Chương 13

Tiệc mừng thọ của ông cụ Cao đương nhiên được tổ chức vô cùng long trọng, Cao Lãng từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, Cao Quý Đồng cũng sớm thay xong bộ lễ phục nhỏ, ngoan ngoãn ở bên cạnh ông cố.

Nhà họ Cao không có nữ chủ nhân quản lý công việc, tính cách như Lý Nhiễm không dám gánh vác trách nhiệm quan trọng này, mỗi lần đến dịp như vậy chỉ có thể làm nền, còn làm không tốt lắm, bữa tiệc tiến hành được một nửa, Cao Lãng thấy cẳng chân của cô hơi phát run, đuổi cô qua một bên nghỉ ngơi.

Hôm nay Mục Tuyết vừa đến, thấy cô và Cao Lãng vẫn như cũ, một chút thân mật cũng không. Rõ ràng là chủ, cảm giác tồn tại ngay cả khách mời cũng không bằng.

Mục Tuyết lo lắng cực kỳ, “Con đấy, bảo con đến công ty làm việc con không đi, bình thường cũng không ra ngoài xã giao, chỉ biết ở nhà nấu ăn, đâu có chút dáng vẻ của nữ chủ nhân.”

Thân là mẹ, bà ta suy nghĩ lâu dài. Ông cụ Cao nay đã 80 tuổi, thời gian nhanh chóng trôi qua một này thì ít đi một ngày, mặc dù Lý Nhiễm đã sinh Quý Đồng, nhưng Cao Lãng không thích cô, bây giờ ngăn trở thuộc sự quản lý của ông cụ Cao, anh còn có chút kiềm chế, đợi đến khi không có ai quản anh, ly hôn với Lý Nhiễm chỉ là vấn đề sớm muộn.

Một khi ly hôn, dựa vào tính nết không tranh giành này của Lý Nhiễm, cho dù có Cao Quý Đồng cũng không đảm bảo địa vị. Nếu Cao Lãng tái hôn, sinh đứa con yêu thích nữa, vậy trường hợp của Quý đồng cũng rất khó sống.

Lý Nhiễm không phải chưa từng nghĩ đến tương lai, trước kia Mục Tuyết luôn quở trách cô những lời này, cô vì Quý Đồng, rõ ràng biết là không nên, vẫn đăng ký kết hôn với Cao Lãng, lại chịu đựng sự chán ghét của anh đến bây giờ. Nhưng mà cô cũng đã cố gắng, đây không phải là chuyện mà cô muốn thì có thể làm được. Cô nhất định sẽ ly hôn với Cao Lãng, sớm một chút có lẽ vẫn có thể dừng lại kịp thời.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nói với Mục Tuyết, cô chỉ có thể cố gắng hết sức làm yên lòng Mục Tuyết.

“Mẹ, mẹ biết con không thể làm những việc này.” Đến công ty của Nhà họ Cao hay Nhà họ Lý làm việc, chỉ là gϊếŧ thời gian, ra ngoài xã giao giao thiệp người khác cũng xem thường cô.

Cô và Cao Lãng, hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới. Thế giới của bọn họ, cho dù cô cố gắng đi nữa cũng không có cách nào hoà nhập. Trước kia như vậy, sau này cũng thế.

Mục Tuyết thở dài, “Vậy con vẫn lấy lòng Cao Lãng chứ? Trước kia không phải con làm rất tốt ư.” Đứa con gái ngốc xưa nay của bà ta, thích ai thì âm thầm tốt với người ta, “Con đừng ngốc như thế, nếu nó đã không thích con, con cũng không cần thích nó nữa, con cứ coi như vì Quý Đồng và vì mẹ. Chỉ cần con ở nhà họ Cao, nửa đời sau của chúng ta sẽ không cần lo âu nữa. Thực ra đàn ông cũng chỉ chuyện như vậy, yêu con chỉ là nói khoác, bọn họ vẫn có thể yêu rất nhiều người. Qua thời gian, đều là mỗi nhu cầu cần thiết.”

Lý Nhiễm không có cách nào giải thích với Mục Tuyết, chỉ có thể âm thầm hùa theo. Cô nghĩ, đợi mọi chuyện ổn định rồi sau này nói với bà ta.

Bà ta cũng vì tốt cho cô, chỉ là dùng sai cách.

“Mẹ, con biết rồi.”

“Con đừng chỉ nói biết rồi như vậy, con phải làm chứ.”

“Vâng, con nghe lời mẹ.”

“…”

Trên tay Cao Lãng xách đôi giày đế bằng, là ông quản gia bảo anh đưa qua. Người quản gia già nhìn anh trưởng thành, luôn thích điều khiển tư tưởng của anh, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Lãng, Tiểu Nhiễm những năm này ở nhà họ Cao không dễ dàng gì, tuổi cháu không còn nhỏ nữa, đừng luôn khó dễ với mình như vậy, nếu không sau này sẽ hối hận.”

Ông quản gia lặp đi lặp lại chính là mấy lời kia, nói đến mức tai anh đều lên kén luôn rồi. Để tránh ông ấy không lải nhải nữa, anh chỉ có thể đến tìm Lý Nhiễm.

Chuyện giữa Mục Tuyết với Lý Nhiễm, anh cũng không phải nghe lần đầu tiên, đã không bất ngờ cũng không cảm thấy gì. Anh không phải là người tốt gì, trong lòng Lý Nhiễm có tính toán cũng rất bình thường. Khi cô giấu anh mang thai Cao Quý Đồng, không thể hoàn toàn là vì thích anh.

Từ nhỏ toàn người nịnh hót anh, người luôn miệng nói thích anh càng nhiều đếm không xuể, anh lười so đo từng cái một, trái tim chân thành đáng thương của bọn họ. Là người thì đều có mưu cầu, Lý Nhiễm chỉ muốn cuộc sống của mình tốt hơn một chút. Mục Tuyết càng không khác gì với những người mà anh đã gặp, bà ta ngay cả giả vờ cũng không giống lắm.

Anh không tránh đi, chỉ đứng ở đó, Lý Nhiễm rất nhanh đã thấy anh, cô cắt ngang lời của Mục Tuyết, “Mẹ, con phải đi làm việc đây, nếu mẹ mệt thì về phòng con nghỉ ngơi một lát đi.”

Mục Tuyết nhìn thấy Cao Lãng, vẻ mặt xấu hổ. Bà ta chưa từng thấy con rể của mình như thế, mỗi lần gặp đều chưa thể nói là tốt lắm. Cao Lãng không có cảm xúc gì, nếu đã không chào hỏi thì cũng không nói chuyện, Mục Tuyết cũng không thể ra oai trưởng bối gì ở trước mặt anh. Suy cho cùng, lần đầu tiên gặp mặt, bà ta đã đưa đứa con gái có thai vừa khóc lóc vừa mắng chửi trước mặt anh.

“Đi đi, đừng quản mẹ.” Mục Tuyết cũng không chắc anh đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ bao nhiêu, mặc dù bà ta không có hình ảnh tốt đẹp gì ở trước mặt anh, nhưng sợ anh khó chịu với Lý Nhiễm, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Cao Lãng mấy cái.

Lý Nhiễm ngược lại không để ý gì, chầm chậm bước đến bên cạnh Cao Lãng, ánh mắt thẳng thắn vô tư, không chút hoảng loạn khi bị người ta phát hiện tính toán người khác ở sau lưng.

Cao Lãng thấy cô bình thản như vậy, ném đôi giày đến trước mặt cô, không nhịn được mở miệng châm chọc: “Mang giày cao gót cho vững trước, rồi nghĩ những chuyện khác cũng chưa muộn.”

Nữ chủ nhân của nhà họ Cao bọn họ sao dễ làm như thế, ngay cả thể diện cũng không kiểm soát được.

Lý Nhiễm không để tâm lời nói của anh, nói cảm ơn, nhặt đôi giày qua một bên thay. Đôi giày mới cọ vào chân, cô mang không lâu, gót chân cọ xát ra bóng máu.

Loại đau đớn này không phải không thể chịu đựng được, dần dần quen là được rồi.

Tiệc tối kết thúc, Cao Quý Đồng mệt mỏi, sớm tắm rửa lên giường đi ngủ. Cậu đã làm linh vật nhỏ cả ngày, cười đến nỗi khuôn mặt cũng sắp cứng đờ. Tuy nhiên mỗi năm những dịp như thế này cậu đều phải trải qua mấy lần, đã quen rồi.

Lý Nhiễm đau lòng, nhưng cậu sinh ra ở Nhà họ Cao, đây chính là một phần mà cậu phải trải qua trong giai đoạn trưởng thành.

Sau khi Cao Quý đồng ngủ, Lý Nhiễm có việc muốn tìm ông cụ Cao bàn bạc, Cao Lãng vừa từ chỗ ông cụ Cao ra ngoài thì cô tới, nhìn thấy cô dừng lại một lát, rồi sau đó thờ ơ lướt qua cô.

“Vào đi.” Lý Nhiễm nhẹ nhàng gõ cửa, trong phòng truyền đến giọng nói già cỗi của ông cụ.

Ông cụ Cao có lẽ là bị cảm, giọng nói khàn khàn, thỉnh thoảng ho nhẹ, ban ngày cô không để ý đến, vì thế vừa rồi đã đun một bát nước lê tuyết, lúc này nhiệt độ vừa phải, vừa khéo thích hợp vào miệng. Ông cụ Cao uống hai ngụm, cổ họng khô khan đã dịu đi một chút.

“Quý Đồng và Cao Lãng gần đây thế nào?”

“Cũng tốt ạ.” Bố con họ đều không phải là người thiên về biểu đạt, nhưng Quý Đồng đã không bài xích Cao Lãng nữa. Mặc dù Cao Lãng đối với Cao Quý Đồng không giống như những người bố khác, nhưng anh chỉ là có chút không biết làm thế nào để gần gũi với Cao Quý Đồng, chung quy anh cũng không có kinh nghiệm gì ở chúng với con cái.

Ông cụ Cao biết chuyện này không thể nóng vội, lại uống ngụm nước lê tuyết, trên khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra chút ôn hoà, “Cháu thì sao, nó có ức hϊếp cháu không.”

Lý Nhiễm lắc đầu.

“Cháu định lúc nào nói chuyện ly hôn với nó?” Trong lòng ông cụ Cao không phải không tiếc nuối, nhưng biết chuyện này ông cố ép đi nữa cũng vô dụng.

Ông có thể ép Cao Lãng cưới Lý Nhiễm, nhưng không thể ép họ yêu nhau.

“Muộn một chút đi ạ.” Lý Nhiễm cảm thấy chuyện này đối với anh mà nói cũng không quan trọng, muộn chút cũng được. Anh có lẽ sẽ rất vui mừng, suy cho cùng chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng là một loại giải thoát, “Cháu tới là muốn nói trước với ông…”

Lý Nhiễm định nói với ông cụ Cao chuyện mở cửa tiệm, muốn đợi qua kỳ nghỉ hè để bảo mẫu trong nhà đến chăm sóc Cao Quý Đồng, đến lúc đó cô bận rộn có thể không chăm sóc được Cao Quý Đồng.

Ông cụ Cao giúp đỡ cô, để cô yên tâm làm việc, ông sẽ sắp xếp tốt những chuyện khác.

“Ông nội, cảm ơn ông.” Lý Nhiễm biết ơn ông cụ Cao, nếu không phải ông, cô có thể sớm đã sụp đổ. Giờ cô sắp rời đi, ông cũng không níu kéo. Nếu nói cô vẫn còn có chút lưu luyến với Nhà họ Cao, chính là không muốn chia tay với ông cụ.

“Tiểu Nhiễm, nếu cháu đã gọi ông một tiếng ông nội, sau này ông vẫn là ông nội của cháu. Ở chỗ Quý Đồng, cháu yên tâm. Cho dù sau này Cao Lãng tái hôn, cũng sẽ không có ai đe doạ thằng bé. Cuộc sống bên ngoài không dễ dàng gì, tính cách cháu quá mềm yếu, nếu có ai ức hϊếp cháu, quay về nói với ông.”

Lúc đầu, ông cũng không thích cô gái này. Cô mang thai con sắp sinh mới đến nhà, tính toán trong đó nghĩ cũng biết. Nhưng khi sống chung với nhau, ông sớm buông bỏ thành kiến trong lòng, trên thế giới toàn là người thân bất do kỷ, năm đó cô lại còn nhỏ như vậy.

“Cháu vẫn còn trẻ, con đường phía trước hãy đi từ từ.”

“Vâng ạ.”

Lý Nhiễm cảm động, nói chuyện với ông cụ một lát mới rời đi.

Trở về nhà nhỏ, đúng lúc nhìn thấy Cao lãng đi ra từ phòng của Cao Quý đồng, anh lạnh lùng nhìn cô một cái, lặng lẽ bỏ đi.