Chương 14: Mùi Hương Của Cậu Rất Dễ Chịu

Bùi Diễn vừa đi, Hạc Vọng Lan liền chống tay vây Cố Thanh Tích vào tường, đôi mắt hoa đào xinh đẹp liếc nhìn xung quanh. Những người đang đứng hóng bỏ chạy như ong vỡ tổ, dù tò mò nhưng cũng chẳng dám nấn ná thêm.

“Trâu bò quá nhỉ, Cố Thanh Tích. Mày đánh tao? Ha ha, mày đánh tao thật à!” Hạc Vọng Lan đe dọa.

Người trước mặt không phải Bùi Diễn, Cố Thanh Tích chẳng buồn giả vờ giả vịt: “Cậu bắt nạt tôi thì có tác dụng gì? Bùi Diễn và… người của cậu ta, chẳng phải vẫn đang nhơn nhơn ra đấy à?”

“Khi tao thích thịt bọn chúng thì tao sẽ thịt, còn hôm nay, tao muốn thịt mày.” Hạc Vọng Lan vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Tích.

“Vậy thì tới đây đi.” Cố Thanh Tích vén mái tóc nửa ngắn nửa dài lên, xoay người để lộ phần gáy ra trước mặt người đối diện.

Hạc Vọng Lan bị dọa lùi một bước. Hành động của Omega này có khác gì nữ sinh tự động cởϊ qυầи trước mặt đàn ông đâu?!

“Cắn tôi đi.” Cố Thanh Tích mặt dày nói.

“Đm, mày có bệnh đúng không!” Hạc Vọng Lan trợn tròn mắt. Tuy quậy phá và chẳng coi ai ra gì nhưng hắn không hề ngốc! Nếu bây giờ cắn xuống, nửa đời sau của hắn coi như tiêu rồi. Omega hắn cần tuyệt đối không phải là loại thần kinh không ổn định, trong lòng chỉ có Bùi Diễn như thế này được.

“Các cậu đang làm gì thế hả!” Chư Nhân Lương quát lớn, phá tan sự giằng co căng thẳng giữa hai người.

Đám người vừa mới lẩn đi, nghe tiếng Chư Nhân Lương lại thò đầu ra cửa sổ hóng hớt.

Chư Nhân Lương – kẻ thù truyền kiếp của Hạc Vọng Lan dắt theo vài bảo vệ xông tới: “Cậu đang làm gì?!”

Hạc Vọng Lan kinh ngạc không thôi. Dù là đại ca trường, nhưng nếu chuyện xấu không phải do hắn làm, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận: “Không phải em! Cậu ta bảo em cắn cậu ta đấy chứ! Đúng không?”

Cố Thanh Tích bỏ tóc ra, cúi đầu, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa ấm ức.

“Cậu lừa quỷ à!” Chư Nhân Lương rống giận: “Đi, về lớp học!”

Hạc Vọng Lan: “…”

Hôm nay, Hạc Vọng Lan – đại ca trường Trung học phía Nam thành phố đã gặp vận xui.



Cố Thanh Tích nhìn Hạc Vọng Lan dần đi xa, nhanh chóng quay vào phòng học.

“Cậu nghĩ gì thế hả?” Hoắc Linh sắp bị sự vô sỉ của người này chọc cho tức chết, theo đuổi một Alpha đến mức không cần mặt mũi, càng nghĩ cô càng không nhịn được, thu sách giáo khoa tránh xa đối phương một chút.Những người khác cũng cô lập cậu ta.

Hiện giờ Cố Thanh Tích đã tỉnh táo lại, chẳng thèm để ý, còn thản nhiên mỉm cười: “Gan lớn làm ba ba nha! Không thấy tôi suýt nữa đã thành công đó à?”

Ngoài cửa sổ, Lạc Hành Vân chậm rãi đi qua.

Vốn cậu còn lo anh bạn Omega ngu muội kia sẽ bị Hạc Vọng Lan đánh chết tươi, nên mới tiện đường đi báo thầy Tổng phụ trách. Nhưng xem ra, cậu đã nghĩ quá nhiều rồi?

“Tiểu Cố đúng là quá dã man.” Cậu thầm đánh giá: “Hy vọng sau này cậu ta đừng gây ra chuyện gì liên lụy đến mình nữa.”



Lạc Hành Vân trở lại phòng học, cẩn thận chép lại bài kiểm tra Bùi Diễn cho mượn rồi nhờ Thích Vũ trả về. Nào ngờ đúng lúc ấy, Lý Ngộ ngồi phía trước chợt quay lại, nói: “Cậu tới ký túc xá của lão Bùi đi.”

Lạc Hành Vân: “?”

Lý Ngộ: “Nó dặn trưa nay sẽ không trở lại, nếu có người tìm thì bảo người đó tới ký túc xá của nó luôn.”

Cầm tờ kiểm tra trên tay, Lạc Hành Vân thầm nghĩ, rõ ràng đây là lời nhắn nhủ dành riêng cho mình mà.

Thầy Toán cũng nói, xem xong thì trả bài cho Bùi Diễn.

Thôi được rồi, cậu đi một chuyến vậy.



Bùi Diễn ở phòng ký túc số 413.

Bình thường hắn học ngoại trú, không ngủ ở trường, nhưng vẫn có giường riêng ở ký túc xá để nghỉ trưa lúc cần.

Bà Bùi đã từng tự đến thăm trường vì vấn đề này, đó cũng là ngày trường học khởi công xây đài phun nước theo nhạc.

Khi Lạc Hành Vân tới, cửa phòng đã hé mở sẵn rồi.

Cậu đẩy cửa nhìn vào, thấy Bùi Diễn đang ngồi bên trong, vắt chân chữ ngũ, nhìn chằm chằm về phía trước, có vẻ cực kỳ chăm chú.

“Đến rồi à.” Nghe tiếng cửa mở, Bùi Diễn quay sang gật đầu với cậu: “Có chuyện gì?”