Khi Tạ Tư Niên nhận được điện thoại của Cao Lãng là lúc cậu ta đang thân mật với bạn gái nhỏ. Điện thoại bật loa ngoài, bạn gái nhỏ nhiệt tình cưỡi trên người cậu ta.
“Cậu biết làm bố thế nào không?” Cao Lãng hỏi một câu cộc lốc như vậy, Tạ Tư Niên có chút suy sụp ngay tại chỗ.
“Đại ca à, em vẫn chưa kết hôn mà.”
Cao Lãng hồn vía trên mây, lẩm bẩm một câu, “Cũng đúng, cả đời này cậu có lẽ không được làm bố.”
Trước khi Tạ Tư Niên nổi điên, điện thoại của Cao Lãng đã tắt rồi.
Ban đêm ở biệt thự Gia Lâm quá trống trải, Cao Lãng ở một mình, luôn cảm thấy chỗ nào cũng vắng vẻ. Từ quê Lý Nhiễm trở về, hai mẹ con về căn hộ nhỏ, anh không có lý do gì ở lại nơi đó, về nhà cũ thăm ông già một chuyến, lại lẻ loi về đây.
Sau khi trở về, Lý Nhiễm chưa từng gọi điện thoại lại cho Cao Lãng.
Cứ như vậy đợi mấy ngày, sau khi Lý Nhiễm hẹn thời gian với bác sĩ Trình mới liên lạc lại với anh, sau nói sơ lược về thời gian xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại, không nghe thấy Cao Lãng này một tiếng, còn muốn nói gì đó với cô nữa.
Cuối tuần, Cao Lãng đến đón mẹ con, ba người đến phòng khám tâm lý của bác sĩ Trình.
Mặc dù Cao Quý Đồng đã đồng ý với Lý Nhiễm đến gặp bác sĩ Trình, nhưng cậu thông minh, rào cản tâm lý lại nặng, lần đầu tiên gặp mặt hiệu quả không tốt lắm.
Bác sĩ Trình hơi mỉm cười, “Quý Đồng còn thông minh hơn trong tưởng tượng của tôi, nhưng không sao, chúng ta có thể từ từ thôi.”
Dựa vào một số biểu hiện và trò chuyện của Cao Quý Đồng, bác sĩ Trình biết được vấn đề tâm lý lớn nhất trước mắt của cậu chính là mất ngủ, đồng thời kèm theo trầm cảm nhẹ.
“Có lẽ đã được khoảng thời gian, nhưng cậu bé giấu rất kỹ, nếu không phải kí©h thí©ɧ tình cờ khiến cậu bé biểu hiện bất thường, vấn đề có thể sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Điểm này, hai người nên cảm thấy vui mừng.” Bác sĩ Trình dịu dàng nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mặt rõ ràng đang căng thẳng và xa cách.
Hai người phân biệt ngồi hai cái ghế, cơ thể của người phụ nữ hơi nghiêng ra ngoài, tư thế ngồi của người đàn ông có vẻ tuỳ ý, nhưng ngón tay liên tục gõ nhẹ trên đùi, lộ ra anh không bình tĩnh như bên ngoài.
Bác sĩ Trình quan sát xong, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười tủm tỉm.
Nghe xong lời của cô, Lý Nhiễm vội hỏi: “Ý của cô là vấn đề bây giờ của Quý Đồng cũng không nghiêm trọng lắm?”
Bác sĩ Trình gật đầu.
“Đúng vậy, vấn đề của Quý Đồng có lẽ có thể giải quyết khai thông tâm lý qua một khoảng thời gian. Nhưng mà,” Cô ấy chuyển đề tài câu chuyện, nhìn về phía Cao Lãng hầu như chưa nói lời nào, sau đó hướng về phía Lý Nhiễm vẫn luôn bất an, “Tôi nghe Quý Đồng nói, dường như mẹ cảm thấy khổ não vì chuyện ly hôn, cậu bé rất lo lắng. Tôi hỏi cậu bé, cậu bé cảm thấy nên làm thế nào, cậu bé không trả lời tôi, nhưng vẻ mặt rất đau buồn.”
“Thực ra trẻ con không phải là không thể chấp nhận bố mẹ ly hôn, chỉ là phải chú ý cách thức, giảm bớt tổn thương đến mức thấp nhất. Tôi có thể khai thông đứa trẻ bên đây, vấn đề của hai vị, cũng cần chuyên gia.” Cô ấy tìm được một tấm danh thϊếp từ trong ngăn kéo đưa cho Lý Nhiễm, “Đây là một chuyên gia tâm lý hôn nhân rất có kinh nghiệm, các người có đến xem thử trước. Chuyện ly hôn có thể phải tạm thời hoãn lại, đợi tâm lý của Quý Đồng khai thông gần xong, rồi hãy giải quyết chuyện của các người.”
“Anh Cao.” Bác sĩ Trình gọi Cao Lãng vẫn luôn im lặng, “Có lẽ anh cảm thấy con trai chán ghét anh, không dám gần gũi với anh, nhưng thực ra mỗi đứa trẻ đều khao khát tình yêu của bố. Quý Đồng là con trai, lớn lên cần bố chỉ bảo hơn. Cho nên, anh có thời gian hãy cố gắng ở cạnh cậu bé nhiều hơn. Mặc dù bây giờ cậu bé không thích anh, nhưng anh không nên từ bỏ như vậy. Nếu cậu bé đã đến thế giới vì anh, vậy anh nên có trách nhiệm đối với sự trưởng thành của cậu bé, anh nói có đúng không?”
Lời của bác sĩ Trình nửa nghiêm khắc nửa nhã nhặn, Lý Nhiễm có chút sợ Cao Lãng đυ.ng chạm nói một vài lời không thích hợp, nhưng anh nghe xong cũng không tức giận, chỉ nói tôi biết rồi.
Bác sĩ Trình lại nhìn Lý Nhiễm, “Tôi biết mẹ luôn rất yêu thương con của mình, nhưng đứa trẻ cũng sẽ đau lòng cho mẹ. Quý Đồng rất lo lắng cho chị, giống như chị lo lắng cho cậu bé. Hy vọng chị có thể hiểu rõ, đôi khi làm một người mẹ vui vẻ, càng quan trọng hơn làm một người mẹ “chuẩn mực”.”
Mí mắt Lý Nhiễm sụp xuống, nói khẽ: “Tôi biết rồi, bác sĩ Trình.”
“Nếu hai người đã đưa con đến đây, vậy chứng tỏ các người đều yêu con. Yêu đôi khi mang đến không chỉ mỗi hài lòng và hạnh phúc, còn có gánh nặng và khổ đau. Nếu cách thức đã sai, như thế càng thêm tai họa đối với một gia đình. Tôi có thể hiểu lúc hai người sinh Quý Đồng vẫn còn rất trẻ, thậm chí làm sao để yêu bản thân còn không hiểu rõ. Trong xã hội không có một khoá học nào dạy chúng ta làm thế nào để làm bố mẹ tốt, tôi nghĩ nếu có khóa học này mời tôi đến dạy, bài học đầu tiên chính là nhận thức được mình.”
Đi ra từ chỗ bác sĩ Trình, vẻ mặt của ba người đều có vẻ nặng nề.
Lý Nhiễm vốn định chào tạm biệt Cao Lãng, nhưng anh đã nói trước cô: “Tôi đưa hai mẹ con về nhé.”
Lý Nhiễm xưa nay luôn dịu dàng trước chuyện nhỏ sẽ chẳng tranh cãi với anh, gật đầu đồng ý. Về đến căn hộ, Cao Lãng bảo Cao Quý Đồng đi lên trước, Cao Quý Đồng cảnh giác nhìn anh, Lý Nhiễm vỗ nhẹ vào vai cậu, “Quý Đồng, con về nhà trước đi, mẹ nói chuyện với bố một lát.”
Cao Quý Đồng miễn cưỡng rời đi, Lý Nhiễm xuống xe cùng Cao Lãng dạo quanh vườn hoa khu chung cư.
Cuối tuần, vườn hoa có rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa, một phần lớn như Cao Quý Đồng, một phần vẫn còn là đứa bé tập tành học đi, phần lớn là những đứa trẻ 4 5 tuổi chạy khắp nơi, chúng chạy khắp nơi trêu đùa không mảy may đoái hoài gì, một đứa không chú ý đã đυ.ng phải chân Cao Lãng, Cao Lãng đỡ cậu bé dậy, đứa bé xấu hổ xin lỗi bọn họ.
Cao Lãng không quan tâm xua tay, “Không sao, đi chơi đi.”
Những đứa bé này có lẽ thấy Cao Lãng đẹp trai, nhờ anh giúp lấy còn diều mắc ở trên cây xuống, anh rất cao, có thể với được con diều chỉ bằng một tay, mấy đứa trẻ vỗ tay xung quanh anh, “Anh trai lớn giỏi quá!”
Cao Lãng chẳng qua là cáu kỉnh hơn chút đối với Lý Nhiễm, trên thực tế anh bình thường là một người nhiệt tình rất sẵn lòng giúp đỡ người khác. Mặc dù trên người anh khó tránh mang theo sự kiêu ngạo riêng của người lớn lên trong điều kiện của họ, nhưng anh càng coi thường những kẻ bắt nạt kẻ yếu hơn.
Lấy con diều xuống đưa cho các bạn nhỏ, Cao Lãng nhận được một loạt cảm ơn, đến khi những nhóc con đi xa, anh đột nhiên nói với Lý Nhiễm: “Tuần sau chúng ta đưa Cao Quý Đồng đi thả diều đi.”
Lý Nhiễm thoáng sững sờ, gật đầu nói được.
Mặc dù cô không muốn ở cùng với Cao Lãng, nhưng Quý Đồng hẳn là muốn đi.
Cao Lãng thấy cô gật đầu, trong lòng lại bực bội ghê gớm. Dù sao chỉ cần là chuyện của Cao Quý Đồng, cô phần lớn đều sẽ gật đầu.
Hai người ngồi xuống hành lang vườn hoa, vẫn cứ ngồi riêng hai bên, ở giữa cách một khoảng khá dài.
“Em vẫn muốn ly hôn sao?” Kỳ thực trong lòng Cao Lãng một mớ hỗn độn, nhưng anh cũng thấy mệt rồi. Bọn họ đã không vui nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu vì sao, kết quả là đứa trẻ gánh chịu thay bọn họ.
Lý Nhiễm trầm mặc một lúc, nghiêm túc gật đầu, sau đó lại lắc đầu, “Đợi tình hình của Quý Đồng tốt hơn chút, nếu anh có thể chấp nhận.”
Cao Lãng nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Tôi đang hỏi em.”
Lần này Lý Nhiễm quy nghĩ rất nhanh.
“Nếu không có Quý Đồng, em sẽ không kết hôn với anh.”
Đoạn tình cảm nhất thời của bọn họ đã kết thúc vào mùa hè đó, nếu không có Cao Quý Đồng, bọn họ sẽ trở về thế giới của riêng mình. Lý Nhiễm sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, Cao Lãng sẽ nhận được tình yêu mà mình mong chờ nhiều năm.
“Lý Tiểu Nhiễm, mặc dù tôi vẫn luôn nói với ông nội tôi, là ông ấy ép tôi kết hôn, nhưng nếu đổi lại là một người khác, dù cho ông ấy trói tôi đến Cục Dân Chính, tôi cũng sẽ không khuất phục.”
Anh đã quen đối địch với ông cụ, một chút không vừa ý cũng muốn thổi phồng thành nhiều cái không vừa ý, như vậy ông sẽ đau lòng, sau đó cho anh mọi thứ anh muốn.
“Tôi nổi giận vì em có thai mà giấu tôi, tức giận vì em đã tổn thương Thanh Hề, càng tức giận hơn vì mẹ em dùng cách đáng xấu hổ nhất, khiến mọi việc trở nên phức tạp. Em có từng nghĩ, nếu em nói sớm với tôi, hoặc tự mình đến nói với tôi, biết đâu sự việc sẽ không trở nên như ngày hôm nay. Tôi khốn nạn đi nữa, cũng sẽ không để một mình em gánh vác tất cả.”
Lý Nhiễm ra sức khảy ngón tay, không nói gì.
Cao Lãng nói xong, thấy cô lại bắt đầu khảy ngón tay, giọng điệu lại nhẹ lại, “Xin lỗi, tôi nói những điều này không phải là vẫn còn trách em.”
Lý Nhiễm ngừng khảy ngón tay lại, Cao Lãng thở dài một hơi.
“Có thể chúng ta thật sự có vấn đề.”
Anh hoàn toàn không biết, nên làm thế nào thấu hiểu Lý Nhiễm mới có thể không dẫn đến cãi vã và trách móc, bọn họ giống như mất khả năng giao tiếp với nhau.
Anh thật sự không muốn tiếp tục như vậy nữa.
“Em có thể nói với tôi, tại sao em muốn ly hôn với tôi không?” Anh hỏi.
Lý Nhiễm không khảy ngón tay nữa, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
“Vì em muốn vui vẻ lên.”
Cô không thể thay đổi quá khứ, nhưng muốn thay đổi tương lai.
“Hôn nhân của chúng ta không lành mạnh.” Cô nói.
Đây là cuộc hôn nhân mà ông nội Cao và Mục Tuyết mong muốn, người xung quanh cũng cảm thấy chỉ có thể như thế, chỉ có hai người họ thấy cuộc hôn nhân không phù hợp.
Nó vốn không nên bắt đầu, vì vậy nên sớm kết thúc.
“Lý Tiểu Nhiễm.” Cao Lãng từ lâu đã không gọi cô như thế, chỉ là gần đây cố tình gọi như vậy để làm dịu mối quan hệ, suy cho cùng đây cũng là tên gọi rất lâu rồi, anh gọi có vẻ quá xa lạ, Lý Nhiễm nghe xong cũng cảm thấy khó chịu.
Nếu thời gian có thể quay lại quá khứ vì tên gọi này thì tốt biết bao.
Anh vẫn là Cao Lãng không sợ trời không sợ đất, cô vẫn là cô gái nhỏ dịu dàng mặc dù yếu đuối cũng sẽ dũng cảm theo đuổi hạnh phúc.
Gần đây Cao Lãng luôn nghĩ đến bộ dáng cô nói chuyện với Cao Quý Đồng, cô rất buồn, nhưng vẫn dịu dàng, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Cao Quý Đồng. Cao Quý Đồng hỏi cô, làm bố mẹ còn cần phải học sao?
Cô nói: “Cần chứ, trước kia mẹ chưa bao giờ làm mẹ cả.”
Cao Lãng thật khó để diễn tả tâm trạng lúc anh nhìn thấy cảnh này. Chẳng qua là phủ lên một ý nghĩ kỳ quặc, anh không hy vọng Lý Nhiễm là một người mẹ.
Anh dường như đã chạm đến ranh giới của vấn đề, nhưng lại không thể nhìn rõ lắm.
Tuy nhiên, gặp qua bác sĩ Trình, anh hình như đã tìm được cách giải quyết.
Vì vậy anh nói: “Nếu em thật sự muốn ly hôn, vậy tôi đồng ý với em, tôi sẽ không giành quyền nuôi dưỡng Cao Quý Đồng với em nữa, tôi muốn em nên biết rằng đó không phải là ý định ban đầu của tôi.”
Anh nói rất nghiêm túc, không mang theo chút cảm xúc nào.
“Chúng ta khơi thông tâm lý cùng Cao Quý Đồng, sau đó ly hôn. Nhưng mà, tôi mong em cùng đi vấn tâm lý hôn nhân cùng tôi, ít nhất chúng ta biết được, trước kia chúng ta đã sai ở đâu, em nói có phải không?”