường hầu như đều phải đếm ngược từ dưới lên, mỗi năm một đi xuống. Vì muốn củng cố danh tiếng, ban giám hiệu vô cùng coi trọng cuộc thi Olympic lần này.

Biết đội tuyển Olympic Vật lý có học sinh tiềm năng, ban giám hiệu đã đặc biệt phê chuyển, tạm dừng chương trình học phổ thông, dồn hết sức cho ôn luyện.

Lạc Hành Vân vừa nghe đến việc không cần lên lớp đã hỏi: “Còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi tháng ạ?”

Thầy Vật lý: “Trò ôn tập hay không cũng đều như nhau, môn Tự nhiên đạt điểm tối đa, môn Xã hội 0 điểm, so ra thì kỳ thi Olympic quan trọng hơn.”

Tiểu Lạc hỏi ra điều trăn trở từ tận đáy lòng: “Nhưng đến kỳ thi Olympic em cũng không cần ôn tập đến mức ấy mà. Đây chỉ là kỳ thi của thành phố S, em chắc chắn có thể đạt giải Nhất.”

Chỉ cần có suất, Lạc Hành Vân có thể tiến thẳng một đường giành giải Nhất quốc gia, đại diện cho Trung Quốc thi đấu tại giải Châu Á, giải Thế giới. Đây là sự tự tin của người có năng lực.

Thầy Vật lý chắp tay thành hình chữ thập, nịnh Lạc Hành Vân: “Lạc thần, trò không cần ôn tập, các thầy cô mong trò cứu giúp các thành viên khác trong đội nữa.”

Lần này, ngoài Lạc Hành Vân, những thành viên thuộc đội tuyển dự thi của trường Trung học Nam thành phố không ai có tiềm năng, không thể đấu lại đám mất nết của trường số 1.

Hiện giờ, những gì có thể dạy bọn họ đều đã dạy, những gì không thể dạy cũng đã dạy rồi. Toàn tổ Tự nhiên cùng họp lại, sau khi thảo luận, mọi người đều nhất trí, chỉ còn cách giao các thành viên đội tuyển cho kẻ mất nết siêu cấp vô địch – Lạc thần – dạy dỗ.

Lạc Hành Vân: “…”

Thầy Vật lý định vỗ vai cậu theo thói quen, nhưng đưa tay ra được một nửa mới nhớ nay cậu đã khác, đã đổi giới tính, liền gian nan nắm tay đấm vào ngực: “Phòng học đội tuyển bình thường, bao gồm cả phòng thí nghiệm Vật lý, tùy ý để các trò sử dụng. Trò với đội tuyển ở đó làm bài, thảo luận. Nếu bọn họ gặp vấn đề gì, trò giúp đỡ hướng dẫn, giải đáp một chút là được.”

Tim Lạc Hành Vân đau quá đi mất: “Hiệu trưởng nên phát tiền lương cho em mới phải.”

Nói rồi, cậu quay lại lấy mấy quyển sách giáo khoa Sinh học và bài tập Toán.

Với cậu, học ở đâu cũng vậy. Dù sao tuần này cũng có ba ngày là kỳ thi tháng, lúc này hầu như tất cả mọi người đều chỉ tự học, không mất quá nhiều bài giảng.

Một tuần sau nữa hình như còn có hoạt động kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường gì đó, tóm lại, nhiệm vụ học tập không quá nặng nề.

Huống hồ, bình thường cậu cũng không phải người nghiêm chỉnh học tập, giờ được phép quang minh chính đại cúp học, cmn thích quá.

Thu dọn xong, đang chuẩn bị rời đi, thầy Vật lý bỗng gọi với cậu lại: “Ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao… còn có một việc.”

Lạc Hành Vân: “Thầy mau vào lớp đi, ngày nào cũng đến muộn!”

Thầy Vật lý lấy ra tôn nghiêm của một nhà giáo: “Là chuyện rất quan trọng!”

Ông ho khan hai tiếng: “Trò và lớp trưởng Bùi, có phải…” Ông nắm hai tay vào, giơ hai ngón cái lên, cho chúng đối diện với nhau rồi rón rén ngoắc ngoắc.

Lạc Hành Vân: “…”Cậu cẩn thận nhìn quanh một vòng, hạ giọng than trách: “Thầy nói gì thế! Em phát tình nên cậu ấy đánh dấu tạm thời, chỉ đơn giản vậy thôi!”

Thầy Vật lý cố tình trêu cậu bằng giọng điệu thân thiết như một người anh: “Thầy cũng không phải chủ nhiệm lớp trò mà, trò yêu sớm thầy cũng không truy cứu đâu. Kể thầy nghe chút đi, thầy cam đoan sẽ không nói với ai.”

Lạc Hành Vân nghĩ thầm, em mà nói cho thầy, sau tiết này cả trường từ thầy Chư Nhân Lương đến bác gái quét rác đều biết hai bọn em qua lại ấy chứ: “Những người chìm đắm trong khoa học tự nhiên như chúng ta không cần tình yêu, thầy hiểu ý em không?”

Thầy Vật lý đang định nói tiếp lại đột nhiên biến sắc: “Mau mau mau vợ thầy tới bắt em đấy, chạy chạy chạy!”

Nghe thấy tiếng cô Judy hét lên trong giận dữ: “Lạc Hành Vân, em đứng lại đó cho cô, sao ba ngày tới trường Lục Sắc mà không làm nổi một bài kiểm tra hả?”, thiếu niên nhanh chân bỏ chạy.

Hoắc Tư Minh ngồi tại chỗ, vẫn luôn hết mình vì nhiệm vụ, theo dõi ngoài cửa sổ, giám thị Lạc Hành Vân ngoài hành lang.

Cậu vừa chạy đi, Hoắc Tư Minh liền thấy hình như trên cổ Lạc Hành Vân xuất hiện một chiếc vòng đen, theo bước chân cậu, chiếc vòng như tỏa ra ánh lửa màu xanh.

Hoắc Tư Minh vội vàng xoay người, nhìn chằm chằm lớp trưởng với vẻ khó tin: “Lão Bùi… Lớp trưởng! Cậu! Cậu!”

So sánh với biểu cảm tức giận như muốn nổ tung của Hoắc Tư Minh, Bùi Diễn lại bình tĩnh đến lạ: “Gọi tôi sao? Có chuyện gì thế?”

Hoắc Tư Minh vẫn còn là một nam thanh niên trinh trắng chưa cắn ai bao giờ, da mặt mỏng, đối diện với Alpha cấp bậc đế vương lập tức cảm thấy thiếu oxy, không biết làm gì hơn đành cúi đầu mở WeChat ra.

Mài dao soàn soạt: Cậu dùng pheromone tạo thành vòng cho cậu ấy à?!

LEVIATHAN: ?

Mài dao soàn soạt: Tôi nhìn thấy rồi! Cậu đừng hòng lừa tối! A! Quá mất thể diện! Có phải cậu coi cậu ấy thành cɧó ©áϊ không?!

LEVIATHAN: …

LEVIATHAN: Đấy là phản ứng tự nhiên sau khi đánh dấu tạm thời.

Mài dao soàn soạt: Cậu nói bậy! Đừng bắt nạt tôi không có Omega để đánh dấu tạm thời! Tôi xem phim rồi nhé! Chắc chắn cậu đang dùng pheromone trói cậu ấy!

LEVIATHAN: Haha

Mài dao soàn soạt: Chim cánh cụt mập mạp khóc lóc chạy đi.jpg

Hoắc Tư Minh bấm di động xong, lòng nóng như lửa đốt.

Cậu thì mài dao soàn soạt cái gì chứ, lớp trưởng mới đang mài dao soàn soạt ấy!

Nhóm bốn người bọn họ vất vả lắm mới nuôi được một chú dê béo, cuối cùng lại bị làm thịt!

Phải giám sát Bùi lão cẩu mọi lúc mọi nơi! Tránh để nhóm tự kỷ gặp thảm kịch ngày tốt nghiệp trung học lại phải tới dự tiệc rượu mừng đầy tháng!



Lạc Hành Vân hoảng hốt đi vào đội tuyển Vật lý, bất ngờ lại được hoan nghênh nhiệt liệt.

Những người tham gia đội tuyển Olympic như bọn họ, vẻ ngoài bình thường đều thiếu chỗ này hụt chỗ kia, hay bị những người xung quanh lôi ra trêu chọc. Nhưng giờ đầu tàu học vấn Lạc thần bỗng trở nên đẹp trai ngút ngàn, mọi người cũng được hưởng chung vinh hạnh này, liền bí mật chuẩn bị mấy bình Coca tiêm butan (*) làm pháo đốt chúc mừng cậu.

(*) Butan là một chất khí không màu, rất dễ cháy và dễ dàng hoá lỏng.

Hạc Vọng Lan trốn học đi vào: “…”

Lạc Hành Vân giơ tay trước trán để che nắng, ngửa đầu nhìn đống pháo họ chuẩn bị ở xa xa, lại quay đầu chan hòa khuyên Hạc Vọng Lan: “Em trai à, sao em lại ở đây thế? Chỗ này của bọn anh không an toàn đâu.”

Hạc Vọng Lan ghé vào cái bàn bên cạnh Tôn Nhược Vi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đầy vẻ không kiên nhẫn, nói: “Trốn học.”

Tuyển thủ dự thi có thể không đi học, chuyện tốt như vậy, trùm sò của trường Trung học Nam thành phố như hắn đương nhiên không thể bỏ qua.

Lạc Hành Vân không hiểu nổi suy nghĩ của đám học dốt, lắc đầu kiểu giáo sư Dumbledore (1) rồi ngồi xuống phía trước.

(1) Giáo sư Albus Dumbledore là một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn J. K. Rowling. Ông xuất hiện lần đầu tiên trong Harry Potter và hòn đá phù thuỷ, giữ cương vị Hiệu trưởng của Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts. Hình minh họa:

Hạc Vọng Lan ngáp một cái, nhìn vào lưng cậu, hỏi: “Khi nào Bùi lão cẩu kết thúc thời kỳ nhạy cảm? Mối thù lớn của tôi còn chưa trả được đâu.”

Lạc Hành Vân nhanh chóng xoay người giơ tay bịt miệng hắn.

Tôn Nhược Vi ngồi bên sáng bừng con mắt, cảm thấy như đã biết được điều gì, âm thầm a~~~~ một tiếng thật dài trong lòng.

Lạc Hành Vân nhìn xung quanh bằng ánh mắt đầy cảnh giác, phát hiện những người khác đều đang thu dọn đống áo khoác bị coca phun lên bèn quay lại ra dấu “suỵt” với Hạc Vọng Lan: “Phải thế nào thì cậu mới ngừng làm loạn hả?”

Hạc Vọng Lan nhếch môi cười ác liệt: “Cậu chẳng hối lộ tôi cái gì. Cậu nói xem, nếu bây giờ tôi đi báo với Chư Nhân Lương, có phải Bùi lão cẩu sẽ có cơ hội đứng dưới cờ đọc thư chia tay không?”

Tôn Nhược Vi lên tiếng nói vào trọng điểm: “Chuyện giang hồ thì mặc giang hồ, nhưng đừng làm ra chuyện tố cáo thấp kém này.”

Lạc Hành Vân đau khổ: “Đúng, tôi còn đang bị Giang Nhất Huân ghim trên danh nghĩa đấy. Cậu mà công khai, chắc chắn hắn sẽ tìm tôi gây rối.”

“Giang Nhất Huân? Hai người các cậu liên quan gì đến hắn?”

Tôn Nhược Vi mở to đôi mắt xinh đẹp, nhạy cảm đoán: “Vì cậu cứu Tâm Trác à?”

Nhờ cô nhắc nhở, Hạc Vọng Lan cũng nhanh chóng tỉnh táo, bắt đầu xâu chuỗi các sự việc lại với nhau: “Đệt.”

Hắn đứng bật dậy, quan sát Lạc Hành Vân, cảm thấy tên cáo già trước mắt không đến nỗi quá vô dụng, ít nhất lúc đánh Giang Nhất Huân cũng thật dũng cảm.

Đạp một chân lên mặt bàn, hắn oai phong tuyên bố: “Cậu yên tâm đi, người của tôi rất kín miệng, chắc chắn chuyện này sẽ không truyền đến trường bên. Giang Nhất Huân cũng không thể làm gì, giờ hắn đang bị cách ly cấp 1, tới gần trường chúng ta sẽ bị bắt ngay.”

Lạc Hành Vân cảm thấy rất vui mừng: “Tiểu Vương sao rồi?”

“Rất tốt.” Tôn Nhược Vi mỉm cười tỏ vẻ mình đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi: “Ngày nào tôi cũng đưa cô ấy đi học.”

“Chỉ hai người các cậu? Có an toàn không?”

Hạc Vọng Lan cười lạnh, bẻ khớp ngón tay: “Ngày nào tôi cũng đưa đón Giang Nhất Huân đến trường.”

Lạc Hành Vân nghĩ đến kia cảnh tượng kia, cảm thấy rất buồn cười: “Thế cậu nhẹ tay một chút.”

“Tùy tâm trạng.” Hạc Vọng Lan mở rộng hai tay gác lên lưng ghế, thoải mái như đang ngồi phơi nắng trên bờ cát: “Đám người của trường số 13 thật phiền, ông đây nhìn mà ngứa hết cả tay.”

Lạc Hành Vân cảm thấy hết sức tò mò với thế giới của đầu gấu học đường: “Đều là đầu gấu, thế mà các cậu còn phân cao thấp à?”

Hạc Vọng Lan nhếch mép cười khẩy: “Nói như shit. Giang Nhất Huân có thể so được với tôi sao? Hắn chỉ là một thằng ngu thấy tí tiền trinh là không nhấc chân lên được.”

“Chỉ có cậu là đại thiếu gia thôi.” Tôn Nhược Vi vừa cười vừa lôi cái bàn của hắn ra chỗ khác.

“Chứ sao, cậu đi hỏi khắp nơi xem, Hạc Vọng Lan tôi có bao giờ chặn đường giựt tiền của người khác chưa.” Hạc Vọng Lan nghênh ngang lấy điện thoại di động ra, vươn người huých khuỷu tay vào cánh tay Tôn Nhược Vi: “Tôi đã nói với cậu rồi, ba tôi mới mua một viên đá mắt mèo (2) có thể đổi màu, hơn 60 vạn, cực kỳ đẹp.”

Hạc Vọng Lan vội cho Tôn Nhược Vi xem châu báu. Lạc Hành Vân thu dọn mấy quyển sách giáo khoa Sinh học xong liền chuẩn bị ra ngoài: “Chính ủy Tôn, nếu có người hỏi cứ bảo tôi đi vệ sinh rồi. Mọi người có vấn đề gì cứ ghi ra, trở tôi về sẽ giải đáp.”

“Cậu đi đâu vậy?”

“Sang trường bên học ké.”

Cậu nhờ Bùi Diễn sang Đại học H bên cạnh xin thời khóa biểu của viện Khoa học ứng dụng, định sang học ké vài tiết quan trọng. Khả năng tự học của con người có hạn. Vì công trình thay đổi tính chất của thuốc ức chế, cậu đã điên cuồng bổ sung kiến thức Sinh học, hiện nay tiến độ mới đạt được 0.1%, cần có người đi trước dẫn đường.

Cậu ấm Hạc Vọng Lan đang mải khoe của, nghe thế thì không khỏi trợn mắt há hốc miệng: hóa ra người này trốn học là để sang Đại học kế bên học chương trình cao siêu hơn, thế giới của học thần khủng bố vậy à?

Thấy Lạc Hành Vân chuẩn bị rời đi, một bạn nữ vẫn luôn yên tĩnh làm bài ở một bên liền đứng dậy theo cậu ra ngoài hành lang, tay nắm chặt một quyển sổ.

Lạc Hành Vân nhìn nữ sinh đang do dự, vươn tay ra trước mặt cô: “Đề nào?”

Nữ sinh lắc đầu.

Trước ánh mắt mơ hồ của Lạc Hành Vân, cô gái đỏ mặt, xấu hổ nói: “Lạc thần, tôi thích cậu lâu lắm rồi, cậu có thể… hẹn hò với tôi không?”

Lạc Hành Vân: “?!!”



Giờ tan học.

Trương Lượng trở về từ chuyến vi vu trong nhà vệ sinh, than thở: “Lạc thần chó thật.”

Hoắc Tư Minh cũng bắt đầu than vãn: “Vậy mà nó không cần lên lớp, đây là cái quyết định súc sinh gì.”

Trương Lượng: “Đã thế còn có nhiều nữ sinh đua nhau tỏ tình với nó nữa chứ.”

Hoắc Tư Minh: “Đúng.”

Sau khi nói xong, cậu ta lại “hả” một tiếng: “Có nữ sinh đua nhau tỏ tình với nó? Ai? Sao tao không biết? Có phải chúng mày đang cô lập tao không?!”

Trương Lượng hất hàm về phía tòa nhà giảng đường đối diện: “Khương Tư Huyền lớp Olympic.”

Hoắc Tư Minh: “Ai?”

Thích Vũ nắm rõ từng học sinh trường Trung học Nam thành phố như lòng bàn tay: “Cán bộ học tập của lớp 1, thành tích rất tốt, ngoại hình ưa nhìn, cái gì cũng hơn Chính ủy Tôn một chút… Chỉ là chức vị thấp hơn, danh tiếng thấp hơn, thành tích ở lớp Olympic cũng kém hơn một chút, không ngờ lại thích cùng một nam sinh, thật là bi kịch! Có lẽ gần đây lão Lạc đột nhiên đẹp ra nên cô ấy cảm thấy hơi sốt ruột.”

Bùi Diễn đang làm bài thi ở cạnh đó bỗng nhiên nhấn bút, sau đó ngả người ra lưng ghế.

Hắn hiếm khi nổi giận, dù thích hay ghét thì thái độ cũng vô cùng lạnh nhạt.

Thế mà hiện giờ vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, bầu không khí xung quanh cũng lạnh dần đi.

Hoắc Tư Minh vô cùng mừng rỡ, lùi đến góc phòng cách xa Bùi Diễn nhất, lấy điện thoại di động ra.

Mài dao soàn soạt: Cậu nổi nóng cậu nổi nóng cậu nổi nóng cậu nổi nóng cậu nổi nóng!

Mài dao soàn soạt: Cậu ghen tị đúng không?!

“Hoắc Tư Minh.” Bùi Diễn liếc nhìn màn hình, lên tiếng gọi: “Buổi chiều có đi chơi bóng không?”

Hoắc Tư Minh: “… ?”

Trong góc phòng, Hoắc Tư Minh tái mặt vì sợ hãi, nhìn sang Thẩm Thư Ý bằng ánh mắt đầy nghi hoặc: Thế này là sao? Lớp trưởng muốn làm gì tôi? Gì mà hung dữ thế?

Thẩm Thư Ý nhàn nhã ngồi trên bàn, cười bí hiểm: “Không đến cũng được, lúc đó anh Bùi đi đâu, tìm ai, chúng ta cũng không cần để ý~”

Hoắc Tư Minh ưỡn ngực, nghiến răng nghiến lợi: “Đi! Đi đi đi!”

Tuy cậu chỉ là một Alpha vứt đi, nhưng nếu anh trai nhà họ Lạc đã giao em trai ruột vào tay mình, cậu đành phải cắn răng làm phiền lớp trưởng thôi. Rõ ràng lớp trường đang ghen. Alpha ghen tuông vô cùng khủng bố, ngộ nhỡ nổi điên làm gì Lạc thần thì cậu biết ăn nói thế nào.

Nhất định phải giám sát lớp trưởng cho thật tốt, đây là ý thức trách nhiệm của một người anh!

Bùi Diễn ném cho Thẩm Thư Ý một ánh mắt sâu xa, đeo tai nghe lên, cúi đầu đọc tiểu thuyết.