Chương 50

“Có phải anh vừa tốt nghiệp không? Có biết đâm kim không? Sao anh rút nhiều máu như thế?”

“…”

“Thưa anh, anh có thể nhỏ tiếng chút không, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”

Lý Nhiễm tỉnh lại lúc đâm kim vào mạch máu, đập ngay vào mắt là khuôn mặt lo lắng của Cao Lãng và vẻ mặt bình tĩnh của y tá.

Làm một người mẹ, Lý Nhiễm đã quên mất lần cuối cùng bị bệnh là khi nào, làm một đứa con, kể từ khi bố qua đời, cô không dám khóc lóc khi bị bệnh nữa, khao khát có một người có thể quan tâm cô vô hạn.

Cô chỉ tỉnh một chút, lúc không ai phát hiện thì nhắm mắt lại. Chắc là công dụng của thuốc phát tác, cô vẫn không thể nào hoàn toàn tỉnh táo, nhưng mơ mơ hồ hồ có thể cảm nhận được bên cạnh vẫn luôn có ai đó. Một bàn tay nhỏ từ đầu đến cuối đều nắm lấy tay cô, một bàn tay to khác thỉnh thoảng sờ trán cô, sau đó lau mồ hôi cho cô bằng khăn ấm nóng một cách không quen tay.

Lý Nhiễm chìm vào giấc ngủ dài, cô đang tìm kiếm trong ký ức cằn cỗi, sau đó xót xa phát hiện, ngoại trừ Cao Lãng làm tổn thương cô sâu sắc nhất, cô vậy mà không tìm thấy ai chăm sóc cô mà mất ngủ cả đêm như vậy khi cô bị ốm.

Đêm hè nhiều năm trước, anh vẫn còn trẻ tuổi thô lỗ, cô sốt hồi lâu anh mới phát hiện, nửa đêm trên núi không có ai, anh một đường bão táp đưa cô đến bệnh viện, cô chóng mặt cơ hồ nghe anh lải nhải cả đêm. Em có ngốc không, bị sốt sao không lên tiếng? Có phải lúc nhỏ em bị sốt như vậy nên hư não rồi không, cho nên bây giờ mới ngốc như thế? Nè, em có uống nước ấm không, bác sĩ muốn em uống nước ấm nhiều. Sao em đổ mồ hôi nhiều thế? Anh thay quần áo cho em, em xấu hổ gì chứ, cũng không phải chưa từng nhìn thấy.

Thời gian thay đổi, có lẽ anh vẫn lải nhải không biết chăm sóc người bệnh thế nào, nhưng hành động đã vô cùng dịu dàng. Cao Quý Đồng chờ ở bên cạnh, nhìn anh bận rộn mãi đến đêm khuya mới ngồi xuống, trong phòng bệnh bật đèn nhỏ, anh giục Cao Quý Đồng đi ngủ trên giường nhỏ bên cạnh, ban đầu Cao Quý Đồng không đồng ý, anh hiếm khi kiên nhẫn, nhẹ giọng nói với cậu: “Con ngủ đi, mẹ con có bố trông rồi, ở đây còn có nhiều bác sĩ như vậy, không sao đâu.”

Cao Quý Đồng vốn dĩ có một trăm mối lo đối với anh, nhưng nằm trên giường nhỏ chưa được bao lâu đã ngủ mất, đêm khuya yên tĩnh, Cao Lãng nhìn hai mẹ con ngủ say, thất bại mà xoa xoa mặt.

Anh vẫn luôn không muốn đối mặt, nhưng rất nhiều đêm trong quá khứ, cô chắc chắn đã cô đơn đối mặt với Cao Quý Đồng ốm đau nhỏ dại.

Mỗi một chuyện xảy ra như hôm nay, dường như đang nhắc nhở anh, mày đã không đủ tư cách nữa rồi.

Anh rất ghét Triệu Dục, ghét anh ấy vì ít nhất có tư cách thích cô. Mà bất kể anh làm gì, cũng không có cách nào bù đắp lỗi lầm đã phạm phải trong quá khứ.

Lý Nhiễm mê man cả đêm, cuối cùng khi trời sắp sáng cũng hạ sốt.

Cô vừa tỉnh lại, ánh mắt lặng lẽ kéo khoảng cách với anh.

“Cảm ơn anh tối qua đưa em đến bệnh viện, hôm qua dì Chương xin nghỉ, Quý Đồng chắc là hơi hoảng sợ, cho nên mới gọi điện thoại cho anh. Lần này là ngoài ý muốn, hẳn là sẽ không có lần sau nữa.” Điều quan trọng nhất là cô không bị ốm trong một khoảng thời gian rồi, đoán sai khả năng chịu đựng của mình, nếu lúc còn tỉnh táo cô đến bệnh viện thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

Nghe vậy, trong lòng Cao Lãng chua xót.

“Lý Tiểu Nhiễm, giữa chúng ta, có lẽ không cần phân chia rõ ràng như vậy. Dù chỉ là bạn, em bị ốm anh cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.”

“Là bạn,” Lý Nhiễm dừng chút nói, “Mới càng nên giữ khoảng cách.”

“Sao nào? Ý của em là đã có người mình thích?” Sự kiêu ngạo khiến anh giả vờ thoải mái khi hỏi lời này, nhưng bàn tay nắm chặt để lộ sự bất an của anh, “Vội vàng phủi sạch quan hệ với anh như vậy.”

Lý Nhiễm không giải thích, bởi vì nói quá nhiều với anh cũng không thể thay đổi được gì, huống hồ bọn họ sắp quay về hai đường thẳng song song.

Sự trầm lặng của cô, khiến Cao Lãng hoảng sợ, nhưng anh đã không còn tư cách hỏi cô từ lâu. Anh chỉ có thể tạm thời rời đi, để bản thân bình tĩnh.

Sau khi Cao Lãng đi, Lý Nhiễm nhìn mặt trời sắp mọc ngoài cửa sổ, rơi vào hoang mang vô nghĩa.

Cao Quý Đồng xoay người lại, nhìn thẳng vào Lý Nhiễm một lát, Lý Nhiễm mới phát hiện cậu dậy rồi. Cao Quý Đồng xuống giường nhỏ, vươn bàn tay nhỏ sờ trán của Lý Nhiễm, so sánh với nhiệt độ của mình, như trút được gánh nặng nói: “Hết sốt rồi.”

Trái tim của Lý Nhiễm trở về vị trí bình thường theo Cao Quý Đồng, cô mân mê bàn tay nhỏ của Cao Quý Đồng, để cậu nằm xuống bên cạnh cô, hai mẹ con cùng dựa vào nhau, nói ra lời thân thiết trong ánh ban mai.

“Có phải tối qua mẹ dọa con rồi không.” Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, không dám tưởng tượng một mình cậu phát hiện cô sốt mê man thì bất lực biết bao.

Cao Quý Đồng nằm sát bên cạnh cô, ngoan ngoãn lắc đầu, “Mẹ ơi, con là con trai, không yếu đuối như mẹ nghĩ đâu.”

Lý Nhiễm không hỏi cậu tại sao gọi điện cho Cao Lãng.

Điều này đối với cậu mà nói có thể coi như là một chuyện tốt, có lẽ bản thân cậu chưa hề nhận ra, nhưng sâu thẳm trong lòng, người mà cậu nghĩ đến đầu tiên khi gặp khó khăn chính là Cao Lãng, đây có lẽ là thiên tính cha con đi.

Cậu đang từ từ tiếp nhận bố của mình.

Mà chính điểm này, mới khiến cô vẫn luôn không có cách nào hoàn toàn vạch rõ ranh giới với Cao Lãng. Lý Nhiễm biết chuyện này đối với cô mà nói không hẳn là chuyện tốt, nhưng cô và Cao Lãng đã vướng mắc sâu sắc vói nhau vì Cao Quý Đồng rất nhiều năm trước.

Cô và Cao Lãng, bao gồm Cao Quý Đồng đều hiểu rõ, nếu không phải vì cậu, bọn họ tách rời hoàn toàn từ lâu, trở thành người xa lạ không bao giờ gặp nhau.

Cao Quý Đồng nói chuyện cùng Lý Nhiễm một lát, đến khi nắng sớm hoàn toàn chiếu vào phòng bệnh, bác sĩ và y tá đẩy cửa đi vào, còn có Cao Lãng đã đi mà quay lại cùng vào với bọn họ.

Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng hiển nhiên không thể ngờ Cao Lãng sẽ quay lại, trên tay đang cầm bữa sáng gói về từ khách sạn, thấy Cao Quý Đồng nằm bên cạnh Lý Nhiễm, không vui nói: “Cao Quý Đồng, con mau xuống cho bố, chỗ đó con có thể nằm sao?”

Cao Quý Đồng bĩu môi, không tức giận.

Cậu nhanh nhẹn xuống giường, đi đến bên cạnh Cao Lãng xem anh mua bữa sáng gì. Cao Lãng đặt bữa sáng lên bàn trà bên cạnh, cho nhóc con tự chọn, đi đến trước giường bệnh kéo bàn nhỏ lên.

Đợi bác sĩ và y tá kiểm tra tình trạng của Lý Nhiễm xong, sau khi chắc chắn không có gì đáng ngại liền rời đi, anh thở một hơi thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Anh đã mua cháo và bún mà em thích ăn, em dậy ăn chút đi, rồi phủi sạch quan hệ với anh chứ.”

Nói xong, anh cảm thấy câu cuối cùng của mình có chút châm chọc, lại thêm một câu: “Anh mua bữa sáng cho em không tính là gì nhỉ, dù sao bản thân anh cũng phải ăn, cũng phải mua cho Cao Quý Đồng.”

Anh mua bữa sáng cho con trai nhân tiện mua cho cô một phần, điều này cũng không quá đáng chứ.

Anh nhìn người sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, nói chuyện không dám lớn tiếng.

Hai người rơi vào sự bối rối kỳ lạ, cuối cùng Cao Quý Đồng bưng hộp đồ mua ngoài đặt lên bàn nhỏ, “Mẹ ơi, đây là bún thịt bò mà mẹ thích ăn.”

“Cảm ơn Quý Đồng.”

Lý Nhiễm cười yếu ớt, nhận lấy đôi đũa mà Cao Quý Đồng đưa qua, Cao Lãng thở phào, sau đó lặng lẽ về cạnh bàn trà.

Hôm qua anh uống say, lại hầu như không ngủ cả đêm, gắng gượng ăn mấy miếng cơm. Cao Quý Đồng chăm sóc ổn cho Lý Nhiễm, ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt sáng ngời lia nhanh thấy sự mệt mỏi mà anh che giấu, nhưng cậu không nói gì cả, tự mình ăn hết bữa sáng của mình.

Sau khi Lý Nhiễm hết sốt, quan sát nửa ngày là có thể về nhà.

Buổi sáng Tạ Tư Niên đến đây đúng lúc làm tài xế, sau khi đưa Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng về chung cư, Tạ Tư Niên thấy Cao Lãng không muốn đi nên mặt dày mày dạn ở lại, có người ở chỗ Lý Nhiễm khiến Cao Lãng cũng không tiện rời đi.

Cô sốt cả đêm, cả người mệt mỏi, không thể nào đến cửa tiệm. Cô gọi điện cho Triệu Dục, nhờ anh đến cửa tiệm xem một chút, không ngờ buổi chiều anh ấy đã đến rồi.

Hàng ngày anh ấy sẽ đến đưa ít đồ cho Lý Nhiễm, mặc dù vì tránh nghi ngờ nên không vào ngồi chơi, nhưng đều quen thuộc mọi thứ trong chung cư.

Nhìn thấy Cao Lãng và Tạ Tư Niên, anh ấy chẳng hề cảm thấy ngại ngùng, điềm tĩnh gật đầu cười coi như chào hỏi, vào phòng Lý Nhiễm hỏi thăm sức khỏe.

Cửa phòng Lý Nhiễm mở một nửa, Cao Lãng nghe thấy bọn họ nói chuyện trong phòng. Bây giờ ngoại trừ lạnh nhạt với anh, cô đối với ai cũng rất dịu dàng. Cô nói chuyện rất nhỏ, anh không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng có lẽ nói mấy chuyện vui vẻ, bởi vì anh nghe thấy tiếng cười nhạt của Triệu Dục, cũng không biết người này có vấn đề gì, người ta là bệnh nhân, anh ấy trái lại rất vui vẻ.

Cao Quý Đồng ngồi bên cạnh Cao Lãng và Tạ Tư Niên làm bài tập hè, cảm thấy chân của Cao Lãng rục rịch. Tạ Tư Niên hiếm khi thấy bộ dạng này của Cao Lãng, nín cười đau cả bụng.

Cao Quý Đồng nhìn người lớn, cảm thấy nét mặt của bọn họ thực sự muôn màu muôn vẻ.

Triệu Dục ở lại một lúc liền rời đi, chưa được bao lâu Mục Tuyết đã đến. Rõ ràng là Lý Nhiễm gọi bà ta tới, Cao Lãng không có cớ gì ở lại lâu hơn, đến cả cơ hội nói tạm biệt với cô cũng không có, đã bị Tạ Tư Niên kéo đi mất.

Sau khi bọn họ đi, Lý Nhiễm xuống giường. Mục Tuyết bảo nhà bếp hầm canh bồi bổ, Lý Nhiễm chẳng có khẩu vị gì, nhưng không ngăn nổi Mục Tuyết muốn toát ra tình thương của mẹ, miễn cưỡng ăn mấy miếng, vội vàng chạy vào phòng tắm nôn ra.

Mục Tuyết nhìn phản ứng này của cô, trong lòng hoảng sợ. Đợi Lý Nhiễm nôn xong, dụ Cao Quý Đồng đi, hỏi cô: “Con và Cao Lãng…”

Đứa con gái dại khờ xưa nay của bà ta, chỉ cần không lấy giấy ly hôn thì sẽ không bừa bãi với người khác, huống hồ cô từng thích một người đàn ông nhiều năm như vậy.

Lý Nhiễm hiểu ý của Mục Tuyết, vội vàng phủ nhận: “Không phải, không phải như mẹ nghĩ đâu.”

Mới đầu Mục Tuyết không tin, đến khi nghe thấy cô mới đến chu kỳ kinh nguyệt mới tin.

Chỉ có điều gặp chuyện này, tâm tư của Mục Tuyết lại bắt đầu đi xa.

“Tiểu Nhiễm, mẹ thấy bây giờ dường như Cao Lãng đối xử với con không giống trước kia. Suy cho cùng cậu ta cũng là bố của Quý Đồng, con…”

“Mẹ, mẹ có việc gì thì đi trước đi. Một lát nữa dì Chương đến rồi, chỗ con không cần mẹ quan tâm.” Lý Nhiễm ôn hoà cắt ngang lời của Mục Tuyết, Mục Tuyết thở dài không nói gì nữa.

“Tuỳ con vậy. Mẹ thấy cái tính cố chấp này của con giống hệt bố con, không thì chẳng muốn quan tâm đến con. Trên thế giới này làm gì có tình yêu đơn thuần, mọi người đều sống chung với nhau, mẹ đi con đường dài hơn con, tuổi con không còn nhỏ nữa, đừng nghĩ tình yêu tình báo gì, tìm một người thích hợp thiết thực hơn điều gì khác. Con phải suy nghĩ nhiều hơn vì Quý Đồng. Bố đẻ vẫn tốt hơn bố dượng.”

Sau khi Mục Tuyết đi, Cao Quý Đồng đến trước giường Lý Nhiễm ở cạnh cô.

Vẻ mặt của Lý Nhiễm không nhìn thấy niềm vui, cũng không muộn phiền. Cô vẫn trò chuyện với Cao Quý Đồng như thường, Cao Quý Đồng cùng cô xem bộ phim mà cô thích, nói những chuyện thú vị, chọc cô vui vẻ.

“Mẹ ơi, nếu có một người thực sự trong lòng vẫn luôn nhớ một người khác, tại sao cô ấy vẫn luôn giả vờ không sao cả.”

Cao Quý Đồng cuối cùng vẫn không nhịn nổi hỏi.

Bởi vì hôm nay Tạ Tư Niên hỏi cậu tại sao gọi điện cho Cao Lãng, có phải vì sợ hãi nên cuối cùng nghĩ đến bố của mình, làm cậu buồn nôn chết mất.

Khi cậu sợ hãi mới không thèm nghĩ đến Cao Lãng.

Nhưng khi Lý Nhiễm buồn thì sẽ như vậy.

Nếu không phải nghe thấy lúc Lý Nhiễm mê man gọi tên của anh, cậu sẽ không gọi điện cho anh. Bởi vì cậu có thể gọi cho ông cố, gọi cho bà ngoại, gọi cho ông quản gia, còn đáng tin, có ích hơn anh và sẽ không làm Lý Nhiễm buồn.

Chỉ là, cậu vẫn không thể hiểu được.

Tại sao có người, có thể nhớ một người vẫn luôn làm cô buồn chứ.