Mục Tuyết thường nổi giận, một người thông minh như bà ta sao lại sinh ra một đứa con gái vụng về như Lý Nhiễm chứ. Nghĩ đến Lý Nhiễm có lẽ di truyền từ người bố cứng đầu đó của cô, trái tim bà ta lại mềm xuống.
Bỏ đi, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Không được việc gì đi nữa cũng có bà ta giúp lên kế hoạch.
Cao Quý Đồng không thích đến chỗ của bà ngoại lắm, người ở đây luôn vây quanh cậu.
Mục Tuyết dẫn cậu đến sân trong tìm Samoyed mà bà ta nuôi, Cao Quý Đồng rất thích, trước kia từng mang về nuôi một hồi, nhưng con chó nhớ ngôi nhà cũ của nó, cậu không nỡ làm nó buồn, lại đưa nó quay về, sau đó chỉ thỉnh thoảng đến thăm hoặc kêu bà ngoại quay một đoạn video cho cậu.
Vì lý do này cậu đã buồn một khoảng thời gian, nhưng cũng hiểu rằng không thể lấy cớ yêu thích, miễn cưỡng giữ nó lại ở bên cạnh mình. Sau đó Lý Nhiễm muốn tặng cho cậu một con chó nhỏ, cậu không cần. Chỉ có một con mà cậu thích, con chó khác đáng yêu đi nữa cũng không phải nó.
Cao Quý Đồng nựng chó ở trong sân, Lý Nhiễm về lại căn phòng mà ban đầu mình ở tìm đồ đạc. Gia đình bố dượng đối xử với cô không tệ, phòng của cô vẫn giữ nguyên vẻ ban đầu. Sau khi sinh Quý Đồng, trí nhớ của cô có một khoảng thời gian không tốt lắm, lúc đầu nghĩ rằng sách ảnh mang theo tìm thế nào cũng không thể tìm thấy, vốn dĩ chỉ là gặp may mắn, thật không ngờ thực sự tìm thấy trong ngăn kéo.
“Hôm nay sao nhớ ra mà về?” Lý Minh Châu vừa trở về từ bên ngoài thấy cửa phòng cô đang mở, nhàn nhã bước vào.
Cô ta cao hơn Lý Nhiễm nửa cái đầu, mặt mũi tươi sáng phóng khoáng, rõ ràng nhỏ hơn cô, trông trưởng thành hơn rất nhiều so với cô. Lý Nhiễm thấy cô ta trang điểm chắc là từ bữa tiệc nào đó trở về, chiếc váy ngắn hai dây vạch ra đường cong yêu kiều, cô ta không chút để ý vén mái tóc dài, một mùi hương xộc về phía Lý Nhiễm.
“Đúng lúc có thời gian.” Lý Nhiễm nhàn nhạt đáp, phản ứng không mặn cũng không nhạt. Lý Minh Châu là con gái của con trai cả của bố dượng cô, chỉ nhỏ hơn cô 1 tuổi, trước kia bọn họ cùng nhau đi học và tan học, từng sống chung trong một thời gian khá dài.
Lúc nhỏ mối quan hệ của cô và Lý Minh Châu không tốt lắm, tính nết cô mềm yếu từng bị bắt nạt mấy lần, nhưng Lý Minh Châu thực ra không có nhiều ác ý, chỉ là đứa trẻ tự nhiên ghét bỏ người ngoài xông vào nhà mình. Sau này sống chung lâu rồi, cô ta đã không ghét Lý Nhiễm như thế nữa, bây giờ trưởng thành rồi, cãi nhau lúc nhỏ cũng không ai so đo nữa.
Lý Minh Châu sớm đã quen với tính khí trầm lắng lại không tranh với đời của cô. Đây là cách nói dễ nghe, cách nói khó nghe chính là dễ bắt nạt, ai cũng có thể chà đạp hai chân lên người cô. Từ trước đến nay cô ta không thể hiểu người như vậy, nếu ai bắt nạt đến mức leo lên đầu cô ta, cô ta có thể lật hộp sọ của người ta.
Thỉnh thoảng chuyện này cô ta không muốn quản, nhưng Lý Nhiễm coi như là một nửa người nhà họ Lý, lúc mọi người chế nhạo sau lưng cô, khó tránh khỏi việc tiện thể gộp cả cô ta vào.
Vốn dĩ hôm nay không gặp được cô, cô ta cũng định tìm cô một chuyến, từ trong điện thoại của cô ta lật ra một bức ảnh, Lý Nhiễm nhìn một cái, Cao Lãng không biết đang ở đâu, ôm nhau hờ cùng với một người phụ nữ, trông có vẻ là say rượu.
“Tôi nói chị nhiều năm như vậy rồi, cũng nên suy nghĩ chu đáo một chút sau này làm thế nào. Tôi quen cô gái này, một người mẫu nhỏ. Con người dã tâm đấy, quyến rũ người khác không nói, còn nói với người ta chờ cô ta có thai, trước sau gì cũng vào cửa nhà họ Cao.”
Nói thế nào cũng liên quan đến lợi ích của nhà bọn họ, Cao Lãng tuỳ tiện chơi đùa ở bên ngoài cũng được, chơi đùa đến trước mặt người khác thì không được.
Lý Nhiễm xem xong bức ảnh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ nói: “Đây là chuyện của anh ấy, không liên quan đến tôi.”
Cô tin Cao Lãng sẽ không bất cẩn như vậy, suy cho cùng có vết xe đổ này của cô, anh ghét cay ghét đắng tất cả những người trăm phương ngàn kế tiếp cận anh. Vả lại ai cũng không thể xoá đi vị trí của người đó ở trong lòng anh, anh có thể không nghiêm túc lắm, giống như khi đó ở cạnh cô vậy.
Nói như thế có thể quá tuyệt đối, may ra có người có thể thay thế Ứng Thanh Hề, chung quy ngày tháng sau này vẫn còn dài.
Nhưng những điều này đều không liên quan đến cô, lúc đó Quý Đồng lớn hơn một chút. Điều duy nhất bây giờ cô có thể làm là sống cuộc sống của mình thật tốt, sau đó lấy mình làm gương nói với Quý Đồng, bất kể tình huống gì, khó khăn gì, con người phải dựa vào chính mình để tranh đấu cuộc sống mà mình muốn.
Lý Minh Châu nhìn phản ứng của Lý Nhiễm, chỉ muốn lắc đầu. Lý Nhiếm không nói rõ lý do, rốt cuộc người mà cô biết trước đây, đều sẽ cảm thấy cô ngu ngốc.
Thực ra đến bây giờ cô không cảm thấy bản thân trước kia rất ngu ngốc, bởi vì cô thật sự thích Cao Lãng, cũng thật sự từng ảo tưởng anh cũng thích cô.
Thích một người, không phải là một chuyện ngu xuẩn, cho dù là một đoạn tình cảm sai lầm. Cô không muốn phủ nhận sự yêu thích ấu trĩ trước đây của cô, cũng phủ nhận Cao Lãng đã từng tốt với cô.
Cho đến hôm nay, chuyện duy nhất mà cô hối hận, là để Quý Đồng gánh vác sai lầm mà cô phạm phải cùng với cô.
“Mẹ ơi, đây là gì thế ạ?” Trên đường về nhà, Cao Quý Đồng lật sách ảnh mà Lý Nhiễm tìm được, hiếu kỳ hỏi.
Lý Nhiễm tập trung lái xe, cười đáp: “Đây là những việc lúc nhỏ mà mẹ muốn làm.”
Cao Quý Đồng hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy, hỏi cho bằng được: “Mẹ ơi, việc mẹ muốn làm nhất là gì?”
“Việc mẹ muốn làm nhất ư.” Cô cố ý ngừng lại chuyển sự hứng thú của cậu, “Việc mà mẹ muốn làm nhất có hai cái.”
“Hai việc nào ạ?” Cao Quý đồng cười hỏi.
“Một việc là khiến con vui vẻ. Việc còn lại thì, con xem trên bức ảnh là gì.”
“Vâng, một quán ăn sao?”
“Ừm, mẹ muốn mở một cửa tiệm, làm đồ ăn ngon cho người khác ăn.”
“Vậy mẹ cố gắng lên, con sẽ ủng hộ mẹ.”
“Cảm ơn Quý Đồng, mẹ sẽ cố gắng.”
Hai mẹ con vui vẻ về nhà, trong nhà vẫn như thường không có ai. Cao Quý Đồng tắm rửa xong xem Lý Nhiễm tính toán sổ sách trên bàn trà nhỏ ở trong phòng, lại gần để xem.
Muốn mở một cửa tiệm không phải là chuyện dễ dàng, cô không có mối quan hệ cũng không có kinh nghiệm, xác suất cao lần đầu tiên sẽ gặp khó khăn. Nhưng cô quả thực rất muốn làm, tính toán tiền của mình và khoản chi tiêu sau này ly hôn cần sử dụng.
Hai năm này đều dựa vào việc quay video dạy nấu ăn, cô đã kiếm được một chút tiền như không nhiều, bình thường không cần phải chi tiêu, hầu như đều để dành lại. Mục Tuyết sợ cô ở nhà họ Cao chịu ấm ức, thỉnh thoảng cho cô một ít tiền tiêu vặt, thêm vào đó để lấy lòng nhà họ Cao, nhà họ Lý tặng cô của hồi môn, có bất động sản và có cửa hàng. Những thứ này đều không tính cả nhà họ Cao cho, nếu tính cả thì cô có rất nhiều rất nhiều tiền.
Tiền mà nhà họ Cao cho, cô đều giữ lại sau này để dành cho Quý Đồng. Tiền mà nhà họ Lý cho, cô đều để Mục Tuyết cầm đấy không tính đòi. Cô có thể yên tâm thoải mái sử dụng tiền mà chính mình kiếm được và tiền tiêu vặt mà trước kia Mục Tuyết cho cô. Cộng lại gần mấy chục vạn, không tính là ít cũng không tính là nhiều, có thể tuỳ hứng một lần.
“Mẹ ơi, bức vẽ này của mẹ xấu quá đi, Cao Quý Đồng ghét bỏ nhìn hình vẽ trên tường mà cô vẽ cho cửa tiệm trong tưởng tượng. Lý Nhiễm cười véo mặt cậu, “Mẹ vẽ gần giống với con thôi.”
“Làm gì có, con vẽ đẹp hơn mẹ nhiều.”
Cao Lãng về nhà, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười, nếu không phải phòng khách trống không nói với anh không đi sai đường, anh có thể nghi ngờ mình say rượu rồi.
Nhưng tiếng cười liền dừng lại khi anh đóng cửa, căn phòng lại khôi phục vẻ yên lặng trước kia.
Chờ bên ngoài không có tiếng bước chân, Lý Nhiễm xoa đầu cậu, “Muốn chơi game thì chơi một lát thôi nhé, đi ngủ sớm chút, ngày mai còn phải đến lớp Tán Đả*.”
*散打: Tán Đả (Sanda) là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả. “Mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Quý Đồng.”
Sau khi Cao Quý Đồng đi, Lý Nhiễm tiếp tục tính sổ sách. Trước kia từng lên kế hoạch qua loa sơ sài, nhưng vì hoạt động không được tự do ở nhà cũ, tất cả đều dừng lại giải đoạn tưởng tượng. Bây giờ chuyển ra ngoài, mọi việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cô mải mê suy nghĩ, nghe thấy tiếng gõ cửa nghĩ rằng là Cao Quý Đồng, nhẹ nhàng nói câu vào đi.
Sau khi cửa mở, cô không ngẩng đầu, hỏi: “Quý Đồng, con có chuyện gì sao?”
Đối phương không trả lời, Lý Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân của người lớn, ngẩng đầu thấy bóng lưng của Cao Lãng. Anh cũng không quay đầu lại đi vào phòng thay đồ, Lý Nhiễm vội vàng đứng dậy theo qua đó.
Cao Lãng quét qua một cái, không nhìn thấy quần áo của mình, trầm giống nói: “Âu phục.”
Lý Nhiễm nghe rõ anh đến tìm quần áo của mình, giải thích: “Quần áo của anh, em đều bỏ ở trong tủ bên kia.”
Lúc chuẩn bị quần áo, nhà họ Cao có lẽ không nói rõ, giời bên dưới đều bỏ quần áo và đồ dùng hàng ngày của hai người ở phòng ngủ chính. Anh không thiếu quần áo mặc, cũng cũng không lắm lời hỏi quần áo ở đây của anh còn cần hay không, cẩn thận thu lại bỏ vào tủ.
Thật không ngờ anh cần mặc, cô âm thầm lên trước mở tủ, sau đó định rời đi.
“Ai cho phép cô động vào đồ của tôi.” Cao Lãng nắm chắc tay người lại tránh né anh.
Lý Nhiễm đột ngột bị người ta nắm lấy cổ tay, hoảng sợ run lên. Nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, vặn cỏ tay một cái, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Cả người anh có mùi rượu nhàn nhạt, cô vùng vẫy hai lần không vùng ra được, bèn từ bỏ giãy giụa. Nhiệt độ cổ tay trở nên nóng bỏng, nhưng cô bình tĩnh một cách bất ngờ.
Cô không nói chuyện, cũng không nhìn anh. Lặng lẽ đợi anh nổi giận xong thì rời đi.
“Nói chuyện.” Anh nhìn dáng vẻ người chết không chút tức giận của cô, sức lực trên tay không kiềm chế được mạnh lên một chút.
“Nói gì.” Cô ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh, trong mắt không có một chút dao động.
Xin lỗi sao? Lời xin lỗi cô đã từng nói quá nhiều, cô còn phải nói gì.
Cao Lãng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ánh đèn như kim châm vào mắt anh.
Trán đau từng cơn. Trong cơn đau anh nhớ đến khi đó cũng là một đêm lờ mờ vậy, anh buồn bã, khó chịu, tâm trí không có nơi nào xếp đặt.
Trước mắt vẫn là người này, cẩn thận, dịu dàng, lại rất xinh đẹp.
Lý Nhiễm sững sờ một chút lúc anh hôn cô. Sau đó ra sức giãy giụa, nhưng anh mang theo sự tức giận, sức lực mạnh kinh người.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, anh cuối cùng cũng cảm thấy một chút vui vẻ.