“Quý Đồng, hai ngày này ngủ thế nào?”
“Dạ, vẫn ổn ạ.”
“Gần đây mẹ cháu thế nào?”
“Vẫn đang lo lắng cho mẹ sao?”
“A… gần đây mẹ rất vui vẻ.”
“Quý Đồng, cháu có vẻ hơi phiền não.”
“Bác sĩ Trình, gần đây cháu đang suy nghĩ một vấn đề.”
“Cháu hỏi đi.”
“Thích là gì ạ?”
“Sao Quý Đồng muốn hỏi vấn đề này.”
“Cháu có một người bạn tên là Trương Long Hiên, cậu ấy thích một cô gái, nhưng cô gái đó không thích cậu ấy, cháu nói với cậu ấy cô ấy không thích cậu, cậu cũng đừng thích cô ấy là được, nhưng cậu ấy không nghe, mỗi ngày đều rất buồn.”
“Cậu ấy thật ngốc nhỉ?”
“Thế nên hai người các cháu cãi nhau sao?”
“Vâng ạ, cậu ấy nói cháu không hiểu thích là gì.”
“Quý Đồng thông minh như vậy, thật sự một chút cũng không biết thích là gì sao?”
“…”
Cao Quý Đồng đóng cửa phòng làm việc của bác sĩ Trình lại, chỉ có Cao Lãng ngồi ở cửa, Lý Nhiễm và Triệu Dục đi nơi khác rồi, hai ngày nữa mới quay về, cậu về nhà cũ cùng ông cụ Cao, Cao Lãng cũng về nhà cũ cùng cậu và ông cụ Cao.
“Ổn chứ?”
“Ừm, bác sĩ Trình gọi ông vào.”
Cao Lãng đứng dậy, bóng lưng đìu hiu.
Cao Quý Đồng từng phàn nàn với Lý Nhiễm, gần đây Cao Lãng quả thực có chút bám người, có thể bảo anh giống như trước kia được không, đừng cứ mãi lượn lờ trước mặt cậu. Lúc cậu nói câu này, không biết Lý Nhiễm đang gọi điện thoại với Cao Lãng.
Lý Nhiễm không chắc anh nghe được bao nhiêu, chỉ có điều sau đó anh hơi kiềm chế lại một chút.
Kết thúc tư vấn tâm lý một lần nữa, Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng về nhà, Cao Quý Đồng vừa về nhà đã vội vã xuống xe chạy đi.
Mấy ngày trước Mục Tuyết đã gửi cho Cao Quý Đồng chó con vừa đầy tháng, điều này đã trở thành chuyện để tâm nhất vừa qua của Cao Quý Đồng, ngay cả Lý Nhiễm cũng không thể làm cậu phân tâm. Cao Quý Đồng đặt tên cho chú chó là Bào Bào, mỗi ngày được nuôi nấng cẩn thận dưới sự giúp đỡ của người lớn.
Đã đến tháng 5, thời tiết dần dần nóng lên, chỉ còn một tháng nữa là sinh nhật của Cao Quý Đồng.
Cao Quý Đồng sinh vào mùa hạ, lúc mới yêu và yêu đương giữa Cao Lãng và Lý Nhiễm cũng là vào mùa hạ.
Mùa hạ ở Luân Đôn ôn hoà, những năm ở Anh anh gần như quên mất mùa hè ở đây. Không khí ẩm ướt và oi bức, hơi thở đều nóng ẩm.
Ve sầu trong rừng kêu khiến lòng người hốt hoảng, gió quét qua nhớp nháp ẩm ướt.
Lúc đó Cao Lãng thích đưa Lý Nhiễm đi khu nghỉ mát hoặc biệt thự ngoại ô, xung quanh không có ai trừ bọn họ. Anh sợ nóng, thế nên ban ngày bọn họ hầu như không ra ngoài, cứ ở trong phòng chơi game, xem phim, sau đó làʍ t̠ìиɦ.
Thời tiết gần tối mát mẻ hơn, bọn họ mới ra ngoài đi dạo, Lý Nhiễm đi chưa được bao lâu đã thấy mệt, nhưng cô sẽ không trách anh giày vò quá mức, cô đỏ mặt chậm rì rì được anh dắt đi, cuối cùng Cao Lãng phát hiện cô không còn sức lực. Trên đường về hầu như đều là Cao Lãng cõng cô, cô lại cõng ánh sáng.
Mặc dù không mệt, nhưng mùa hè này thở một hơi cũng muốn đổ mồ hôi, anh thường nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, Lý Nhiễm dùng khăn tay mang theo bên người cẩn thận lau mồ hôi cho anh, trên khăn có hương hoa nhàn nhạt, lúc đầu anh còn ghét bỏ tránh né, sau đó mới từ từ quen.
Lý Nhiễm là người duy nhất dùng khăn tay trong số những cô gái mà Cao Lãng quen biết, cô nói như vậy bảo vệ môi trường hơn, có thể sử dụng khăn giấy ít hơn. Thế giới có lẽ sẽ không vì cô ít dùng khăn giấy một lần mà bớt chặt một cây, nhưng cố vẫn cố chấp với những chuyện mà bản thân có khả năng làm được.
Cô làm việc chính là như vậy, không làm được việc lớn gì có ích, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt. Những việc nhỏ này đều bé nhỏ không đáng kể, dễ dàng bị người khác xem nhẹ như cô.
Lúc đó bọn họ còn trẻ hơn bây giờ, Cao Lãng giống như có tinh lực vô hạn.
Một cô gái xinh đẹp dịu dàng, một chàng trai anh tuấn cởi mở, bọn họ ở bên nhau quả thực không có gì hiếm lạ. Dù cho trong lòng Cao Lãng vẫn có một người con gái mà anh thích, nhưng sự khao khát con người đối với hạnh phúc là bẩm sinh.
Cao Lãng say đắm vẻ dịu dàng và thân hình của Lý Nhiễm, Lý Nhiễm cũng say đắm trong ánh sáng và vui vẻ mà Cao Lãng mang lại cho cô.
Loại thích này thoải mái vui vẻ, cũng hời hợt dễ vỡ.
Cao Lãng không bao giờ cảm thấy mình không thể tách khỏi Lý Nhiễm, mối quan hệ của bọn họ chưa bao giờ sâu sắc. Có lẽ không có Ứng Thanh Hề và Cao Quý Đồng, cuối cùng bọn họ cũng sẽ chia tay.
Anh nói như vậy với chuyên gia tâm lý, anh ta hỏi: Vậy sao? Con người cô ấy có điểm nào mà anh không thích sao? Tại sao anh có thể cảm thấy cuối cùng anh sẽ chia tay với cô ấy? Anh nói anh thích một cô gái khác, hình như anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ở bên cô ấy mãi mãi.
Anh đang sợ điều gì sao?
Anh cười.
Sao anh có thể sợ?
Thật sao? Anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác sợ hãi sao? Mỗi một người đều có thứ để trân trọng, chỉ cần có thứ để trân trọng sẽ có sợ hãi.
Anh ta nói như vậy, anh không có cách nào phủ nhận. Khi ông cụ Cao bệnh nặng và Cao Quý Đồng mất kiểm soát, anh đã từng cảm nhận loại cảm giác này.
Lúc cô gái mà anh thích rời xa anh thì sao?
Hổ thẹn, không có cách nào biến mất, áy náy sâu sắc.
Cô ấy tin tưởng tôi như vậy, nhưng tôi lại khiến cô ấy tổn thương. Bọn họ nói, cô ấy không có cách nào tin tưởng người khác trong một khoảng thời gian rất dài, bởi vì đến cả tôi cũng làm tổn thương cô ấy.
Vậy vợ của anh thì sao? Bây giờ cô ấy muốn rời xa anh rồi.
…
Anh có thể tưởng tượng ra việc cô ấy rời xa anh không?
Cô ấy sẽ không, bọn họ có một đứa con.
Đúng, các anh có một đứa con, cả đời này của các anh không có cách nào trở về làm người lạ nữa.
Đúng.
Anh vẫn có thể gặp được cô ấy, giữa các anh vẫn sẽ có mối liên hệ sâu sắc, nhưng cô ấy không thích anh nữa rồi.
Anh hiểu chứ? Cô ấy không thích anh nữa.
Tại sao anh không nói gì? Đang tức giận sao?
Có phải tức giận là biểu hiện của sự sợ hãi của anh? Vợ anh nói, anh luôn tức giận với cô ấy. Vì sao?
Nếu cô ấy nói với anh chỉ là một người không quan trọng lắm, hà cớ gì anh cứ luôn nổi giận vì cô ấy. Không ai sẽ tức giận với một người mình không quan tâm.
Nhưng tức giận không phải là cách giải quyết vấn đề, điểm này anh hẳn là đã trải nghiệm rồi, cho nên mới đến tìm tôi.
Anh sợ cô ấy rời bỏ anh.
Tại sao anh sợ cô ấy rời bỏ anh? Là vì thích sao? Hay chỉ là đã quen với sự tồn tại của cô ấy?
Tôi biết một số người đàn ông có tính chiếm hữu khó hiểu, dù bản thân không thích, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng dường như anh không phải. Anh nói rằng, anh không muốn nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cô ấy. Bây giờ cô ấy có vẻ không vui lắm, vì vậy anh hy vọng cô ấy vui lên sao?
Cô ấy nói với tôi, cô ấy cảm thấy mình những năm này vẫn luôn sống trong hổ thẹn và đau khổ, chỉ có rời xa anh, mới có thể hạnh phúc.
Anh biết cách khiến cô ấy vui vẻ, tại sao vẫn tức giận?
Là bởi vì, niềm vui của cô ấy đã không liên quan gì với anh nữa sao.
Lý Nhiễm và Triệu Dục xuống xe đứng ở tàu cao tốc.
Chuyến đi lần này là để giúp Triệu Dục một việc, một người bạn đạo diễn của anh ấy đang quay một bộ phim cổ trang ẩm thực, ngân sách có hạn nhưng yêu cầu lại cao, cuối cùng nghe ngóng được chỗ Triệu Dục, Triệu Dục nhờ Lý Nhiễm đến giúp quay cảnh nấu ăn trong hai ngày.
Triệu Dục từng giúp Lý Nhiễm nhiều như vậy, Lý Nhiễm không do dự liền đồng ý. Tuy nhiên cô chưa bao giờ tiếp xúc qua những việc này, lúc đầu lo lắng không yên, sợ làm sai đâu đó sẽ làm chậm trễ tiến độ của người ta. Mặc dù đạo diễn kia khách sáo, nhưng yêu cầu cũng khá khắt khe, Lý Nhiễm thay quần áo nhân vật trong cảnh, chỉ nấu cơm không lộ mặt, cũng cần đảm bảo cái gọi là cảm giác phải đúng.
Lặn lội hai ngày, cuối cùng Lý Nhiễm cũng có chút lưu luyến không muốn rời.
Cô tình cờ trò chuyện với đạo diễn, hai người đã triển khai cuộc thảo luận vô tận về việc khôi phục ẩm thực cổ xưa ở phim trường, nếu không phải thời gian không cho phép, cô rất vui nếu được ở lại giúp đỡ tiếp. Đạo diễn nhiều lần mời ở lại nhưng không có kết quả, cuối cùng trao đổi phương thức liên lạc, nói đến khi quay xong bộ phim này nhất định sẽ đến tìm cô.
Một trải nghiệm mới lạ, còn kết giao được bạn bè, hai ngày này cô gặt hái được nhiều điều.
Trạng thái của Lý Nhiễm tốt lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lúc đợi người đến đón, hai người nói chuyện phiếm. Triệu Dục hỏi Lý Nhiễm việc ly hôn thế nào rồi, cô nói: “Chúng em đã hẹn đến Cục Dân Chính vào mùa hè này, lúc đó Quý Đồng có lẽ đã tốt hơn rồi.”
Theo tính cách của Cao Lãng, Triệu Dục có chút lo lắng: “Em vẫn nên cẩn thận với anh ta một chút.”
Lý Nhiễm cười nhẹ, “Mặc dù con người của anh ấy đôi khi vô lý, nhưng chuyện đã đồng ý thường sẽ không nuốt lời.”
“Ai biết được.” Triệu Dục cũng cười.
Triệu Dục chưa gặp Cao Lãng được mấy lần, vô cùng không thích anh.
Mặc dù Lý Nhiễm không thông minh, những cũng không ngốc lắm, cô nói: “Anh Triệu Dục, em thấy cô Lý thường đến tiệm chúng ta hình như thích anh, cô ấy tốt như vậy, anh không suy nghĩ chút sao?”
Ý cười trong mắt Triệu Dục dần nhạt đi.
“Khá tốt, nhưng không thích lắm.” Giọng điệu của anh ấy có chút tiếc nuối, “Chuyện tình cảm, có lúc chính là như vậy, không thích ấy à, dù tốt đi chăng nữa cũng vô dụng.”
Giọng điệu của anh ung dung, Lý Nhiễm cũng cười theo, không tán gẫu chủ đề này nữa.
Đợi mười mấy phút, xe mà Triệu Dục đã đến, Lý Nhiễm vốn định đi cùng anh ấy, vừa bước được hai bước, một chiếc xe đua màu đen kiêu ngạo dừng trước mặt bọn họ.
Không cần đoán cũng biết người đến là ai, Lý Nhiễm lộ ra ánh mắt xấu hổ với Triệu Dục.
Cao Lãng xuống xe, thấy Lý Nhiễm chỉ mang theo một cái túi, không có gì cần anh cầm, thế là đứng bên cạnh với vẻ mặt khó chịu.
Cảm giác tồn tại của anh quá mạnh, những người xung quanh đổ dồn nhìn về bên này, trái lại Lý Nhiễm đã quen rồi, vẫn đang nói chuyện với Triệu Dục.
“Anh Triệu Dục, vậy em đi trước nhé, ngày mai gặp.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
Triệu Dục lặng thinh nhìn Cao Lãng một cái, chào tạm biệt Lý Nhiễm. Lý Nhiễm tự giác lên xe, thắt dây an toàn.
Cao Lãng lên xe, biểu cảm trên mặt mới dịu lại, nhìn sắc mặt của cô, nói: “Ông nội không gặp em khoảng thời gian rồi, buổi tối ăn cơm rồi trở về nhé.”
Lý Nhiễm vốn muốn đến đón Cao Quý Đồng, nghĩ một lúc thì đồng ý.
“Có mệt không? Nếu em mệt thì ngủ một lúc trước.”
“Được.” Lý Nhiễm gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lãng đã chuẩn bị cả một bụng lời muốn nói, cuối cùng chỉ nói ra hai cậu như vậy. Nhìn khuôn mặt yên giấc của Lý Nhiễm, cảm thấy luống cuống.
Nếu người trước mặt anh là Ứng Thanh Hề, cô ta sẽ tuỳ ý từ chối ý tốt của anh.
Nhưng Lý Nhiễm sẽ không.
Cô rất yên lặng, đối xử với mọi người xung quanh rất chân thành, sẽ nghĩ tới suy nghĩ của người khác, hầu như sẽ không từ chối yêu cầu của người khác, đối với người mình yêu càng không tính toán mà hoàn toàn trao đi. Cô đơn giản như vậy, những thứ mong muốn cũng khá ít, lại dễ cảm thấy hạnh phúc cho người khác. Đối với bất kỳ ai mà nói, khiến cô vui vẻ không phải là chuyện gì khó khăn.
Nhưng đối mặt với Lý Nhiễm như vậy, Cao Lãng hoàn toàn không biết nên làm thế nào.