Tin tức Cao Lãng trở về nhanh chóng truyền đến tai Mục Tuyết.
Vào các kỳ nghỉ hè dạo trước, ít nhất Mục Tuyết sẽ dẫn Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng du lịch đây đó một lần, nhưng hiện giờ, bà ta cũng chẳng vội đưa Cao Quý Đồng về nhà mình, mà kéo Lý Nhiễm đến trung tâm thương mại, sắm sửa hết món này đến món kia.
Bẩm sinh Mục Tuyết có khiếu thẩm mỹ tốt, Lý Nhiễm nào được thừa hưởng từ mẹ mình, bà ta bất lực nghĩ ngợi: “Thường ngày nhếch nhác thì thôi, nhưng bây giờ Cao Lãng về rồi, con ăn mặc như này, không ổn tí nào.”
Trong mắt của Mục Tuyết, vẻ lôi thôi tương đương với việc không biết cách ăn diện, chẳng biết cách trang điểm. Có thể chuyện này khiến người khác khó tin, nhưng kể từ khi Lý Nhiễm có ký ức đến nay, cô rất hiếm thấy mẹ mình để mặt mộc không son phấn. Lúc nào bà ta cũng phải thanh lịch và xinh đẹp, chỉnh tề và quý phái, thậm chí nếu đang bệnh, bà ta cũng sẽ hỏi Lý Nhiễm, tóc mình có rối hay không, sắc mặt mình có bợt bạt gì chăng, sau đó bà ta vẫn chật vật đứng dậy soi gương, để bảo toàn hình tượng của bản thân là, mỹ nhân ốm yếu không vương chút xuề xòa.
Lý Nhiễm cứ như con rối xoay mòng mòng theo bà ta, thử từng bộ quần áo, dẫu biết mình đang làm việc vô nghĩa, nhưng cô cũng không phản đối, ít nhất đổi lại được niềm vui cho mẹ mình trong chốc lát.
Mục Tuyết thỏa mãn vô cùng, mạnh dạn quẹt thẻ thanh toán. Trước kia, bà ta còn lo lắng rồi do dự, đâu dám thẳng tay chi tiêu, nhưng nay đã khác xưa, ai ai cũng phải nể mặt bà ta, nào quản được bà ta.
Lý Nhiễm kể bà ta nghe mỗi việc bọn họ sẽ chuyển tới biệt thự Gia Lâm, không đề cập đến kế hoạch ly hôn, nên đối với Mục Tuyết, chuyện tốt mình mong mỏi nhiều năm giờ đã thành sự thật. Tuy Lý Nhiễm đã gả vào nhà họ Cao, nhưng suy cho cùng, việc kết hôn lấy chồng cũng đâu vẻ vang gì, có một số người, chỉ kiêng dè ngoài mặt, quay lưng lại thì buông mấy lời khó nghe, về sau lọt vào tai bà ta, và khi đã nghe quá nhiều lần rồi, bà ta không kiềm được cơn giận dữ.
Lý Nhiễm đang thử một đôi cao gót, giày rất cao, sau khi miễn cưỡng đứng dậy đi tầm hai bước, cô đã loạng choạng, khiến cho Mục Tuyết ngao ngán lắc đầu. Bà ta nhờ người đổi một đôi khác thấp hơn chút, soi kiểu nào cũng không đúng ý mình, rồi ngó về phía Lý Nhiễm đương ngồi bên kia xoa mắt cá chân, trên gương mặt xinh đẹp ấy là ánh nhìn vô hồn, vừa lộ vẻ thẫn thờ, vừa chẳng có chút nét cười gì, ai thấy rồi cũng sẽ sa sút tâm trạng theo thôi, sao người khác có thể thích được cơ chứ.
Bà ta thở dài, bảo nhân viên hãy lấy mẫu mới.
Con gái của mình, tuy tức nhưng vẫn đau lòng, bà ta qua ngồi cạnh cô: “Thế nào? Con sợ à?”
Từ khi Lý Nhiễm cấn bầu với Cao Lãng, gả vào nhà họ Cao, rồi Cao Lãng bị đuổi ra nước ngoài. Về mặt giấy tờ, đôi bên đã thành vợ chồng trong mấy năm qua, nhưng trên thực tế là, có thể đếm được số lần họ gặp nhau nói chuyện, cộng với việc ký ức sau mỗi lúc chạm mặt ấy cũng không vui vẻ gì, nếu cô sợ thì cũng bình thường thôi.
Hơn nữa, ai nấy đều biết Cao Lãng ghét cô.
Từ tấm bé, tính nết của Lý Nhiễm đã yếu đuối, có được ngày hôm nay, xem như là do bà ta ép buộc, nhưng Mục Tuyết chưa từng hối hận, bà ta nghiến răng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Con đấy, sao lại sợ nó, đó là chồng của con mà, con phải nghĩ cách làm sao để khiến nó thích con lần nữa chứ.”
Lý Nhiễm nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, nhưng cô cũng bất lực. Mục Tuyết còn ngây thơ hơn cả cô, cho rằng Cao Lãng có tình cảm với con gái mình.
“Mẹ, con ưng chiếc váy vừa nãy, mình mua nhé.”
“Con thích thì cứ lấy, nhưng màu đó nhạt nhòa lắm, không hợp với con đâu, hay là mặc chiếc mà mẹ chọn cho con đi, biết chưa?”
“Dạ, con biết rồi.”
Sau khi lựa quần áo, Lý Nhiễm còn phải theo Mục Tuyết sang nơi khác để mua túi. Cô kéo mẹ, lúc đến trước thềm cửa hàng, đã thấy hai cô gái trẻ xinh đẹp khác bước vào rồi.
Mục Tuyết nhìn rõ gương mặt của một cô nàng trong đấy, bà ta chợt hiểu. Tuy chẳng cần thiết phải chuốc bực bội vào người, nhưng phản ứng của Lý Nhiễm khiến bà ta không hài lòng chút nào: “Đã lỡ gặp rồi, con cần gì phải ngại cô ta, cô ta cũng đâu có ăn thịt con.”
Mây tầng cao nào để ý đến lớp bùn đất dưới chân, trông Lý Nhiễm ra sao, e rằng cô ta cũng chẳng nhớ rõ, chứ đừng nói đến việc sẽ làm phiền cô. Nhưng mỗi lần Lý Nhiễm chạm mặt cô ta, cô vẫn luôn hổ thẹn, không tài nào bình tĩnh được.
Bên cạnh đó, cô đã hứa với Cao Lãng, sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt Ứng Thanh Hề.
Khoảnh khắc Cao Quý Đồng biết được việc mình phải chuyển đến sống với Cao Lãng, cậu nhất thời chẳng tiêu hóa nổi tin tức này. Cậu chớp đôi mắt sáng ngời hỏi Lý Nhiễm: “Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải dời tới nơi khác ở vậy, nếu ông cố nhớ con thì làm sao đây?”
“Ông cố nhớ con thì sẽ đến thăm con, con có thể quay lại bên này nếu nhớ ông. Trước kia, bố vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, bây giờ bố trở về rồi, chúng ta phải sống cùng nhau. Nhìn qua Vương Tử Hiên và Triệu Tề Vũ đi, hai nhóc đó đều sống cùng bố mẹ của mình mà.”
“Nhưng …” Trước mặt Lý Nhiễm, Cao Quý Đồng chẳng thể thẳng thắn là cậu ghét người ấy, kìềm nén cả buổi, bèn nói: “Con không muốn chung đυ.ng với ông ấy.”
Lý Nhiễm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc bảo: “Quý Đồng ơi, hồi đấy bố bận rộn quá nên mới không có thời gian bên cạnh con. Còn bây giờ, bố đã quay về đây làm việc rồi, không giống như trước nữa đâu.”
Người ấy có thời gian hay không, Cao Quý Đồng nào quan tâm chứ, cậu nhìn Lý Nhiễm rồi dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, có phải mẹ, không muốn ở đây ạ?”
Lý Nhiễm buồn lòng, so với tưởng tượng của người lớn, con cái hiểu chuyện hơn nhiều.
Cô nặn ra một nụ cười: “Bị con nhìn thấu rồi, Quý Đồng thật thông minh.”
“Ừa thì, Quý Đồng này, mẹ cũng không biết phải giải thích ra sao. Đây là chuyện của người lớn, có lẽ con không thể hiểu được. Ông cố con ấy à, ông đối xử với mẹ rất tốt, nhưng mà…” Cô nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ: “Do mẹ còn trẻ, và người ở độ tuổi như mẹ thường khao khát tự do. Mẹ vẫn muốn chơi qua đêm mà không cần phải xin phép ai, thèm món nào thì có thể ăn món đó, dù là gà rán hay tôm hùm đất. Tuy thế, sao mẹ có thể làm những việc này khi ở với ông cố và mấy vị quản gia lớn tuổi được, mọi người sẽ không hiểu rồi lo lắng nữa. Mẹ nói vậy, con hiểu ý mẹ chứ?”
Cô nhìn Cao Quý Đồng với ánh mắt chân thành, Cao Quý Đồng trầm ngâm một lát, rồi gật đầu: “Dạ, con hiểu rồi ạ.”
“Trình Tễ Minh và mẹ cậu ấy cũng không muốn sống với ông bà nội của cậu ấy, Vương Tử Hiên và Triệu Tề Vũ cũng y vậy.”
“Ừa đó, mấy bạn nhỏ ấy vẫn ở với bố mẹ, có đúng không? Thế nên, Quý Đồng cũng giống như bạn con vậy, chỉ do trước kia bố bận việc quá thôi.”
Đôi lúc Cao Quý Đồng sẽ có chút bướng bỉnh, nhưng phần lớn thời gian cậu đều nghe theo lời của Lý Nhiễm. Sau khi cậu đồng ý, chuyện chuẩn bị căn nhà bên biệt thự Gia Lâm đã được hoàn tất với tốc độ nhanh chóng. Hai mẹ con cũng không cần thu dọn hết đồ dùng sinh hoạt của mình, vẫn để lại đây, thuận tiện cho việc quay về thường xuyên sau này, Cao Quý Đồng chỉ sắp xếp vài bộ quần áo, thật ra cậu chẳng cần mang theo gì cả.
Chỉ trừ bài tập hè.
Vào hôm chuyển nhà, Cao Lãng, người luôn đi sớm về muộn kể từ khi trở lại, đang đứng nhàn nhã một bên. Cao Quý Đồng ôm cụ Cao một lát, nói lời tạm biệt với ông cố, trông cậu lưu luyến vô cùng. Cậu ôm từ cụ Cao đến ông quản gia, Cao Lãng đã đợi rất lâu, anh bắt đầu mất kiên nhẫn, nắm lấy chiếc cặp sách nhỏ đang đeo trên người cậu, lôi cậu về phía xe.
“Ông làm gì vậy, đừng có kéo tôi, tôi tự đi được!”
“Con mang gì mà nặng thế?” Anh ước chừng chiếc cặp nhỏ, phàn nàn cậu chậm chạp, rồi tiện tay vác cậu lên vai mình.
Cao Quý Đồng, vốn đã cao hơn 1 mét, chưa kịp đề phòng gì đã bị người ta bế lên, cậu tức giận, mặt đỏ bừng: “Ông thả tôi xuống!”
“Được thôi.” Anh đặt con trai mình xuống hàng ghế đằng sau xe. Cậu thấy Cao Lãng không làm gì quá đáng, cũng chẳng ầm ĩ nữa, chỉ có thể tức tối nhìn anh, cậu kéo nhanh chiếc cặp sắp trượt xuống, rồi ngồi qua phía bên kia xe.
Cao Lãng cũng lười để ý đến cậu, quay lại thì thấy Lý Nhiễm đứng bên cạnh, anh không ngó cô nữa, chỉ thản nhiên nói: “Lên xe đi.”
“Ừa.” Lý Nhiễm khẽ đáp một tiếng, sau khi né tránh ánh nhìn của anh thì bắt gặp Cao Quý Đồng đang quan sát mình, cô bèn lên xe.
Dưới tầm mắt đang dõi theo của ông cụ Cao, chiếc xe chầm chậm rời khỏi khu nhà cũ. Ở phía trước, Cao Lãng đang lái xe, còn Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng thì ngồi ở hàng ghế sau, một nhà ba người đều ngầm hiểu ý, không lên tiếng gì.
Cao Quý Đồng vẫn luôn hết sức để tâm đến thái độ của Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm lấy hết dũng khí, chủ động mở lời, hỏi người đàn ông đang lái xe đằng trước: “Tối nay chúng ta ăn gì? Cũng không còn sớm nữa, có thể sẽ trễ hơn nếu nấu cơm đấy.”
“Vậy ăn bên ngoài thôi.” Cao Lãng im lặng một chốc rồi mới hờ hững đáp, không nghe ra chút cảm xúc nào từ câu trả lời của anh: “Hai người muốn ăn gì?”
“Quý Đồng muốn ăn gì?” Lý Nhiễm ngoảnh mặt, dịu dàng hỏi Cao Quý Đồng, ánh mắt cô hiện lên ý cười, Cao Lãng nghe thấy giọng cô thay đổi hoàn toàn, ngó gương mặt đang mỉm cười của cô qua gương chiếu hậu, anh nhếch môi.
Đạo đức giả thật.
Thế nhưng, đạo đức giả lại là một trong số những chiếc mặt nạ mà người trưởng thành nào cũng phải đeo cả.
Cao Quý Đồng nhìn nụ cười của mẹ, hàng chân mày đang cau chặt trong vô thức của cậu đã giãn ra được đôi chút, cậu trả lời: “Con sao cũng được ạ, mẹ muốn ăn gì?”
“Vậy thì đến nhà hàng lần trước dì Tào đã hẹn chúng ta nhé, há cảo tôm ở đấy khá ngon, mẹ vẫn muốn ăn nữa.”
Cao Quý Đồng thấy không vấn đề gì, gật đầu đồng ý: “Vâng ạ, con thì thèm món ngỗng quay.”
“Ở đâu?” Cao Lãng lựa lúc để chen vào, Lý Nhiễm đáp: “Bên thành phố Nam Duyệt, anh biết chứ?”
“Không biết.” Chiếc xe dừng lại sau làn đường đi bộ, đèn đỏ nhấp nháy, anh đưa điện thoại qua: “Cô mở định vị đi.”
Lý Nhiễm cầm lấy, trên điện thoại anh không có mật khẩu.
Cuộc trò chuyện bình thường này đã khiến bầu không khí trở nên hòa hoãn, Cao Quý Đồng không lén nhìn cô nữa, cậu lấy sách từ trong cặp rồi mở ra.
Lúc xuống xe, Lý Nhiễm trả lại điện thoại, Cao Quý Đồng sơ ý va phải cô, Cao Lãng vô thức bắt lấy tay cô, điện thoại mới không rơi xuống.
Cô đứng vững, nói câu cảm ơn, anh lạnh nhạt trả lời, không cần khách sáo.
Hẳn là do cuối tuần, số lượng khách trong nhà hàng nhiều hơn lần trước. Ba người lẳng lặng dùng bữa, thỉnh thoảng Lý Nhiễm sẽ nói vài câu với Cao Lãng, để giảm bớt nỗi ngại ngùng đang vây quanh họ.
Không biết ông cụ Cao đã nói gì với anh, anh cũng chịu phối hợp diễn.
“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh.” Cao Quý Đồng đã nuốt vào bụng một ly thức uống, cậu ăn được một nửa thì không thể nhịn thêm, Lý Nhiễm hỏi cậu: “Có cần mẹ hay bố đi cùng con không?”
Trước mặt Cao Lãng, dường như cô chưa bao giờ nói về anh như vậy cả, trong lòng khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng cô vẫn nhanh chóng che giấu đi.
Cao Quý Đồng lắc đầu bảo không cần, cậu sẽ nhờ nhân viên chỉ nhà vệ sinh ở đâu.
Cao Quý Đồng không có thói nhõng nhẽo, điều này rất hiếm thấy.
Cậu vừa đi, Cao Lãng lập tức ngả về phía sau, thả lỏng người. Trẻ con khó đối phó, anh không biết nên cư xử thế nào, đành phải gồng lên đôi chút.
Lý Nhiễm nhìn anh có vẻ uể oải, cô nói: “Hai người sau khi quen sơ sẽ ổn thôi. Quý Đồng là một đứa trẻ dễ chung sống lắm.”
Cao Lãng thấy cô không còn cười giả tạo nữa, anh chẳng thèm để ý, liếc nhìn cô: “Không ngờ, thằng bé hoàn toàn khác cô đấy.”
Nếu là trước kia, Lý Nhiễm khi nghe mấy lời như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ thấy khó chịu, nhưng bây giờ, cô đã không còn bất kỳ cảm xúc nào.
Cô lặng lẽ múc cho Cao Quý Đồng một chén canh: “Anh không cần phải chịu đựng em lâu đâu, nếu có Quý Đồng, anh diễn chút là được rồi. Em sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của anh, lúc Quý Đồng không ở đây, em cũng sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt anh.”